Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 49: Cách Báo Thù Sạch Sẽ

Vào thời điểm đó, Sính Châu chân chính cảm nhận được tâm tư Tích Di sâu kín cỡ nào. Cách thức như vậy… có nghĩ cô ta còn chưa thể nghĩ đến.

Tuy đơn giản với bọn họ nhưng chẳng hề đơn giản với Khiếu Sanh, trước khi tắt thở hắn ta sẽ được cảm thụ sự đau khổ và tuyệt vọng một cách nguyên vẹn nhất có thể.

Hơn nữa, tất thảy những điều đó đều xuất phát từ "những con thú cưng" mà hắn ta đã nuôi nấng bấy lâu nay.

Dẫu cho Khiếu Sanh không cảm thấy hối lỗi hay sợ hãi đi chăng nữa, đối với một người kiêu ngạo và có tính tình thích hơn thua như hắn ta, có lẽ vào giây phút hắn ta bị Bạt Sinh cấu xé, trong lòng có rất nhiều loại suy nghĩ không cam lòng.

Đó quả thật là một sự trả thù hoàn hảo, bởi suy ra thì tay của Sính Châu còn chẳng hề dính máu của Khiếu Sanh. Vì cô chỉ đẩy nhẹ hắn ta một cái mà thôi.

Thế nhưng Sính Châu vui vẻ bao nhiêu thì Hoa Sinh và Bella lại càng không ổn bấy nhiêu.

Nhìn Bella thế kia, trong lòng Tích Di cũng đã có phán đoán riêng. Tới tận bây giờ còn chưa tỉnh lại, e rằng lành ít dữ nhiều, thế nhưng Tích Di vẫn lẳng lặng không nói bất cứ điều gì, bởi hiện tại cô nói ra chưa chắc Hoa Sinh sẽ chấp nhận điều đó, cô hiểu rõ tâm lý ấy của cô ta nên chỉ đành im lặng quan sát, mong sao có phép màu xuất hiện.

Chỉ là ở trên đời này, lấy đâu ra lắm phép màu như thế chứ?

"Mà Di này, nhóm anh Tâm sẽ theo Di thật chứ? Châu sợ họ chỉ vì tức giận nên mới quyết định như vậy thôi, về lâu dài hay lúc đối đầu với đồng đội cũ thì… khó nói lắm đấy!"

Nghe Sính Châu e ngại về năm người Phổ Tâm, Tích Di bất giác nhìn vào gương chiếu hậu. Chiếc ô tô phía sau đang bám sát tốc độ của cô, không hề có dấu hiệu bị bỏ lại.

Bên trong chiếc ô tô đó chính là năm người Phổ Tâm.

Nói đến cội nguồn của chuyện này thì phải kể đến buổi tối của vài ngày trước.



Trong lúc tình cảnh đang ở trong thế căng thẳng, giằng co thì có một người đàn ông ăn vận kín kẽ đến bên cạnh Khiếu Sanh, báo cáo với hắn ta chuyện gì đó.

Mà người đàn ông ăn vận kín kẽ đó lại chính là cấp trên trực tiếp của năm người Phổ Tâm khi xưa. Bởi vì nỗi nhớ vò võ suốt bấy nhiêu năm, dù ông ta có ăn vận kín kẽ đến đâu cũng bị năm người Phổ Tâm nhận ra.

Sau đó chính là một trận chiến quyết liệt, năm người Phổ Tâm và Sính Châu không khác gì những con thiêu thân, điên cuồng chiến đấu với thuộc hạ của Khiếu Sanh, chờ đợi Tích Di tóm được Khiếu Sanh để kết thúc trận chiến.

Tình hình lúc đó thật sự rất cấp bách và hung hiểm, ngay cả người có tâm tư tỉ mỉ như Tích Di cũng không có thời gian liếc mắt qua xem xét tình hình trận chiến ra sao, chỉ có thể dốc sức giáp lá cà với Khiếu Sanh.

Xui rủi thế nào, trong mạt thế loạn lạc này, hắn ta cũng trở thành một song dị năng giả nên Tích Di phải tốn không ít công sức mới tóm gọn được hắn ta, cả người trầy da tróc vẩy.

Lúc ấy, khi Tích Di có thì giờ để mắt đến năm người Phổ Tâm thì đã thấy người đàn ông ăn vận kín kẽ nằm phơi thây trên bờ cát.

Sau đó Tích Di nói bản thân phải rời đảo, buông lời từ biệt với năm người Phổ Tâm. Thế nhưng năm người bọn họ rất dứt khoát nói rằng sẽ đi cùng với cô.

Đối với bọn họ, hiện tại Tích Di đã trở thành một người chỉ huy danh xứng với thực, không những có tài mà còn có đức, chân chính nhận được sự kính ngưỡng của tất thảy năm người bọn họ.

Còn kính ngưỡng của một người quân nhân trong họ… có chăng đã héo úa theo cái chết của người đoàn trưởng kia.

Khi xưa, ở vị trí của những quân nhân như bọn họ, cấp trên trực tiếp chính là một người thầy, một người cha, một người mẹ. Không những chăm sóc cho bọn họ, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là nơi để gửi gắm khát vọng phụng sự Tổ quốc…

Thế nhưng nay, mạt thế loạn lạc, thiện ác khó phân. Ngay cả người cấp trên mà bọn họ từng ngưỡng vọng, nay cũng trở nên vô sỉ và tàn ác đến khó tưởng. Từng lời nói, từng ánh mắt, từng hành động của ông ta khiến năm người bọn họ vô cùng thất vọng, hệt như rơi vào hầm băng sâu vạn trượng.

Khi ấy, Tích Di đã nghiêm túc nhìn năm người Phổ Tâm, hỏi lại một lần nữa rằng bọn họ thật sự hạ quyết tâm về chuyện này chưa? Cô là người không chấp nhận được sự phản bội, nếu ngày sau, bọn họ nói rõ với cô muốn gia nhập căn cứ Quân đội thì cô sẽ vui vẻ tiễn bọn họ đi.

Chỉ là nếu bọn họ cấu kết với người của căn cứ Quân đội để đâm sau lưng cô, dẫu cho là có bất kỳ lý do nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể tha thứ. Khi ấy nhất định sẽ phải trở mặt thành thù, không chết không thôi.



Năm người Phổ Tâm nghe Tích Di nói vậy cũng hiểu cô đang thổ lộ lời trong lòng với bọn họ. Một khi cô đã thẳng thắn như vậy, bọn họ càng cảm thấy cô đã xem bọn họ là người thân thiết có thể tin cậy được.

Cứ thế, chuyện mà Tích Di đã nghĩ sẽ chẳng thể hoàn thành lại có thể thành công một cách dễ dàng đến như vậy.

Trên thực tế, Tích Di có thể hiểu được phần nào về diễn biến tâm lý của năm người Phổ Tâm.

Sáu năm là một khoảng thời gian không quá dài, thế nhưng tuyệt đối là không thể ngắn. Bọn họ mang trong tim lý tưởng, khát vọng cống hiến cho Tổ quốc để đến nơi này, sinh hoạt mỗi ngày đều là lén lén lút lút, ngoại trừ tâm tình với nhau thì căn bản là chẳng giao tiếp được với bất cứ ai.

Cuộc sống như thế kéo dài cũng không có gì quá đáng sợ, vì trong thâm tâm của những người quân nhân như bọn họ thì đó là sứ mệnh mà bọn họ phải hoàn thành.

Thế nhưng điều đáng sợ ở đây là mạt thế ập đến, không có bất cứ ai nhớ tới bọn họ hay liên lạc với bọn họ, lại một lần nữa, bọn họ bị chìm vào quên lãng.

Tuy năm người bọn họ đều là những người đàn ông cao to, cường tráng, lại là quân nhân có ý chí sắc đá. Có điều suy cho cùng, bọn họ cũng là con người được hình thành từ máu thịt, bọn họ cũng biết buồn khổ biết đau lòng. Tuy cố gắng nghĩ tích cực ra sao, thấu hiểu cho đồng đội đến thế nào thì cảm giác bị bỏ rơi vẫn hiện hữu trong tim của bọn họ, không thể xóa nhòa.

Nhưng sau tất cả, năm người bọn họ vẫn gắng sức canh giữ hòn đảo, không dám buông lơi chức trách.

Đó chính là nguyên nhân lớn nhất khiến năm người Phổ Tâm không muốn nghĩ đến việc sẽ đi theo Tích Di. Mặc dù khi ấy, trong thâm tâm của bọn họ đã sớm xem cô là một người chỉ huy xứng đáng để bọn họ tuân theo và kính trọng, một đồng đội đáng tin để đồng hành cùng nhau.

Cho đến khi thời khắc định mệnh ấy diễn ra; một người chỉ huy đáng kính của bọn họ, người đồng đội từng đổ cả máu và mồ hôi cùng bọn họ lại trở thành tay sai cho kẻ tàn ác như Khiếu Sanh.

Khi ấy, bức tường thành kiên cố mang tên lý tưởng trong lòng bọn họ sụp đổ ầm ầm không cách nào dừng lại. Mọi thứ bỗng hóa thành hư không, choáng váng như một giấc mộng mùa hè khiến con người ta say khướt và mỏi mệt đến nghẹt thở.

Đó là về mặt tinh thần. Còn về thực tế, Tích Di biết rằng năm người Phổ Tâm cũng đã có tính toán và bàn bạc với nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương