Xuyên Về 1983
106: Ngoại Truyện 32


Lúc mới đưa tiểu Từ Thận đi học, thằng nhóc này cũng khóc đến trời long đất nở.
Ôm đùi Thư Nhiên không chịu buông tay, ngày đó, nạn nhân ngoại trừ được phụ huynh toàn trường vây xem Thư Nhiên, còn có quần Thư Nhiên, nước mắt trộn lẫn nước mũi, hầu như không thể nhận.
Khởi đầu này có thể nói là hình thức địa ngục, Thư Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu lâu dài.
Ngày bỏ đứa bé đi về, cả ngày cậu không yên tâm.
Sau đó, giáo viên quay video nói với cậu, chân trước cậu vừa đi, đứa bé cũng nín khóc …
Nín khóc.
A, thằng nhóc này theo ai vậy.
Vậy mới nói là khỉ con tinh ranh.
Cũng không phải Thư Nhiên nhẫn tâm, mới ba tuổi đã đưa trường mẫu giáo, chủ yếu là sau khi trẻ con có thể chạy nhảy sẽ không dễ trông chừng, bình thường muốn làm gì cũng khó.
Gửi trường mẫu giáo thì tốt hơn nhiều, Thư Nhiên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể làm những gì mình muốn làm.
Chủ yếu là kiếm tiền nuôi gia đình.
Hướng tới nền kinh tế trong tương lai của cậu cũng rõ ràng, vì vậy không khó khăn lắm.
Kiếm được nhiều tiền như vậy, vẫn là vì cho Từ Thận một hoàn cảnh an ổn, cho dù cả đời không làm được chuyện gì lớn, cũng có thể sống rất thoải mái.
Duy trì thái độ nuôi dạy con cái này, Thư Nhiên trở thành phụ huynh được giáo viên nhà trường yêu thích nhất, không quan tâm đến điểm số, không bắt lỗi con cái, không quan tâm chuyện con mình vài ngày lại cúp học, thỉnh thoảng Thư Nhiên còn giúp con cúp học.
Lý do nghỉ phép cũng khá nhức đầu.
Ví dụ, khí hậu rất muốn đi du lịch, vừa đi là đi hơn nửa tháng.
Giáo viên thực sự phục luôn!
Điều này có ảnh hưởng đến kết quả học tập của học sinh không?
Nhưng ngẫm lại, bạn học Tiểu Thận vốn là một học sinh kém cỏi, hình như kém hơn nữa cũng không thể kém hơn được nữa.
Tiểu Từ Thận: "..."
Sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù như vậy, đứa trẻ này từ nhỏ đã biết, mình khác với những đứa trẻ khác, hơn nữa khoảng cách cũng lớn.
Những đứa trẻ khác học tập chăm chỉ, sợ cha mẹ sợ giáo viên, chúng luôn phải tuân theo các quy tắc và quy định khác nhau, nó không cần phải học, muốn chơi thì chơi, muốn cúp học thì cúp học, ngay cả khi kiểm tra bị ăn trứng ngỗng cũng không bao giờ bị phụ huynh mắng, theo lời của người ngoài cuộc: hỗn loạn vô cùng.
Thời mẫu giáo, khoảng cách này không quá rõ ràng, lên tiểu học là rất nổi bật!
Hai tuần sau khi khai giảng, Thư Nhiên đã bị giáo viên và phụ huynh thay phiên nhau tìm kiếm, chủ yếu là phản ánh: "Học sinh Thư Từ Thận mang tới lớp học bầu không khí xấu, không tuân thủ kỷ luật lớp học."
Ngoài miệng Thư Nhiên nói: "Tôi nhất định sẽ giáo dục nó."
Tan học đón nó, cậu vẫn cười tủm tỉm, giọng nói dịu dàng: "Bạn học Tiểu Thận, chúng ta trò chuyện đi, sao nhóc cứ phá hư không khí lớp học thế? Sao nhóc không tuân thủ kỷ luật lớp học? ”
Nếu học sinh khác bị phụ huynh hỏi như vậy, có lẽ sẽ bắt đầu đánh trống trong lòng, căng thẳng kiếm cớ bào chữa cho mình.

Tiểu Từ Thận thì không, nó và Thư Nhiên là bạn tốt chuyện gì cũng nói, dù sao Thư Nhiên cũng sẽ không mắng đánh nó: "Em đi học không nghe giảng, đang gấp chim nhỏ."
"Vậy cũng không tính là chuyện gì, còn nữa không?" Thư Nhiên hỏi.
Tiểu Từ Thận suy nghĩ một chút, lại nói: "Em nói với bạn em, không học anh cũng sẽ không đánh mắng em, học sinh tiểu học cũng có quyền không muốn đi học, còn có quyền ra ngoài chơi.


"..." Thư Nhiên hiểu.
Học sinh tiểu học nói chuyện: "Ăn đồ ngon và mua đồ chơi thú vị!"
Thư Nhiên ôm lấy nó, bảy tuổi, không dễ ôm nữa rồi: "Nghe này, sau này đừng nói với bạn học như vậy.


Tiểu Từ Thận ôm cổ Thư Nhiên, khó hiểu nhìn cậu: "Vì sao? ”
"Bởi vì," Thư Nhiên nói, "Nhóc là nhóc, bạn cùng lớp là bạn cùng lớp, họ không có điều kiện giống như nhóc, hiểu không? Cuộc sống của mọi người khác nhau, cha mẹ của họ là rất nghiêm ngặt.


"Em biết." Tiểu Từ Thận nói.
"Nếu em đã biết…sao còn nói? "Thư Nhiên nói chuyện với nó, thật sự không rõ, đầu học sinh tiểu học đều nghĩ gì?
Tiểu Từ Thận cười rộ lên, dán lên hai má Thư Nhiên: "Vì để cho bọn họ hâm mộ em."
Nó rất thông minh, đương nhiên biết mình đặc biệt, mình có những thứ người khác cũng không có, cho nên mới muốn nói ra khoe khoang.
"..." Thư Nhiên hoàn toàn không nói gì.
Khiếu nại của giáo viên và phụ huynh đúng luôn rồi.
"Sau này không được khoe khoang, mình cứ lén lút vui đi." Thư Nhiên nhéo mặt cậu nhóc nói.
"À." Tiểu Từ Thận không tình nguyện.
Thư Nhiên buông nó xuống, lớn như vậy trong chốc lát là không chịu đựng nổi: "Buổi tối muốn ăn cái gì? ”
"Đồ ăn vặt!"
"Hôm nay ăn phải nửa tháng sau mới có thể ăn nha."
"Được."
Thư Nhiên dẫn nhóc con xấu xa đi ăn đồ ăn vặt, lúc ăn xong lấy bài tập hôm nay viết trên bàn, tuy bừa bộn nhưng thỉnh thoảng vẫn viết bài về nhà, Thư Nhiên cũng vui lắm.
"Cố gắng viết đi." Thư Nhiên cầm một miếng khoai tây chiên dính sốt cà chua, đút đến bên miệng đối phương.

Tiểu Từ Thận cắn một ngụm ăn khoai tây chiên, cúi đầu vừa nhai vừa viết.
Thư Nhiên nhìn lướt qua hộp bút, phát hiện một cây bút màu đỏ, nhướng mày: "Bút hồng nhóc tự mua hả? Nhóc thích cái này không?"
"Không phải, " Tiểu Từ Thận liếc mắt nhìn cây bút kia, nhíu mày: "Không phải của em."
"Vậy sao lại ở bên trong hộp bút của nhóc, có phải nhóc lấy nhầm cho người ta hay không." Thư Nhiên nói.
"..." Nhóc con xấu xa đầu tiên là lắc đầu, một lát sau nói: " Nhất định là bạn học tặng em."
Thư Nhiên một giây đã hiểu, nhất định là bạn nữ tặng.
Ôi chao, bọn nhỏ bây giờ khó kiểm soát quá, Thư Nhiên nhìn mặt Tiểu Từ Thận, dáng vẻ môi hồng răng trắng, ai mà không thích chứ.
Chuyện này rất bình thường, Thư Nhiên cũng không có khó chịu, lúc cậu nuôi Từ Thận đã nghĩ kỹ, đời này chưa chắc có duyên phận làm tình nhân, xác suất lớn là làm người thân hơn, vậy về sau Từ Thận sẽ ở bên ai, cũng không phải chuyện cậu có thể kiểm soát.
Cho nên chuyện này, Thư Nhiên không có phát biểu ý kiến, tránh sở thích của mình sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển khuynh hướng tính dục của Tiểu Từ Thận.
"Ngày mai em sẽ trả lại cho cô ấy." Tiểu Từ Thận quyết định.
"Ồ, tại sao?" Thư Nhiên hỏi.
"Không vì sao cả, em không thiếu bút." Tiểu Từ Thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên không làm bài tập về nhà, mà là lôi kéo Thư Nhiên đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm.
Khi Thư Nhiên thanh toán, phát hiện thằng nhóc thúi cầm bộ bút hồng 12 màu kia.
"Chẳng phải em nói không thiếu sao? Sao còn mua?" Thư Nhiên không hiểu hành động của nó.
"Không thiếu, nhưng người khác cảm thấy em thiếu." Tiểu Từ Thận Logic online: "Em mua bạn học sẽ không tặng em nữa."
"Còn tự kỷ như vậy," Thư Nhiên chậc chậc một tiếng: "Giống như cả thế giới đều thích nhóc vậy.


Tiểu Từ Thận hừ hừ, ôm tay Thư Nhiên bộ dạng kiêu căng.
Đều nói học sinh nghèo nhưng nhiều đồ dùng học tập, nói chính là nó.
Qua vài ngày thi giữa kỳ, không cần nghĩ khẳng định lại là hạng chót.
Nhưng Thư Nhiên cũng không thèm để ý, vẫn như trước nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu, bản thân vẫn còn kém cỏi nhưng chỉ cần không chuyện phạm pháp là được, đây là điểm mấu chốt của cậu.
Mua được rất nhiều đồ dùng học tập, ngày hôm sau đi học, Tiểu Từ Thận lập tức trả lại đồ cho bạn lý do là: Tớ có rất bút giống như vậy, hơn nữa còn rất nhiều.
Quay đầu lại còn đem chuyện này nói cho Thư Nhiên, Thư Nhiên cảm nghĩ: Đúng là một tên thẳng nam.
Nhưng cũng đúng, tên này vẫn còn là nhóc con, hiện tại làm sao hiểu được cái này?
Thư Nhiên quyết định, dạy cho nhóc con này một chút nhân tình thế thái, vì thế nghiêm túc nói: "Bạn học Tiểu Thận, kỳ thật bạn học của nhóc tặng cây bút này cho nhóc, không phải bởi vì nhóc không có mà là người ta muốn kết giao bạn bè với nhóc hiểu không? ”

Tiểu Từ Thận chớp mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai mờ mịt: "Không đúng."
"Không đúng chỗ nào?" Thư Nhiên nghĩ thầm, nhóc hiểu được cái rắm.
"Bạn bè là để chơi với nhau, " Tiểu Từ Thận bĩu môi: "Sở thích chơi đồ chơi của bọn em không giống nhau."
"Trọng điểm là đối phương muốn kết giao bạn bè với em, điểm này em biết không?" Thư Nhiên nhìn nó.
Một lát sau, Tiểu Từ Thận mới gật gật đầu: "Biết.


"Ừ, thế sao nhóc lại tránh…, " Thư Nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Có phải là do xấu hổ không?"
Biểu tình của Tiểu Từ Thận một lời khó nói hết nhìn Thư Nhiên nói: " Sao em phải xấu hổ?"
Cũng không phải, cậu chỉ cảm thấy vấn đề đã được giải quyết, chỉ là cậu không biết nói gì.
Thông qua lần nói chuyện này, Thư Nhiên cảm thấy Tiểu Từ Thận đúng là lòng dạ đen tối, bởi vì nó rõ ràng biết ý của mình là gì lại làm bộ không hiểu, sau đó dùng một loại phương thức cực kỳ áp đặt giải quyết vấn đề.
Chỉ dành cho các bạn cùng lớp?
Không phải, về sau Thư Nhiên phát hiện, thằng nhóc này đối với người khác đều như vậy.
Kết quả kỳ thi giữa kỳ vừa ra, quả nhiên là thảm không nỡ nhìn thẳng, rối tinh rối mù, Thư Nhiên không thèm để ý, đương sự lại rất tủi thân, dựa vào trong lòng Thư Nhiên tố cáo.
"Bọn họ cười nhạo em."
"Cười nhóc cái gì?" Thư Nhiên sờ sờ cái đầu chó không biết học được tri thức của Tiểu Từ Thận: "Có phải cười nhóc có cái mặt thông minh quá hay không?"
"Làm sao anh biết?" Tiểu Từ Thận ngẩng đầu, mắt hàm chứa ý không thể tưởng tượng nổi.
Thư Nhiên cười, bởi vì trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy.
"Đừng để ý người ta, nhóc vui là được."
"Em không vui." Tiểu Từ Thận bĩu môi.
"Vậy nhóc học tập đi." Thư Nhiên nói: "Học tập không khó, nhóc thông minh như thế sẽ học được thôi."
"Anh dạy em." Tiểu Từ Thận ngẫm lại thấy cũng đúng, lạch bạch xách cặp sách tới, bảo Thư Nhiên dạy thêm cho nó.
Nói thật Thư Nhiên rất lười tiếp nhận công việc này, trường học cũng không phải không có giáo viên dạy, nhưng thằng nhóc này rất ranh ma, ở trường không nghe giảng, chuyên môn về nhà ép buộc thời gian của phụ huynh...! Thư Nhiên hoài nghi có phải nó cố ý hay không.
"Sao, anh tốt hơn cả giáo viên à?" Thư Nhiên tiếp nhận quyển sách đối phương đưa tới, khá lắm, mới tinh, có thể thấy được bình thường chưa từng mở ra.
"Vâng!"
Thư Nhiên cười vỗ đầu đứa nhỏ một cái: "Anh còn chưa bắt đầu giảng, nhóc đã vâng ”
"......"
Bởi vì Tiểu Từ Thận bị Thư Nhiên chiều hư, từ tận đág lòng cảm thấy trên thế giới này chỉ có Thư Nhiên tốt nhất, nó chỉ có kiên nhẫn nghe Thư Nhiên nói, người khác có yêu cầu đối với nó, không phải thật lòng vì tốt cho nó.
"Anh tốt xấu gì cũng tốt nghiệp một trường danh tiếng, " Thư Nhiên vừa lật sách của đối phương, vừa nói: "Nếu anh dạy nhóc cũng không học được, vậy chẳng phải là đập đi thương hiệu của chính mình sao? ”
Nhóc con trong vòng tay im lặng, không chắc chắn hỏi: "Có muốn em chút bảo đảm không?"
"..." Bản thân Thư Nhiên cũng không để ý lời nói của mình, cậu liếc mắt nhìn bạn học Tiểu Thận có cái nhìn sâu sắc vô cùng nhạy bén: "Vậy nhóc sẽ cho sao? ”
Bạn học Tiểu Thận suy nghĩ một chút: "Em chỉ có thể đảm bảo thái độ học tập, không thể đảm bảo thành tích học tập."

Ở chỗ Thư Nhiên, thái độ học tập của nó chắc chắn rất tốt, không dừng lại nửa chừng gấp chim nhỏ, tâm hồn cũng không treo ngược cành cây.
Được rồi, Thư Nhiên nghe vậy thì vui mừng, logic rõ ràng như vậy, còn sợ sau này sống không tốt sao?
"Bạn học Tiểu Thận, xin nhóc vẫn duy tinh thần không chịu thiệt này, còn tốt hơn là được 100 điểm kỳ thi giữa kỳ." Cậu xoa đầu đối phương nói.
Tiểu Từ Thận dính lấy mình không gọi ba thì cũng gọi là anh, vui vẻ nghe giảng, dù sao cũng không cần bảo đảm điểm số.
Ngày xưa nếu như không học thêm, Thư Nhiên cũng sẽ không ở bên nó, hiện tại như vậy thì tốt biết bao.
Cho nên, nó thực sự đang vắt kiệt thời gian của Thư Nhiên.
Cả thời tiểu học, Tiểu Từ Thận chính là như vậy.
Ở trường đọc sách ngoại khóa, ngày hỗn loạn, ở nhà để dạy thêm, mặc dù vậy, điểm số vẫn còn rất kém, không phải là nó không làm, là cố ý không làm đúng.
Về phần nguyên nhân, bởi vì nó cảm thấy sau khi tiến bộ, giáo viên giống như nhìn thấy chút hy vọng, không ngừng nhìn chằm chằm nó động viên.
Vậy còn không bằng để cho giáo viên không nhìn thấy hy vọng, tiếp tục nuôi thả nó.
Thư Nhiên nói chuyện phiếm với Tiểu Từ Thận lại càng phát hiện, thằng nhóc này thật sự là nhân tài, từng cái từng cái một.
Thư Nhiên thương lượng với nó: "Bình thường anh sẽ mặc kệ nhóc, nhưng kỳ thi chuyển cấp, nhóc phải thi tốt cho anh được không? ”
Tiểu Từ Thận gật đầu, tỏ vẻ có thể.
Vì vậy, so với các bạn cùng lớp khác, thời thơ ấu của nó thực sự đầy màu sắc, đi học chỉ là một phần rất nhỏ của nó, ăn uống và vui chơi mới là chính.
Ví dụ như năm nó bốn tuổi mỗi năm cúp học một tháng đi Áo trượt tuyết, nghỉ hè liền ra nước ngoài lướt sóng học ít khoá văn nghệ vân vân.
Vòng tròn bạn bè của Tiểu Thận rất phong phú đầy màu sắc khiến các học sinh khác rất ghen tị!
Thư Nhiên: Ghen tị? Lấy điểm số để đổi lấy đi.
Thi chuyển cấp gì đó, thật ra cậu rất thấp thỏm, không xác định thằng nhóc này thật sự có thể thực hiện lời hứa hay không, nhưng ngẫm lại, chuyển hay không chuyển cũng vậy, dù sao ngay từ đầu cũng là ôm tâm tính bỏ định hướng giáo dục thi cử, nuôi tự do.
Trước mắt xem ra, phương diện thể thao và sức khỏe thể chất và tinh thần của Tiểu Từ Thận không có vấn đề gì, rất tự tin hào phóng, thậm chí có chút kiêu căng ngạo mạn, cái này chướng mắt cái kia chướng mắt, một con chó cụp đuôi đi ngang qua trước mắt nó, nó cũng không muốn Thư Nhiên nhìn, này không được.
Cẩu Tử có thể đổi thành bất kỳ chuyện nào trên thế giới mà bạn học Tiểu Thận có thể nghe thấy...!Các nhà giáo dục gọi đây là mong muốn thể hiện, các bậc cha mẹ phải trân trọng nó! Tuổi dậy thì đến thì có mong muốn thể hiện là điều đương nhiên.
Kỳ nghỉ hè năm lớp 5 của Tiểu Từ Thận, Thư Nhiên đưa nó đến bệnh viện làm tiểu phẫu, về đến nhà phải mặc váy một tuần.
"Tại sao phải phẫu thuật này?" Tiểu Từ Thận đối với chuyện mặc váy cảm thấy khó chịu, tuy rằng Thư Nhiên chỉ chuẩn bị cho hắn loại áo thun dáng dài này, giống như đồ ngủ vậy, mấy ngày không ra ngoài thật ra không có ảnh hưởng gì.
"Không làm dễ bị bệnh, giữ gìn vệ sinh cũng không dễ dàng." Thư Nhiên nói, "Sau này chờ nhóc kết hôn dùng cũng khó, còn rất xấu."
Tiểu Từ Thận nhấc váy lên nhìn thoáng qua, nói thật: " Bây giờ cũng rất xấu xí."
"Đúng vậy, nhưng không làm thì lớn lên thì càng xấu xí hơn." Thư Nhiên làm như thật đe doạ nói.
"Lớn lên như thế nào?" Tiểu Từ Thận nhìn về phía Thư Nhiên, vẻ mặt tò mò.
"Chờ nhóc lớn lên sẽ biết." Thư Nhiên nói.
Đứa nhỏ chỉ mới lớp năm, vẫn giữ lại một chút tốt đẹp đầu tiên, bởi vì lớn lên thực sự rất xấu xí.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: Anh Thận sẽ khôi phục trí nhớ, sẽ không kết hôn với người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương