Khi đến ngôi nhà này rồi bắt đầu xảy ra xung đột, trong đầu cô đã suy tính trăm ngàn thứ, nói không lo lắng là nói dối. Thậm chí cô còn cảm thấy sợ hãi, cô sợ sẽ không cứu được anh, sợ anh bị kẻ tu tiên tiêu diệt, sợ bản thân chỉ có thể bất lực giương mắt đứng nhìn anh rời khỏi thế gian này.

Mặc dù giữa hai người có một đoạn tình cảm không thành, anh còn đứng ra bảo vệ kẻ thù của cô, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô luôn cảm thấy anh có một nguyên nhân gì đó không tiện nói ra và chính bản thân anh cũng không muốn hành động như thế. Vì vậy dầu có đau lòng, có buồn khổ nhưng cô không thể nào hận thù anh được.

Đúng như lời tên tu tiên nói, cô đã vờ như yếu thế để hắn ta buông lỏng cảnh giác, vì cơ thể của Kính Thuần rất khỏe mạnh, dị năng lại cao, mà linh hồn của tên tu tiên cũng không thể coi thường, nếu như cô tỏ ra quá mạnh mẽ hoặc cố ý bộc lộ khả năng của bản thân thì hắn ta sẽ nâng cao cảnh giác, thắt chặt từng sợi dây thần kinh một, khi ấy dầu cho cô sử dụng dị năng hệ thần thì cũng phải rất vất vả để khống chết được hắn ta, hoặc có khi hắn ta còn có hậu chiêu gì đó để lật ngược tình thế, như vậy thì cô khác gì cá nằm trên thớt mặc hắn ta chém giết.

Cô vờ yếu thế để hắn ta tóm được, nhân lúc tâm trí của hắn ta đang đắc ý vì thắng lợi của bản thân, không mảy may đề phòng thì sử dụng dị năng hệ tinh thần để khống chế hắn ta. Vì ở khoảng cách gần, cộng thêm sự buông lỏng không chút cảnh giác nên hắn ta đã bị cô khống chế một cách dễ dàng.

Lúc thuyết phục hắn ta, cô cố ý nói lời thật giả lẫn lộn để đánh lừa hắn ta, từ đó khiến hắn ta khó lòng phân biệt được. Ví như việc có thể xâm nhập vào tâm trí của một người để đọc suy nghĩ của họ - điều đó là bất khả thi.

Thấy sự tính toán của mình đã thành, dĩ nhiên là Tích Di rất mừng, chỉ có một điều khiến cô nuối tiếc, đó là không thể hỏi ra được nguyên nhân Kính Thuần từ chối tình yêu với cô mà bảo vệ Lục Thi. Tuy vậy, trong lòng cô lấy làm vui sướng khi biết Kính Thuần có rung động, có tình cảm với mình.

Do đó, cô đành cắn răng bỏ qua chuyện ấy, nếu không tên tu tiên sẽ sinh nghi, rõ ràng là cô nói chẳng còn tình cảm với Kính Thuần nữa, nhưng cớ sao cứ khăng khăng muốn biết lý do đằng sau cho bằng được? Dầu là viện lý do gì cũng dễ khiến hắn ta sinh nghi, thôi thì cô bèn bỏ con tép mà bắt con tôm, nắm lấy chuyện quan trọng để trao đổi với hắn ta.

Bấy giờ, trong lòng Tích Di vui buồn lẫn lộn, cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Bất chợt, trên giường vang lên tiếng động, Tích Di nhìn qua thì thấy Kính Thuần lồm cồm ngồi dậy. Cô không nói một lời, cũng không tiến lại gần mà chỉ đứng im nhìn chằm chằm vào anh.

Kính Thuần ngồi dậy nhưng chỉ ngồi yên bên mép giường, anh không nhìn Tích Di mà hơi cúi đầu nhìn xuống đất, trong nhất thời bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

Tích Di âm thầm thở dài một tiếng, Kính Thuần đã trở lại rồi. Nhìn dáng vẻ của anh, dường như anh không biết nên đối diện với cô thế nào.



Ban đầu, Tích Di cũng có suy đoán riêng của mình. Vì hai người sử dụng chung một thân thể, dầu cho ai nắm quyền sử dụng thì người kia vẫn có thể biết được mọi chuyện đang diễn ra. Hiện tại, thấy Kính Thuần ủ rũ như vậy, cô hiểu suy đoán của mình không sai.

"Thuần à…"

Nghe tiếng kêu của Tích Di, Kính Thuần hơi giật mình. Anh mím môi, nhỏ giọng đáp lời: "Ừ?"

Tích Di âm thầm thở dài, có vẻ như mỗi khi ở bên cạnh người đàn ông mình mến thương thì cô thở dài rất nhiều. Cũng không phải đớn đau gì cho cam, đơn giản là cô cảm thấy rất bất lực. Một người thích làm chủ mọi chuyện như cô lại bất lực trước một người đàn ông có tình cảm với cô, ngẫm lại cũng thật buồn cười.

Tích Di đi tới, ngồi xuống mép giường, sát bên cạnh Kính Thuần, cô không chần chừ vươn hai tay, ôm lấy cánh tay rắn rỏi, đầy vững chãi của anh: "Thuần à, em biết anh có tình cảm với em mà. Nhưng anh biết không? Lúc anh bất chấp tất cả để bảo vệ Lục Thi, em đã buồn tủi biết là bao nhiêu, em thật sự không tin anh lại làm vậy."

Kính Thuần mấp máy môi, ít lâu sau cũng không kiềm được mà day qua nhìn Tích Di. Ngó thấy ánh mắt dịu dàng của cô, thấy tình cảm đong đầy ẩn giấu bên trong đôi mắt long lanh của cô… tất thảy mọi thứ về cô đều khiến anh cảm thấy choáng ngợp, có cả sự hối lỗi luôn dày vò trong thâm tâm anh.

Dĩ nhiên là anh còn nhớ, ngày hôm ấy cô và anh đứng về hai phía, cô nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh hàm chứa sự oán trách vô hạn, con tim anh như bị cào xé thành từng mảnh, sự đớn đau ấy khiến anh hít thở không thông. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ đành oán trách bản thân vì phải lựa chọn con đường làm người con gái mình yêu bị tổn thương.

Cho tới giờ phút này, Kính Thuần không còn nghĩ nhiều đến sự cách biệt về thân phận nữa. Có lẽ vì anh đã thấy được sự trưởng thành của cô, thấy được cô quyết liệt, nhẫn nhịn nhường nào đặng giúp đỡ anh giữ được cái mạng này. Cho dù trước kia anh từng làm cô tổn thương, anh bất chấp đạo nghĩa để bảo vệ điều sai quấy.

Giây phút ấy, bỗng nhiên Kính Thuần cảm thấy mình thua kém cô rất nhiều, trong lòng anh thầm nghĩ, không biết rằng nếu cô là anh thì cô sẽ lựa chọn thế nào? Sẽ giải quyết vấn đề nan giải đó ra sao? Phải chăng cô sẽ có quyết định vẹn toàn hơn anh, không cần từ bỏ tình cảm của chính mình?

"Em biết anh có điều khó nói, thôi thì em cũng không ép uổng anh làm gì. Nhưng anh nhất định phải trả lời cho em biết, rằng anh biết Lục Thi là hung thủ và vì một lý do bắt buộc nào đó, nên anh mới phải bảo vệ cô ta đúng không? Chớ thật tình anh không hề muốn vậy, em nói đúng không Thuần?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương