Xuyên Về 1983
-
107: Ngoại Truyện 33
* Mấy chương sau có thay đổi xưng hô cho phù hợp độ tuổi.
Tiểu Từ Thận tinh ranh như khỉ biết khi Thư Nhiên không nói với mình, đó nhất định là bởi vì quả thật không thể nói, không thích hợp nói.
Nhưng nó là cái gì?
Bây giờ Internet phát triển như vậy, mấy đứa con trai học cuối cấp nào lại không biết một vài thứ mà trẻ con không nên biết.
Nhưng bạn học Tiểu Thận dù lăn lộn thì vẫn biết xấu hổ, hiện tại không thích hợp nói những vấn đề trẻ con không nên biết vậy cậu liền giả bộ thuần khiết như không có việc gì xảy ra.
Năm lớp sáu này, là năm Tiểu Từ Thận đi ra ngoài chơi ít nhất, không phải Thư Nhiên ép cậu, là chính cậu tự nguyện học tập.
Cậu vốn không ngốc, kết quả thi giữa kỳ tăng vọt khiến giáo viên và bạn học khiếp sợ không thôi.
Bạn học không tốt vẫn coi Từ Thận là tri kỷ, trong giờ học căm phẫn chỉ vào Từ Thận nói: "Đồ phản đồ này! cậu lén học tập! ”
Tên đứng cuối lớp bỗng nhiên thi tốt như vậy, bảo bọn họ sống như thế nào!
Tiểu Từ Thận bị buộc tội, nói chuyện đầy thấm thía nhìn bọn họ nói: "Chơi thì chơi, đừng lấy việc học ra làm trò đùa.
”
Giáo viên còn chưa đi xa nghe thấy lời này, khóe miệng co giật, nhưng cũng quen rồi, bạn học Thư Từ Thận và phụ huynh học sinh Thư Từ Thận đều là một đóa hoa kỳ lạ!
Nhưng giáo viên vẫn rất vui mừng, trước khi tan học, đặc biệt gọi học sinh Tiểu Thận đến văn phòng, tiến hành khen ngợi một trận, hơn nữa hy vọng cậu tiếp tục cố gắng.
"Trở về đi, nói cho ba mẹ em tin tức tốt này, ba em chắc chắn sẽ rất vui." Giáo viên nói.
"Sẽ không đâi, chỉ vui bình thường thôi." Tiểu Từ Thận rất hiểu.
Giáo viên: "..."
Cũng may dạy xong một năm thì không phải dạy nữa!.
truyen bac chien
Thư Nhiên đã nhìn thấy tin nhắn của giáo viên trên điện thoại di động, quả thật là vui bình thường, nhưng vẫn rất nhiệt tình cảm ơn giáo viên.
Chờ thằng nhóc kia về, Thư Nhiên cười hỏi cậu: "Muốn phần thưởng gì?" ”
"Đã lâu rồi anh không ôm em.
" Tiểu Từ Thận suy nghĩ một chút, mở tay ra nhảy lên người Thư Nhiên: "Ôm em chút đi.
”
Thư Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, cố hết sức tiếp nhận nam sinh lớp sáu nặng hơn bốn mươi cân, rất nặng!
"Em định đè bẹp anh đấy à?" Vẻ mặt anh ghét bỏ, ôm một cái liền buông xuống: "Được rồi.
”
"Em đâu có nặng, là anh yếu đó..." Tiểu Từ Thận bĩu môi, khom lưng nhấc cặp sách vừa rồi bị mình ném trên mặt đất.
Hai năm qua, Thư Nhiên luôn lấy lý do em nặng không ôm em, nhưng rõ ràng chỉ nặng mấy chục cân.
"..." Thư Nhiên trợn trắng mắt, không biết từ khi nào, đứa nhỏ này luôn chọn tật xấu của anh, tựa hồ rất bất mãn anh không còn cưng chiều mình như khi còn bé nữa.
Nhưng con người rồi cũng lớn lên thôi, đại ca à.
"Anh Thận!" Một nam sinh chạy chậm tới đây.
"Ừm, về nhà đi, bye bye." Tiểu Từ Thận phất phất tay với người ta.
Tiếng "anh Thận" kia làm cho trái tim Thư Nhiên đập thình thịch, tựa hồ gợn sóng gì đó, nhưng rất nhanh anh đã phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiểu Từ Thận nói: "Đều là cùng tuổi, sao người ta lại gọi em là anh Thận, không phải em ở trong trường học kéo bè kết phái đấy chứ?"
"Không, " Tiểu Từ Thận vội vàng nói, "Nó gọi lung tung thôi, bởi vì em cao hơn nó, chơi bóng tốt hơn nó mà thôi."
"Tốt nhất là vậy " Thư Nhiên búng trán cậu: "Cái gì cũng có thể làm, nhưng không thể vi phạm pháp luật kỷ cương, nếu không..."
"Anh nói một vạn lần rồi, em cũng không ngốc!" Tiểu Từ Thận bắt lấy ngón tay Thư Nhiên, cắt ngang lời người đàn ông cằn nhằn này.
Thư Nhiên cười thầm, thằng nhóc này không thích nghe uy hiếp, rất sợ anh nói lời tàn nhẫn.
Cắt ngang lời vẫn còn nhẹ, nếu anh cứ nói thì sẽ che miệng anh lại.
Thỉnh thoảng chọc giận, sẽ dùng ánh mắt u oán nhìn anh, sau đó một phen nước mũi một phen nước mắt tố cáo: "Em chỉ có một phụ huynh là anh, anh không cần em thì ai cần em nữa? Anh nói những lời như vậy, lương tâm anh sẽ không đau sao? ”
Sẽ đau nên sau đó Thư Nhiên không nói, chỉ đánh đòn.
Đổi lại là Tiểu Từ Thận thờ ơ "à", sao nói không tức mà lại tức rồi.
Nghe nói con trai khi lớn lên sẽ dần dần không còn bám bố mẹ nữa, Shu Ran cảm thấy gia đình mình nhất định là thiểu số, anh cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh thằng nhõi đẹp trai đang ngồi xem TV bên cạnh mình rồi đăng lên bản cập nhật hằng ngày đề cập: "Có cùng loại không? Sắp trung học rồi vẫn rất dính người.
”
Một đống người từng trải trong khu bình luận, nhao nhao để lại bình luận bảo anh chờ thêm hai năm nữa, đợi đến mười bốn mười lăm ước chừng là tốt rồi.
Thư Nhiên: Được rồi.
Kỳ thi tuyển sinh của học sinh Tiểu Thận diễn ra bình thường, dưới ánh mắt kinh ngạc của giáo viên và học sinh, thuận lợi thi vào trường tốt...! Sau đó tiếp tục cuộc sống hỗn loạn.
Giáo viên trung học cơ sở: "..."
Đây là yêu nghiệt từ đâu ra!
Giáo viên đề nghị Thư Nhiên, không thì để cậu nhóc học nội trú.
Nhue vậy có thể tập trung vào việc học, thành tích sẽ không bị đảo ngược mạnh mẽ như vậy.
Thư Nhiên từ chối, ở nội trú thì không thể nào, cho dù anh muốn, đương sự có chủ ý siêu chính đáng cũng sẽ không đồng ý.
Vì vậy, bạn học hạnh phúc Tiểu Thận lại lăn lộn ở trường trung học cơ sở hai năm, Ngoài trí thông minh ra, mọi thứ khác đều xuất sắc, cậu là kiểu con trai mà tất cả học sinh đều rất thích.
Thư Nhiên giặt quần áo cho thằng nhovs thúi này, phát hiện thư tình trong túi áo cậu nhưng trong lòng chẳng hề kinh ngạc.
Chỉ là kinh ngạc chuyện thế mà mang cả về nhà, vậy cũng thích con gái nhà người ta sao?
" Tiểu Thận!" Thư Nhiên hô một tiếng.
Cậu đang ăn với đĩa trái cây, thò đầu vào: "Hả? ”
Đều nói con trai học cấp ba mới bắt đầu trưởng thành, điểm này không áp dụng cho Từ Thận, cậu lên cấp hai bắt đầu đi lên, hiện tại mười bốn tuổi đã cao 1m7.
"Của em hả?" Thư Nhiên kẹp lá thư gấp thành hình trái tim, đưa qua: "Thứ quan trọng như vậy, nếu anh không móc túi em thì có khi bị trôi mất rồi."
"..." Từ Thận nhướng mày: " Chắc là người ta lén nhét vào túi em, em cũng không biết."
Thì ra là như thế.
"Vậy em xem là ai đưa, quay đầu lại nói với người ta một tiếng." Thư Nhiên nói.
"Ừm, " Từ Thận nhận lấy, nhìn Thư Nhiên: "Phụ huynh khác bắt được con yêu sớm đều sẽ nổi điên, sao anh lại…mặc kệ em thế? ”
"Bắt yêu sớm làm gì, en thích thì nói chuyện, đừng làm chuyện gì khác thường là được." Thư Nhiên thấy cậu còn không đi, vừa bận rộn vừa trò chuyện với cậu: "Thế nào, lớp các em có người yêu sớm bị phụ huynh bắt được à? ”
"Không phải lớp bọn em, là bên lớp ba," Từ Thận ném một quả nho vào miệng, mỉm cười: "Em đẹp trai quá, các bạn nữ trong lớp đều không thích nam sinh trong lớp em."
"Em thật sự muốn ăn đòn mà." Thư Nhiên cũng nở nụ cười.
Sau khi Từ Thận đi ra ngoài, Thư Nhiên mới nhớ quên hỏi Từ Thận, hiện tại có hay không...!Sự khởi đầu của tuổi dậy thì, có muốn yêu sớm hay không.
Bạn học Tiểu Thận không nói gì với Thư Nhiên, ngày hôm sau đi học trả lại thư cho chủ nhân, trở về kể cho Thư Nhiên cả quá trình, còn nói: "Từ chối lời tỏ tình của người khác đúng là có cảm giác tội lỗi.
”
Thư Nhiên đang chuẩn bị tán gẫu với cậu về đề tài này bèn trấn an, lại nghe cậu lẩm bẩm: "Nếu như em học trường nam sinh thì tốt rồi, mỗi ngày không cần phải đề phòng làm tổn thương lòng người khác.
”
"Trường nam sinh cái rắm..." Thư Nhiên thốt ra.
"Tại sao? Trường nam sinh không tốt sao? Từ Thận ôm bả vai Thư Nhiên hỏi.
"Nói chuyện thì nói chuyện cho tốt," Thư Nhiên lấy tay thằng nhóc thúi ra khỏi vai mình: "Đừng động tay động chân.
”
"Hừ." Từ Thận bị ghét bỏ, trả thù chen vào trong lòng Thư Nhiên.
Thư Nhiên bị cậu làm cho tức giận cười cười, liếc mắt nói: "Em cao một mét bảy, còn làm nũng em không xấu hổ à? Cẩn thận anh đăng vào nhóm lớp vạch mặt em đó."
"Anh đăng đi, em chẳng xợ" Từ Tiểu Soái Ca mới vào đầu cấp hai tự kỷ nói.
"Đúng vậy," Thư Nhiên nói, "Em không da không mặt mũi, anh hết chữa được em."
Thiếu niên không da không mặt cười tủm tỉm nằm trên đùi Thư Nhiên đùa giỡn.
Nếu không phải Thư Nhiên đã tham khảo ý kiến đông đảo phụ huynh, rất nhiều đứa nhỏ đều như vậy, tuy vóc dáng không thấp bé nhưng trong tâm hồn chúng vẫn là trẻ con, có học sinh trung học thậm chí còn ngủ chung giường với mẹ, bằng không Thư Nhiên đac bảo trì khoảng cách với thằng nhóc này từ lâu.
Bạn học Tiểu Thận có phòng riêng của mình, nhưng vẫn sử dụng như phòng đọc sách, bình thường chơi máy tính, làm bài tập về nhà thì về phòng mình, còn muốn ngủ thì ôm gối cọ phòng Thư Nhiên, lý do bào chữa hôm nay là: "Xem phải một video rất đáng sợ, không ngủ được."
Thư Nhiên: "Anh tin em."
Bạn học Tiểu Thận lập tức mở khóa điện thoại di động: "Không tin, em cho anh xem."
"Xéo đi." Thư Nhiên lập tức ngăn lại, bởi vì anh cũng không thích nhìn những thứ kinh khủng, rất đáng sợ!
Đối phương nở nụ cười vì đã thực hiện kế hoạch thành công: "Hừ, anh xem anh cũng sợ kìa."
Thư Nhiên trợn trắng mắt, không đuổi tên này đi, nhưng anh cũng muốn biết: "Tại sao em nhất định phải ngủ trong phòng của anh? ”
"Từ nhỏ em đã ngủ ở đây, em quen rồi." Từ tiểu soái ca chui vào trong chăn Thư Nhiên, hai tay hai chân cũng giống như bạch tuộc quấn lấy Thư Nhiên.
"Thế thì đơn giản thôi," Thư Nhiên nói, "Anh đến phòng em ngủ, phòng ngủ chính này nhường cho em."
Nhìn thấy khuôn mặt của đối phương lập tức trở nên tràn đầy u oán, Thư Nhiên cười thầm một tiếng, nghĩ thầm, chơi chữ với anh sao? Không tự lượng sức mình.
"Nói đi, nguyên nhân chân chính là gì? không thuyết phục được anh thì em ngoan ngoãn bò trở về ngủ." Thư Nhiên nói.
Bạn học Tiểu Thận trừng mắt nhìn Thư Nhiên một cái: "Còn có nguyên nhân gì được, chỉ là muốn ở lại với anh không được sao? Em cũng đâu chiếm không gian.
”
"Chỉ là muốn ở lại với anh thôi sao?" Thư Nhiên hỏi.
"Đúng." Chính người nuôi lớn mình nói, sống theo ý muốn, đừng để bản thân phải chịu uất ức, cậu làm theo, nhưng vì sao Thư Nhiên lại không chịu?
"Được rồi," Thư Nhiên suy nghĩ một chút, nói, "Thời gian còn sớm, chúng ta nói chuyện chút đi."
"Nói chuyện gì?" Chỉ cần không đuổi mình đi, bạn học Tiểu Thận cực kỳ phối hợp nhìn Thư Nhiên.
"Nói chuyện về đám con trai bọn em đi", được Bạch tuộc ôm, vẻ mặt Thư Nhiên tò mò hỏi thăm, " Em có thích nữ sinh nào không?"
Bạn học Tiểu Thận lập tức lắc đầu: "Không có.
”
"Ồ," Thư Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cậu, cười tủm tỉm lại hỏi: "Vậy em có cảm giác tình cảm chưa? Chính là…có hảo cảm với người nào đó, trong đầu thỉnh thoảng lại nghĩ đến đối phương, muốn thân cận."
"..." Từ tiểu soái ca năm nay mười bốn tuổi trầm mặc, cũng nhìn chằm chằm Thư Nhiên, giống như bị hỏi cái gì khó có thể mở miệng, không có phản ứng gì.
"Em quả nhiên" Thư Nhiên nói, "Em có gì đó giấu anh."
Cái gọi là không nói gì đã trở thành quá khứ, trẻ em đến tuổi dậy thì sẽ giấu tâm sự.
"Quên đi," Thư Nhiên sờ tóc của bạn học Tiểu Thận, bày tỏ sự hiểu biết: “Có một số tâm tình không muốn chia sẻ, bản thân có thể từ từ thể nghiệm, nhưng nếu gặp phải khúc mắc gì có thể nói cho anh biết, anh sẽ đứng ở vị trí của em để xem xét cho em."
Bạn học Tiểu Thận chớp chớp mắt, chủ động cọ ngón tay Thư Nhiên: "Được.
”
"Ngủ đi." Học sinh cấp 2 đi học rất sớm, Thư Nhiên mỗi ngày đều thúc giục Từ Thận đi ngủ sớm, chỉ sợ đối phương ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đi học của Từ Tiểu Soái ca còn chưa vang lên, cậu đã đỏ mặt tỉnh lại, cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ ấm áp, rất thoải mái…
Cậu mơ mơ màng màng ôm Thư Nhiên cọ vài cái, đột nhiên mở mắt ra, sau đó nhanh chóng kiễng chân lên, đi vào phòng tắm thay quần.
Thư Nhiên vẫn ngủ say, bởi vì cậu đã quen với việc anh học sinh ở nhà ra vào nhà mỗi sáng.
Anh học sinh ăn mặc xong rồi đi vào thấy Thư Nhiên ngủ rất say, liền lén hôn lên má đối phương như thường lệ, sau đó ra ngoài đi học.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thận ca ngây ther trong sáng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook