Nhan Thanh Dao quả thật đã được giải thoát, nhưng bà lại kéo theo Thẩm Kỳ xuống địa ngục cùng, mấy năm qua cậu chịu đủ mọi tra tấn, chìm sâu trong cơn ác mộng không cách nào thoát thân.
Dung Thiển lúc trước không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này, cô vốn định chờ cậu tỉnh lại liền tư vấn tâm lý cho cậu, ai ngờ cô lại đột nhiên quay trở về.
Mặc dù đã qua bốn năm, nhưng cũng may không quá muộn.
Đối với một cảnh sát hình sự thường xuyên tiếp xúc với người nhà nạn nhân, Dung Thiển đã học được cách chữa trị chấn thương tâm lý, tình huống này của Thẩm Kỳ đối với cô mà nói cũng không khó, nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục, còn phải phối hợp điều trị bằng thuốc.
Sau khi được Thẩm Kỳ đồng ý, Dung Thiển bắt đầu chữa trị giúp cậu, giúp cậu từng bước giảm bớt gánh nặng trong lòng, chuyện này không thể ngày một ngày hai mà có hiệu quả được, cần có thời gian dài để từ từ hồi phục.
Dung Thiển không sốt ruột, hiện tại cô có rất nhiều thời gian.
“Được rồi, về phòng ngủ đi, chị cũng mệt rồi” Dung Thiển nhìn đồng hồ, đã ba giwof, cô duỗi thắt lưng, nghĩ đến ngày mai cậu còn phải đi học, Dung Thiển khuyên cậu mau trở về ngủ.
Thẩm Kỳ bỗng nhiên hỏi cô một câu: “Sau này tôi sẽ ra sao?”“Sao cơ?” Dung Thiển không nghĩ tới cậu lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời cậu: “Hoàn toàn trái ngược với em của bây giờ”Thẩm Kỳ nhíu mày, hoàn toàn trái ngược?Dung Thiển nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Kỳ, chậm rãi nói: “Sau này Thẩm Kỳ sẽ phong độ nhẹ nhàng, tao nhã, trên mặt luôn lộ ra một nụ cười ôn hòa, làm cho người khác có cảm giác như gió xuân thổi qua, là một nam nhân nhã nhặn tài giỏi”“Chị xác định người đó thật sự là tôi sao?” Thẩm Kỳ không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Dung Thiển cười to: “Cái này phải tự hỏi chính mình chứ, chị cũng không nghĩ tới khi còn bé em lại có loại tính cách này, có lẽ chờ đến lúc em lớn lên tính cách tự nhiên sẽ thay đổi”“Tôi đã không còn nhỏ nữa” Thẩm Kỳ không thích cô luôn đối xử với cậu như một đứa trẻ.
Dung Thiển ra dáng một trưởng bối sờ đầu cậu: “Em mới mười sáu tuổi, có thể lớn bao nhiêu đây? Đừng nghĩ rằng mình đi học đại học thì đã là người lớn, con đường tương lai của em vẫn còn rất dài”Thẩm Kỳ ngước mắt lên nhìn, chống lại ánh mắt của cô, Dung Thiển theo bản năng thu tay về.
Dung Thiển không thể không thừa nhận, tuổi Thẩm Kỳ tuy rằng không lớn nhưng đã có một lại khí thế áp bức, không thể xâm phạm, đứa trẻ này tiền đồ vô lượng.
“Chị đã nói mình là người du hành thời gian và không gian, vậy chị với tôi có quan hệ gì?” Vấn đề này cậu đã muốn biết từ lâu, Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt cô chờ mong câu trả lời.
Không tốt! Đây là một cuộc đột kích!Trong lòng Dung Thiển báo động rất nhiều, cô ra vẻ cao thâm, trầm ngâm hồi lâu, nhìn như khó nói, thật ra là đang suy nghĩ một câu trả lời sao cho hợp lý.
Có rồi!Dung Thiển ho nhẹ một tiếng, tư thế đoan chính nói: “Quan hệ hợp tác”“Quan hệ hợp tác?” Thẩm Kỳ nhíu mày.
Dung Thiển trịnh trọng nói tiếp: “Không sai, chính là quan hệ hợp tác, tương lai của em sẽ do em tự quyết định, chúng ta mỗi người một nhu cầu, đạt được một hợp đồng hợp tác”“Ngoài ra thì sao?” Thẩm Kỳ không biết còn đang chờ mong cái gì nữa.
Dung Thiển hỏi ngược lại: “Ví dụ?”“……Quan hệ đó đi” Thẩm Kỳ muốn biết rõ mới thôi, nhưng chung quy cũng không hỏi tiếp, nhưng cậu có một chuyện rất muốn biết, nên tiếp tục hỏi cô: “Vậy chị thích…người tính cách gì?”Cậu đã cố gắng để hỏi là “tôi”, nhưng đến miệng lại thay đổi ý định của mình.
“Tiểu tử, em thật là nhiều chuyện a, mau đi ngủ đi!” Dung Thiển cự tuyệt trả lời loại câu hỏi bát quái này, nhưng Thẩm Kỳ rất cố chấp, cô không nói cậu sẽ không trở về phòng.
Lúc này Dung Thiển mới cảm thấy cậu của hiện tại mới giống như một đứa trẻ mười sáu tuổi bình thường, chấp nhất, ấu trĩ, còn có phản nghịch.
“Được rồi, được rồi, chị nói là được chứ gì?” Dung Thiển không thể vượt qua cậu đành thỏa hiệp nói: “Chị đương nhiên là thích một người trưởng thành, ổn trọng, tính cách phải tốt, phải có tâm địa lương thiện, biết bao dung chị, a còn có, phải có thể đánh được chị nữa”Dung Thiển nói xong, đột nhiên phát hiện một chân tướng, cô bừng tỉnh ngộ ra điều gì đó, lẩm bẩm nói: “Khó trách mình không thể gả được thì ra là tìm một người có thể đánh được mình…”Dung Thiển lắc đầu bật cười, những thanh niên tốt, tinh anh mà mẹ cô giới thiệu, làm sao có thể đánh được cô đây?Đương nhiên những lời này Dung Thiển chỉ dùng giọng nói đùa giỡn tùy tiện nói ra.
Không biết Thẩm Kỳ đều nghe được, nhớ kỹ trong lòng.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook