Vì phòng ngựa vạn nhất, mấy ngày kế tiếp Thẩm Kỳ bảo Dung Thiển ở nhà nữa bước cũng không được ra ngoài.

Có người gõ cửa cũng tuyệt đối không được mở.

Thẩm Kỳ định quan sát vài ngày, xác nhận bên Thẩm Trì xem có biết được tin tức gì không, mà sau khi quan sát mấy ngày thì phát hiện Mạnh Ung Hinh cũng không tìm tới nữa.

Giống như lần trước xuất hiện chỉ là ngoài ý muốn.

Nhưng Thẩm Kỳ cũng không vì vậy mà nơi lỏng cảnh giác, cậu bảo Dung Thiển tuyệt đối không thể ra ngoài, một lần nữa đem Dung Thiển nhốt trong nhà ngột ngạt đến thảm.

Không nghĩ tới có ngày cô lại phải sống trốn chui trốn nhũi như vậy.


Dung Thiển nhàn rỗi ở nhà sắp mốc meo tỏ vẻ chán sắp chết tới nơi, anh hùng không có đất dụng võ, đây là một chuyển đáng tiếc trong nhân sinh, cả ngày cứ như vậy chôn vùi, thật lãng phí a!“A…Thật là chán muốn chết rồi, không có gì cho tôi giải trí sao?” Dung Thiển nằm dang tay dang chân trên sàn nhà, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nhán nản kêu lên.

Đúng lúc này, Dung Thiển đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng động.

Cô dựng tai lên lắng nghe, có tiếng bước chân và nhiều hơn một người.

Người ngoài cửa nói chuyện rất nhỏ, lén la lén lút rõ ràng là đang có ý đồ xấu, quả nhiên Dung Thiển đợi một lúc chợt nghe thấy tiếng cạy khóa.

Ánh mắt Dung Thiển trong nháy mắt sáng lên, khóe miệng không nhịn được cười mừng rỡ, tự động nạp mạng đến cho cô tìm vui vẻ a!Ngoài cửa là ba người Mỹ, một trong số đó mập mạp, đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo bóng rổ rộng thùng thình, lúc này đang cạy cửa, hai người còn lại dáng người hơi gầy, đang phụ trách quan sát yểm hộ, thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi đều là sinh viên.

Ba người đều bị thương, có người quấn băng gạc trên mặt, có người thì trên cánh tay, không khó đoán được hoặc là đánh nhau, hoặc là bị người khác đánh.

“Có được chưa?” Một trong những chàng trai gầy gò tức giận lên tiếng hỏi.

Mập mạp bởi vì khẩn trương mà đầu đầy mồ hôi, mặt đều đỏ lên phiền não nói: “Hối cái gì, đừng làm ồn!”“Mày sợ cái gì? Không có ai trong đó mà?” Một người da trắng gầy gò khác nói với một khuôn mặt khinh miệt.

Mập mạp trừng mắt nhìn bọn họ một cái, buông tay mặc kệ: “Các người lợi hại vậy các người tự đến mà làm”Hai người không cạy khóa đều sờ mũi, không nói gì nữa.

Mập mạp tiếp tục cạy khóa, đồng thời dặn dò bọn họ: “Đợi lát nữa sau khi đi vào cái gì nên đập thì đập, nhưng phải chú ý nhỏ tiếng đừng để chủ nhà dưới lầu phát hiện.

Hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó, có một tiếng “lạch cạch” vang lên, khóa đã được cạy thành công.


Mấy người liếc nhau, vẻ mặt hai bên đều mừng rỡ, mập mạp kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực cảm thấy mình thật tài giỏi.

Mập mạp lạnh lùng đẩy cửa vào, kết quả một giây sau đã bị dọa đến run rẩy lui về sau mấy bước.

Có người trong nhà!“Tốc độ cạy khóa của cậu cũng quá chậm đi, muốn tôi dạy các cậu không? Đảm bảo chỉ cần vài giây”Dung Thiển đã sớm mang một cái ghế ra ngồi ở cửa chờ, lúc này đang gác chân lên nhàn nhã lắc lư, khoanh hai tay trước ngực, miệng lộ ra nụ cười xấu xa gian xảo, bên chân còn đặt một cây gậy bóng chày, cô cầm lên xem xét một chút, cảm giác rất quen thuộc.

Ba người ngoài cửa vẻ mặt khiếp sợ khi phát hiện ra khuôn mặt Dung Thiển, khiếp sợ trong nháy mắt biến thành trùng hợp.

“A, thì ra là người quen cũ!” Dung Thiển trí nhớ rất ốt hơn nữa ở nặng lực ở phương diện ghi nhớ khuôn mặt đặc biệt tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra mấy tiểu tử này là đám người trong ngõ nhỏ lúc nàng vừa xuyên tới.

Ba người đã chứng kiến sự lợi hại của Dung Thiển, giậm chân muốn chạy.

“Đứng lại, tôi đã cho mấy người đi đâu?” Dung Thiển ra lệnh một tiếng, ba người ngoài cửa trong nháy mắt không dám nhúc nhích.

Dung Thiển đứng lên, đi tới trước mặt bọn họ, ỷ vào chiều cao Dung Thiển từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cô chất vấn: “Ai phái các người tới đây?”Ba người xô đẩy lẫn nhau, ai cũng không muốn nói, Dung Thiển không kiên nhẫn trừng mắt nhìn mập mạp: “Tên mập mạp kia mai nói!”Mập mạp không thể trốn được chỉ có thể thành thật: “Joseph”Joseph trong lời của mập mạp chính là lão đại của bọn họ, là tên đầu vàng huýt sáo ngày đó đối với Dung Thiển.


“Tại sao tên đó lại sai các người đến đây làm như vậy?” Dung Thiển tiếp tục thẩm vấn.

Mập mạp nói: “Là bởi vì Thomas, Thomas là lão đại của Joseph, chúng tôi là đàn em của họ.

“Cho nên ý của cậu là, Thẩm Kỳ đắc tội tên Thomas kia sao?” Dung Thiển suy nghĩ suy đoán.

Mập mạp dùng sức gật đầu: “Đúng vậy”“Các cậu đến đây ý định đập đồ đúng không? Vậy thì vào đập đi” Dung Thiển hào phóng nhường cho họ một con đường.

Bọn họ sáu mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu được Dung Thiển.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương