Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 48: Thế Nào Là Người Có Học?
Khiếu Sanh tươi cười nhìn Tích Di, hoàn toàn lơ đi những câu mắng chửi chứa đầy căm phẫn của Sính Châu: "Ồ, tên Di à? Nghe qua cũng thuận miệng lắm."
"Di ơi, Di à…" Khiếu Sanh trêu chọc kêu tên Tích Di vài lần, sau đó cười to đầy khoái trá.
Sính Châu thấy vậy thì lập tức không giữ được bình tĩnh, thế nhưng khi cô ta vừa định xông lên thì Tích Di đã nhanh chóng kéo tay cô ta lại, âm thầm trao đổi ánh mắt với Sính Châu để trấn an.
Phổ Tâm mở to mắt nhìn Khiếu Sanh, sau đó quay sang nhìn bốn đồng đội của mình: "Chu choa mọa ơi, thằng ni nó điên rồi hĩ? Nó làm như nó thân thiết với em Di lắm chẳng bằng, bố tổ sư thằng ảo tưởng ni, tưởng mình hài hước nhưng thiệt ra vô duyên nỏ tả được nớ. Chả hiểu đang mần răng."
Tích Di bật cười trước lời đánh giá của Phổ Tâm dành cho Khiếu Sanh, nghe qua đúng là quê thật đấy, bởi những gì Phổ Tâm nói không hề sai, nếu Khiếu Sanh còn không cảm thấy mất mặt thì da mặt của hắn ta đúng là dày hơn cả mặt đường.
Rất rõ ràng, Khiếu Sanh không hề cảm thấy mất mặt. Đối với lời nhận xét của Phổ Tâm, hắn ta còn chẳng để ý tới, chỉ một mực nhìn chằm chằm Tích Di hệt như đang nhìn một chiếc bánh su kem thơm ngon, béo ngậy.
Tích Di cười mỉm, dường như gương mặt tinh xảo không khác gì búp bê của cô đang tỏa sáng giữa đêm đen lạnh lẽo, lại thêm mái tóc suôn dài màu hồng như mây kia, rõ ràng là đang tô điểm thêm cho sự mỹ lệ của Tích Di.
"Mày là con chó của Cảnh Nguyên gia, đúng không?"
Vốn dĩ Khiếu Sanh còn đang ngắm nhìn Tích Di đến mê mẩn, sau đó mơ tưởng về cảnh tượng hắn ta thuần phục cô ra sao, hành hạ cô thế nào.
Thế nhưng câu nói phát ra từ đôi môi mọng đỏ chót của Tích Di đã khiến tâm tình của Khiếu Sanh thay đổi một cách triệt để: "Trên căn bản thì tôi chưa bao giờ muốn đối xử thô lỗ với những cô gái xinh đẹp như em. Nhưng em lại hành xử vô học như vậy, quả thật khiến tôi rất khó xử đấy."
Nụ cười của Tích Di càng rạng rỡ hơn: "Thế à? Nếu như kẻ có học là phải làm tay sai cho người khác, phải xem mạng người như cỏ rác, phải có những sở thích biến thái kiểu như là hành hạ phụ nữ, hay ỷ mạnh hiếp yếu… như mày! Thì tao thà làm kẻ thất học cho rồi, nhưng tao sống có đạo đức và không tàn ác, như vậy cũng hơn khối kẻ rác rưởi ngoài kia đấy. Mày có học mà lại không hiểu những điều cơ bản đó à? Vậy tao lại càng không muốn làm kẻ có học… giống mày!"
Khiếu Sanh trợn mắt, tức giận đến run người, vươn tay chỉ thẳng vào Tích Di, nghiến răng nghiến lợi: "Mày… mày…"
Sính Châu đứng ở một bên cảm thấy vô cùng ấm áp. Tích Di có địch ý với Khiếu Sanh sâu đậm đến thế cũng là vì đau lòng cho cô ta, hiểu rõ Khiếu Sanh chính là kẻ chẳng bằng cầm thú. Ngoài sáng thì nói lời đẹp đẽ, tử tế nhưng bên trong lại có sở thích biến thái và ác độc biết bao nhiêu.
Chỉ đếm sơ qua những cô gái từng bị Khiếu Sanh hãm hại mà thôi, chắc hẳn cũng không dưới mười người. Họ đều là những cô gái non trẻ ở tuổi trăng tròn, vẫn chưa biết gì nhiều về sự hiểm ác của thế giới này, ấy mà lại gặp phải một tên khốn kiếp như Khiếu Sanh, ngày đêm bị hành hạ đến nỗi không thiết sống tiếp.
Bấy giờ, trong bầu không khí căng thẳng như dây đàn ấy, một người đàn ông ăn vận kín kẽ lặng lẽ tiếp cận Khiếu Sanh, ông ta thì thầm gì đó bên tai của Khiếu Sanh khiến biểu cảm hắn ta trở nên đắc ý trong tích tắc.
Kỳ lạ thay, năm người Phổ Tâm đứng phía sau Tích Di lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, trên gương mặt xuất hiện tia hoài niệm khó giấu.
"Đoàn trưởng?" Giọng nói của Phổ Tâm run run, mang theo bảy tám phần khẳng định, sự kích động hiển hiện rõ rành rạnh trên gương mặt chất phác của anh.
*
Vài ngày sau.
Ánh nắng gay gắt không hề nương tình, cứ thế soi rọi khiến cho một mảnh dương gian trở nên nóng nực đến khó tả.
Trên quốc lộ, dưới cái nắng chang chang như muốn thiêu da đốt thịt có hai chiếc ô tô đang lướt đi trong gió, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Vài ba con zombie đang lờ đờ quanh quẩn giữa đường đều bị hai chiếc xe càn quét sạch sẽ, máu thịt vương vãi tung tóe khắp nơi.
Mà trong chiếc ô tô phía trước, không ai khác chính là Tích Di, Sính Châu, Hoa Sinh và Bella.
Bấy giờ, bầu không khí trong xe có phần đặc quánh. Nhìn kỹ lại, rõ ràng là do Bella vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ tỉnh, hơn nữa dạo gần đây, hơi thở của Bella đã dần trở nên yếu ớt hơn trước rất nhiều, điều đó khiến cho Hoa Sinh khóc sưng cả mắt, dường như không màng ăn uống gì cả.
Sính Châu ngồi bên ghế lái phụ, vừa ăn mứt vừa đút cho Tích Di đang im lặng lái xe, bạn một miếng tôi một miếng, hủ mứt trống trơn lúc nào không hay biết.
Sính Châu chớp chớp mắt nhìn hủ mứt trống không, sau đó dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn sang Tích Di.
Tích Di thoáng nhìn qua Sính Châu, nháy mắt với cô ta một cái rồi ném qua cho cô ta hai hộp mứt khác. Sính Châu vui vẻ cười tươi, bóc nắp tiếp tục sự nghiệp ăn uống.
Dạo gần đây, Sính Châu luôn trong trạng thái vui vẻ như vậy. Bởi lẽ, vào tối mấy hôm trước, trong cuộc đụng độ với Khiếu Sanh, dù bị hắn ta áp đảo về số lượng và bọn họ phải chật vật chống trả, thế nhưng Tích Di đã hành động theo phương châm "bắt giặc phải bắt thủ lĩnh trước."
Tích Di sử dụng hết khả năng của mình, quyết một trận sinh tử với Khiếu Sanh, cuối cùng cũng bắt được hắn ta, khi ấy đám cấp dưới của hắn ta cũng trở nên dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Cuối cùng Sính Châu tự tay kết liễu Khiếu Sanh. Vốn dĩ khi ấy, Sính Châu còn định hành hạ Khiếu Sanh một thời gian để thỏa nỗi hận trong lòng.
Chỉ là Tích Di cảm thấy không cần thiết phải như vậy. Khiếu Sanh là kẻ gian ác, không nói đến việc hắn ta và Sính Châu có tư thù, chỉ nói đến việc hắn ta làm tay sai cho Cảnh Nguyên gia, làm hại biết bao nhiêu người vô tội đã là chuyện không thể dung thứ.
Còn nếu nói thêm về sở thích biến thái của hắn ta lại càng thêm tội chồng tội. Đâu chỉ riêng mỗi Sính Châu mà hắn ta từng hại đời rất nhiều cô gái non trẻ mơn mởn, tuổi vừa xuân xanh chuẩn bị bước vào đời, tương lai sáng lạng đang rộng mở phía trước.
Thế mà giây phút chờ phán quyết, hắn ta vẫn ngông nghênh và cười sằng sặc hệt như một tên tâm thần vừa mới trốn trại. Theo Tích Di thấy, có thể Khiếu Sanh là kẻ bị mắc chứng bệnh psychopath.
Bởi hắn ta không có tình cảm, không có sự đồng cảm, không có cảm giác ăn năn hay hối lỗi… Tích Di nhìn thấy được tất thảy những điều đó qua ánh mắt và cách hành xử tùy hứng, điên cuồng của hắn ta.
Do đó, dù có hành hạ hắn ta bao lâu đi chăng nữa cũng chẳng thể khơi dậy sự hối hận trong lòng hắn ta. Điều quan trọng hơn, người làm điều đó - Sính Châu sẽ tạo cơ hội cho con ác quỷ trong cô ta trỗi dậy.
Tuy mối thù này là phải báo và Sính Châu có thể báo. Có điều, Sính Châu cũng không cần báo thù theo cách thức cực đoan như vậy, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của cô ta rất nhiều.
Mà sau khi nghe Tích Di nói rõ thiệt hơn, Sính Châu cũng đã bình tĩnh trở lại. Cuối cùng chọn cách đơn giản nhất được Tích Di gợi ý để kết liễu Khiếu Sanh, đó là ném hắn ta cho Bạt Sinh ăn.
"Di ơi, Di à…" Khiếu Sanh trêu chọc kêu tên Tích Di vài lần, sau đó cười to đầy khoái trá.
Sính Châu thấy vậy thì lập tức không giữ được bình tĩnh, thế nhưng khi cô ta vừa định xông lên thì Tích Di đã nhanh chóng kéo tay cô ta lại, âm thầm trao đổi ánh mắt với Sính Châu để trấn an.
Phổ Tâm mở to mắt nhìn Khiếu Sanh, sau đó quay sang nhìn bốn đồng đội của mình: "Chu choa mọa ơi, thằng ni nó điên rồi hĩ? Nó làm như nó thân thiết với em Di lắm chẳng bằng, bố tổ sư thằng ảo tưởng ni, tưởng mình hài hước nhưng thiệt ra vô duyên nỏ tả được nớ. Chả hiểu đang mần răng."
Tích Di bật cười trước lời đánh giá của Phổ Tâm dành cho Khiếu Sanh, nghe qua đúng là quê thật đấy, bởi những gì Phổ Tâm nói không hề sai, nếu Khiếu Sanh còn không cảm thấy mất mặt thì da mặt của hắn ta đúng là dày hơn cả mặt đường.
Rất rõ ràng, Khiếu Sanh không hề cảm thấy mất mặt. Đối với lời nhận xét của Phổ Tâm, hắn ta còn chẳng để ý tới, chỉ một mực nhìn chằm chằm Tích Di hệt như đang nhìn một chiếc bánh su kem thơm ngon, béo ngậy.
Tích Di cười mỉm, dường như gương mặt tinh xảo không khác gì búp bê của cô đang tỏa sáng giữa đêm đen lạnh lẽo, lại thêm mái tóc suôn dài màu hồng như mây kia, rõ ràng là đang tô điểm thêm cho sự mỹ lệ của Tích Di.
"Mày là con chó của Cảnh Nguyên gia, đúng không?"
Vốn dĩ Khiếu Sanh còn đang ngắm nhìn Tích Di đến mê mẩn, sau đó mơ tưởng về cảnh tượng hắn ta thuần phục cô ra sao, hành hạ cô thế nào.
Thế nhưng câu nói phát ra từ đôi môi mọng đỏ chót của Tích Di đã khiến tâm tình của Khiếu Sanh thay đổi một cách triệt để: "Trên căn bản thì tôi chưa bao giờ muốn đối xử thô lỗ với những cô gái xinh đẹp như em. Nhưng em lại hành xử vô học như vậy, quả thật khiến tôi rất khó xử đấy."
Nụ cười của Tích Di càng rạng rỡ hơn: "Thế à? Nếu như kẻ có học là phải làm tay sai cho người khác, phải xem mạng người như cỏ rác, phải có những sở thích biến thái kiểu như là hành hạ phụ nữ, hay ỷ mạnh hiếp yếu… như mày! Thì tao thà làm kẻ thất học cho rồi, nhưng tao sống có đạo đức và không tàn ác, như vậy cũng hơn khối kẻ rác rưởi ngoài kia đấy. Mày có học mà lại không hiểu những điều cơ bản đó à? Vậy tao lại càng không muốn làm kẻ có học… giống mày!"
Khiếu Sanh trợn mắt, tức giận đến run người, vươn tay chỉ thẳng vào Tích Di, nghiến răng nghiến lợi: "Mày… mày…"
Sính Châu đứng ở một bên cảm thấy vô cùng ấm áp. Tích Di có địch ý với Khiếu Sanh sâu đậm đến thế cũng là vì đau lòng cho cô ta, hiểu rõ Khiếu Sanh chính là kẻ chẳng bằng cầm thú. Ngoài sáng thì nói lời đẹp đẽ, tử tế nhưng bên trong lại có sở thích biến thái và ác độc biết bao nhiêu.
Chỉ đếm sơ qua những cô gái từng bị Khiếu Sanh hãm hại mà thôi, chắc hẳn cũng không dưới mười người. Họ đều là những cô gái non trẻ ở tuổi trăng tròn, vẫn chưa biết gì nhiều về sự hiểm ác của thế giới này, ấy mà lại gặp phải một tên khốn kiếp như Khiếu Sanh, ngày đêm bị hành hạ đến nỗi không thiết sống tiếp.
Bấy giờ, trong bầu không khí căng thẳng như dây đàn ấy, một người đàn ông ăn vận kín kẽ lặng lẽ tiếp cận Khiếu Sanh, ông ta thì thầm gì đó bên tai của Khiếu Sanh khiến biểu cảm hắn ta trở nên đắc ý trong tích tắc.
Kỳ lạ thay, năm người Phổ Tâm đứng phía sau Tích Di lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, trên gương mặt xuất hiện tia hoài niệm khó giấu.
"Đoàn trưởng?" Giọng nói của Phổ Tâm run run, mang theo bảy tám phần khẳng định, sự kích động hiển hiện rõ rành rạnh trên gương mặt chất phác của anh.
*
Vài ngày sau.
Ánh nắng gay gắt không hề nương tình, cứ thế soi rọi khiến cho một mảnh dương gian trở nên nóng nực đến khó tả.
Trên quốc lộ, dưới cái nắng chang chang như muốn thiêu da đốt thịt có hai chiếc ô tô đang lướt đi trong gió, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Vài ba con zombie đang lờ đờ quanh quẩn giữa đường đều bị hai chiếc xe càn quét sạch sẽ, máu thịt vương vãi tung tóe khắp nơi.
Mà trong chiếc ô tô phía trước, không ai khác chính là Tích Di, Sính Châu, Hoa Sinh và Bella.
Bấy giờ, bầu không khí trong xe có phần đặc quánh. Nhìn kỹ lại, rõ ràng là do Bella vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ tỉnh, hơn nữa dạo gần đây, hơi thở của Bella đã dần trở nên yếu ớt hơn trước rất nhiều, điều đó khiến cho Hoa Sinh khóc sưng cả mắt, dường như không màng ăn uống gì cả.
Sính Châu ngồi bên ghế lái phụ, vừa ăn mứt vừa đút cho Tích Di đang im lặng lái xe, bạn một miếng tôi một miếng, hủ mứt trống trơn lúc nào không hay biết.
Sính Châu chớp chớp mắt nhìn hủ mứt trống không, sau đó dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn sang Tích Di.
Tích Di thoáng nhìn qua Sính Châu, nháy mắt với cô ta một cái rồi ném qua cho cô ta hai hộp mứt khác. Sính Châu vui vẻ cười tươi, bóc nắp tiếp tục sự nghiệp ăn uống.
Dạo gần đây, Sính Châu luôn trong trạng thái vui vẻ như vậy. Bởi lẽ, vào tối mấy hôm trước, trong cuộc đụng độ với Khiếu Sanh, dù bị hắn ta áp đảo về số lượng và bọn họ phải chật vật chống trả, thế nhưng Tích Di đã hành động theo phương châm "bắt giặc phải bắt thủ lĩnh trước."
Tích Di sử dụng hết khả năng của mình, quyết một trận sinh tử với Khiếu Sanh, cuối cùng cũng bắt được hắn ta, khi ấy đám cấp dưới của hắn ta cũng trở nên dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Cuối cùng Sính Châu tự tay kết liễu Khiếu Sanh. Vốn dĩ khi ấy, Sính Châu còn định hành hạ Khiếu Sanh một thời gian để thỏa nỗi hận trong lòng.
Chỉ là Tích Di cảm thấy không cần thiết phải như vậy. Khiếu Sanh là kẻ gian ác, không nói đến việc hắn ta và Sính Châu có tư thù, chỉ nói đến việc hắn ta làm tay sai cho Cảnh Nguyên gia, làm hại biết bao nhiêu người vô tội đã là chuyện không thể dung thứ.
Còn nếu nói thêm về sở thích biến thái của hắn ta lại càng thêm tội chồng tội. Đâu chỉ riêng mỗi Sính Châu mà hắn ta từng hại đời rất nhiều cô gái non trẻ mơn mởn, tuổi vừa xuân xanh chuẩn bị bước vào đời, tương lai sáng lạng đang rộng mở phía trước.
Thế mà giây phút chờ phán quyết, hắn ta vẫn ngông nghênh và cười sằng sặc hệt như một tên tâm thần vừa mới trốn trại. Theo Tích Di thấy, có thể Khiếu Sanh là kẻ bị mắc chứng bệnh psychopath.
Bởi hắn ta không có tình cảm, không có sự đồng cảm, không có cảm giác ăn năn hay hối lỗi… Tích Di nhìn thấy được tất thảy những điều đó qua ánh mắt và cách hành xử tùy hứng, điên cuồng của hắn ta.
Do đó, dù có hành hạ hắn ta bao lâu đi chăng nữa cũng chẳng thể khơi dậy sự hối hận trong lòng hắn ta. Điều quan trọng hơn, người làm điều đó - Sính Châu sẽ tạo cơ hội cho con ác quỷ trong cô ta trỗi dậy.
Tuy mối thù này là phải báo và Sính Châu có thể báo. Có điều, Sính Châu cũng không cần báo thù theo cách thức cực đoan như vậy, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của cô ta rất nhiều.
Mà sau khi nghe Tích Di nói rõ thiệt hơn, Sính Châu cũng đã bình tĩnh trở lại. Cuối cùng chọn cách đơn giản nhất được Tích Di gợi ý để kết liễu Khiếu Sanh, đó là ném hắn ta cho Bạt Sinh ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook