Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 66: Lời Bày Tỏ Cuối Cùng

Cửa sắt kẽo kẹt một tiếng rồi đóng chặt lại, Tích Di và Kính Thuần đứng kế bên lưới điện lặng lẽ nhìn nhau, ai nấy đều không muốn cất bước trở về nhà nghỉ.

Kính Thuần mấp máy môi, định nói điều gì đó nhưng lại bị cắt ngang, Tích Di cũng không ngoại lệ, cô và anh đều nghe thấy những lời bàn tán kỳ lạ.

"Tôi ở khu này gần cả tháng trời rồi mà bây giờ mới thấy cảnh chém giết nhau, không hiểu hận thù gì nữa."

"Hận thù gì nhỉ? Thậm chí gã đó chẳng màng tới thể diện của gia tộc Hoàng Lũy mà đột nhập vào nhà nghỉ, nhằm giết hại hai cô gái."

"Ui xời, mạt thế này thì phân biệt nam nữ gì, mạnh sống yếu chết, thế thôi. Điều tao quan tâm là gã không hề nể mặt gia tộc Hoàng Lũy kia kìa, chẳng hiểu là do hận thù quá sâu hay vì tranh chấp lợi ích nữa."

"Ờ, thì vậy nên mới chết nhăn răng rồi đó."

Tất nhiên là những lời bàn tán ấy không ở gần Tích Di và Kính Thuần, nhưng vì cả hai người đều là dị năng giả cấp cao, do đó năm giác quan trên người đã tiến hóa rất nhiều so với người bình thường.

Tích Di có dự cảm không lành, lập tức dùng tinh thần hệ dò xét, quả nhiên là đám đông đang tụ tập trước nhà nghỉ của mình.

Tích Di day mặt lại nhìn Kính Thuần một cái, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để trở về nhà nghỉ. Kính Thuần thấy vậy cũng đoán rằng đã có chuyện không hay xảy ra, nhanh chóng theo sau cô.

Tích Di chạy tới nhà nghỉ thì vọt ngay vào phòng của Sính Châu và Hoa Sinh, bấy giờ trong phòng là một cảnh tượng khá hỗn loạn.

Trên giường là thi thể của một người đàn ông, thân trên của gã thì ở trên giường, còn thân dưới thì ở dưới sàn, quần áo trên người còn y nguyên không sứt mẻ chút nào, nhưng trên miệng thì máu tươi đỏ rực một mảng chảy dài xuống tới ngực, trên giường cũng bị dính không ít máu tươi.

Còn giữa phòng là Hoa Sinh và Sính Châu, bấy giờ Hoa Sinh đang khóc không ngừng, từng tiếng nấc nghẹn như đâm thẳng vào trái tim của Tích Di.



Trên người Hoa Sinh dính khá nhiều máu nhưng cô ta không hề để tâm đến điều đó, ngồi bệt dưới đất ôm lấy Sính Châu, để Sính Châu nằm lên chân mình. Bấy giờ, thân thể của Sính Châu cũng toàn là máu, thậm chí vùng miệng còn đỏ thẳm một mảng. Xung quanh hai người bọn họ là năm người Phổ Tâm và vài người đàn ông xa lạ.

Lúc Tích Di bước vào thì mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn cô, Hoa Sinh thấy Tích Di xuất hiện thì òa một tiếng, nước mắt rơi càng nhiều: "Chị Di ơi, chị Di ơi, chị đi đâu vậy? Chị Di ơi, chị Châu… chị cứu chị Châu với… chị Châu… chị Châu không ổn rồi…"

Tay chân Tích Di rụng rời, cô bước nhanh tới bên cạnh Sính Châu, đẩy Hoa Sinh qua một bên rồi ôm lấy Sính Châu thật chặt. Bấy giờ, Sính Châu vẫn còn ý thức, tuy nhiên hơi thở đã rất mỏng manh. Tích Di lấy tinh hạch ra, dùng dị năng của mình để dung nạp tinh hạch vào cơ thể của Sính Châu, thế nhưng đáng buồn thay là tinh hạch không hề biến mất, càng không dung hòa vào cơ thể của Sính Châu mà vẫn trơ trơ ở trên tay của Tích Di.

Vành mắt Tích Di đỏ hoe, cô giương mắt nhìn Sính Châu không rời, cảm giác đớn đau như bão tố ngày càng lớn mạnh càn quét lòng dạ của cô không thôi.

Sính Châu gắng sức duỗi tay phải lên để nắm lấy tay của Tích Di, khó nhọc cất lời: "Di… Di… Di ơi… Châu… Châu nhớ ra hết rồi… Di… cứu Châu… Châu… nhơ nhuốc…"

Tích Di lắc đầu nguầy nguậy, không thể kìm nén mà rơi nước mắt: "Không được nói như vậy, người bị hại vĩnh viễn trong sạch, chỉ có những kẻ đốn mạt không có lương tri kia mới là hạng người nhơ nhuốc, chúng đáng bị phơi thây xẻ thịt, dù có chết một trăm lần cũng chưa hết tội."

Sính Châu mỉm cười, trong đôi mắt Sính Châu chỉ chứa đựng hình ảnh của một mình Tích Di mà thôi, ánh mắt Sính Châu mang theo sự tha thiết và mối tình cảm nặng nề khó giấu: "Vâng… Di nói… nói đúng, Châu trong… sạch. Châu rất hạnh… phúc… hạnh phúc vì Di đã yêu… thương… Châu đến vậy… giúp Châu… sống tiếp… giống như sinh ra Châu lần nữa…"

Sính Châu nặng nề thở dốc, ý thức càng ngày càng mơ hồ, thế nhưng Sính Châu vẫn kiên trì nói tiếp, bởi vì Sính Châu hiểu nếu bản thân bỏ qua lần này thì mãi mãi cũng không có cơ hội để bày tỏ với Tích Di.

Lúc này, Tích Di cũng muốn kêu Sính Châu ngừng lại, đừng nói thêm gì nữa để giữ sức. Nhưng ngẫm lại thì sự sống của Sính Châu đang dần hao mòn, không có khả năng cứu chữa thì cô đành im lặng, để Sính Châu có thể bộc bạch nỗi lòng lần cuối.

Ban đầu, khi Tích Di xông vào phòng thì thấy mặt mũi của Triết Bách trắng bệch như tờ giấy, hơi thở nặng nề, gương mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng đứng dựa vào đồng đội thì cô đã hiểu dị năng hệ chữa lành cũng vô dụng với Sính Châu. Do đó cô mới ôm tia hi vọng cuối cùng, muốn sử dụng cách mình từng làm và đã thành công để cứu Sính Châu, nhưng kết quả vẫn là vô vọng.

"Thời gian qua… Châu rất vui… vì… được… ở… bên… cạnh Di… đó… là… khoảng thời gian… Châu cảm… thấy… hạnh… phúc nhất… trong cuộc… đời. Thật… ra… thì… Châu… yêu… Di… nhiều… lắm… nhưng… Châu… biết… Di… đã có… người… trong lòng nên… Châu… chỉ… đành… lặng… lẽ ở… ở bên… bên cạnh… Di… như… vậy Châu… cũng… mãn… nguyện… lắm rồi…"

Nói tới đây, Sính Châu thở hơi lên, mắt trợn to, sau đó siết thật chặt tay của Tích Di mà nói: "Châu… Châu… yêu… yêu Di…"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương