Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 8:
“Bạn học Lục, đợi một chút, bạn học Lục.”
Lục Hòa Ngọc đang vội vàng đến lớp học thì bỗng nhiên bị một người chắn ngang đường đi, cô dừng lại phát hiện đó là Diệp Hàm, người bạn cùng lớp với mình, cô hỏi: “Bạn học Diệp có chuyện gì sao?”
“Tớ bị lạc đường.” Diệp Hàm thở phì phò ngượng ngùng cười nói.
Lục Hòa Ngọc nhìn cô ấy hồi lâu rồi mới nhớ ra Cao Ninh đã từng nói với cô trong lớp có một bạn bị bệnh mù đường tên là Diệp Hàm, chỉ đi tới phòng học thôi mà cũng bị lạc được, cô cố gắng nhịn cười: “Tớ đang đến lớp học, cậu đi cùng với tớ đi.”
“Cảm ơn cậu, cậu không biết đâu, tớ đã đi vòng vèo quanh chỗ này được vài vòng rồi mà vẫn chưa tìm được bạn cùng lớp nào nên mới hỏi người khác, may mắn có cậu đi ngang qua bằng không tớ sẽ đến muộn mất.” Khuôn mặt của Diệp Hàm đỏ bừng, nhìn đáng yêu vô cùng, bởi vì chạy đi chạy lại nhiều mà tóc có hơi rối lên: “Cũng không biết bản đồ đã bị ai lấy mất, nếu không thì tớ đã không bị lạc rồi.”
“Cậu thật đáng yêu.” Lục Hòa Ngọc cười một cái, theo như cô biết thì Diệp Hàm đã ở đây được năm năm, cả cấp hai và cấp ba đều học ở đây, ở lâu như thế nhắm mắt cũng đi được. Cô ấy thì khác, dù đã đi rất nhiều lần nhưng cô ấy vẫn bị lạc, thật sự không biết phải nói thế nào, cô vẫn biết có người trời sinh đã như thế, có người thậm chí còn bị bệnh mù mặt, mới giới thiệu bản thân xong quay lại đã quên người ta.
Diệp Hàm nghe xong càng đỏ mặt hơn, cô ấy nổi tiếng với biệt danh Đại Vương lạc đường, vì thế có rất nhiều bạn học cảm thấy cô ấy phiền phức hoặc là giả vờ, chưa từng có ai nói cô ấy đáng yêu, chỉ có Lục Hòa Ngọc là thấy vậy.
“Cậu tin tớ à?”
“Tớ tin cậu, chỉ là cậu cảm nhận phương hướng không tốt mà thôi, cũng không phải chuyện gì xấu.” Lục Hòa Ngọc nói thẳng, đồng thời nhớ tới Địch Phàm, cái người cả đời không vợ không con kia, ngoài gia đình thì anh chỉ nhớ đến Trì Lam, vì tò mò nên mới yêu cô ta, nghĩ lại thì đúng là một nồi máu chó hào quang của nữ chính đúng là giống Mary Sue.
Đáng tiếc, anh chỉ là nam phụ si tình!
“Hả, mù mặt là gì?” Lần đầu tiên Diệp Hàm nghe tới từ mù mặt này.
“Mù mặt là loại bệnh hay quên đi gương mặt người khác, nhìn mặt ai cũng giống như nhau, không phân biệt được ai với ai, chỉ có ở cùng với nhau rất lâu mới nhận ra được, còn không thì nhìn một cái là quên.” Lục Hòa Ngọc dùng từ ngữ đơn giản giải thích cho cô ấy, thực ra thì đối phương vẫn còn là thiếu nữ mà cô là kẻ giả danh thiếu nữ.
“Hóa ra là như vậy, xem ra cũng giống với bệnh mù đường không thể chữa của tớ.” Diệp Hàm cười tự giễu, rõ ràng cô ấy đã nhớ rất kỹ đường đi nhưng không hiểu sao vẫn đi nhầm được.
Lục Hòa Ngọc không nói nữa, bởi vì cô không biết cách an ủi người khác, may mắn sắp đến lớp học không thì xấu hổ chết mất.
“Hòa Ngọc, sao cậu gặp được Diệp Hàm?” Mới ngồi vào chỗ là Cao Ninh sát lại tò mò hỏi.
“Gặp ở trên đường, sao thế?” Lục Hòa Ngọc không có thói quen bàn tán sau lưng người khác.
“Không có gì, cậu đoán xem hôm qua tớ thấy ai?” Cao Ninh cũng biết Lục Hòa Ngọc là người ghét bàn tán ra vào, nhớ đến người cô ấy gặp hôm qua, thấp giọng nói: “Có phải mấy ngày nghỉ cậu không về nhà đúng chứ?”
“Hôm qua cậu gặp ai thì liên quan gì đến tớ?” Lục Hòa Ngọc liếc cô ấy một cái, cô không quen đoán ý người khác.
“Ha ha, hôm qua tớ đến đại học A để tìm anh trai tớ, lúc ăn cơm tớ gặp được anh Trì, anh ấy biết tớ là bạn ngồi cùng bàn với cậu ở trường Nhị Trung nên nói với tớ thứ bảy này rủ cậu đi mua máy tính mới, nhưng tớ nói với anh ấy rằng cậu sẽ không đi cùng tớ đâu, với lại tớ cũng muốn mua máy tính mới.” Cao Ninh nói xong thì chu miệng lên, cô ấy muốn đổi máy tính nhưng hai tòa núi Thái Sơn trong nhà không cho.
Lục Hòa Ngọc nghe xong chỉ à một tiếng, cô biết nhà Cao Ninh và Trì gia cũng xem như là thế giao, nhưng trước kia quan hệ của Cao Ninh và Trì Tiểu Vãn không được tốt, bố mẹ Trì cũng có ý kiến nên cô ấy ít khi kết bạn với con cái nhà thế giao.
“Hòa Ngọc, có phải cậu…” Cao Ninh thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Hòa Ngọc thì thấy hơi hối hận, Hòa Ngọc bị Trì gia đưa về Lục gia, chắc chắn là rất khổ sở, nếu không thì sao không thích nói chuyện như trước đây nữa chứ?
Lục Hòa Ngọc không biết ý nghĩ của Cao Ninh, cho dù biết cô cũng chẳng thèm quan tâm, cười nói: “Tớ không phải là con cháu của Trì gia, sau này cậu đừng nhắc đến bọn họ nữa.”
Cao Ninh nghe xong liền rõ trong lòng, đang định nói tiếp thì chủ nhiệm cầm một xấp bài kiểm tra đi vào.
“Aida, chết rồi, thầy chủ nhiệm chuẩn bị phát bài thi, không biết tớ có đủ điểm hay không?” Cao Ninh nhìn đống bài kiểm tra trên tay thầy mà than vãn một câu.
Lục Hòa Ngọc bình thản, tốt xấu gì thì cô cũng đã từng là học sinh cấp ba có đủ ba tốt, tuy rằng đã tốt nghiệp hơn ba năm nhưng hiện giờ một số kiến thức vẫn còn nhớ rõ, việc ở trong top ba hay top mười là chuyện dễ dàng.
Lục Hòa Ngọc đang vội vàng đến lớp học thì bỗng nhiên bị một người chắn ngang đường đi, cô dừng lại phát hiện đó là Diệp Hàm, người bạn cùng lớp với mình, cô hỏi: “Bạn học Diệp có chuyện gì sao?”
“Tớ bị lạc đường.” Diệp Hàm thở phì phò ngượng ngùng cười nói.
Lục Hòa Ngọc nhìn cô ấy hồi lâu rồi mới nhớ ra Cao Ninh đã từng nói với cô trong lớp có một bạn bị bệnh mù đường tên là Diệp Hàm, chỉ đi tới phòng học thôi mà cũng bị lạc được, cô cố gắng nhịn cười: “Tớ đang đến lớp học, cậu đi cùng với tớ đi.”
“Cảm ơn cậu, cậu không biết đâu, tớ đã đi vòng vèo quanh chỗ này được vài vòng rồi mà vẫn chưa tìm được bạn cùng lớp nào nên mới hỏi người khác, may mắn có cậu đi ngang qua bằng không tớ sẽ đến muộn mất.” Khuôn mặt của Diệp Hàm đỏ bừng, nhìn đáng yêu vô cùng, bởi vì chạy đi chạy lại nhiều mà tóc có hơi rối lên: “Cũng không biết bản đồ đã bị ai lấy mất, nếu không thì tớ đã không bị lạc rồi.”
“Cậu thật đáng yêu.” Lục Hòa Ngọc cười một cái, theo như cô biết thì Diệp Hàm đã ở đây được năm năm, cả cấp hai và cấp ba đều học ở đây, ở lâu như thế nhắm mắt cũng đi được. Cô ấy thì khác, dù đã đi rất nhiều lần nhưng cô ấy vẫn bị lạc, thật sự không biết phải nói thế nào, cô vẫn biết có người trời sinh đã như thế, có người thậm chí còn bị bệnh mù mặt, mới giới thiệu bản thân xong quay lại đã quên người ta.
Diệp Hàm nghe xong càng đỏ mặt hơn, cô ấy nổi tiếng với biệt danh Đại Vương lạc đường, vì thế có rất nhiều bạn học cảm thấy cô ấy phiền phức hoặc là giả vờ, chưa từng có ai nói cô ấy đáng yêu, chỉ có Lục Hòa Ngọc là thấy vậy.
“Cậu tin tớ à?”
“Tớ tin cậu, chỉ là cậu cảm nhận phương hướng không tốt mà thôi, cũng không phải chuyện gì xấu.” Lục Hòa Ngọc nói thẳng, đồng thời nhớ tới Địch Phàm, cái người cả đời không vợ không con kia, ngoài gia đình thì anh chỉ nhớ đến Trì Lam, vì tò mò nên mới yêu cô ta, nghĩ lại thì đúng là một nồi máu chó hào quang của nữ chính đúng là giống Mary Sue.
Đáng tiếc, anh chỉ là nam phụ si tình!
“Hả, mù mặt là gì?” Lần đầu tiên Diệp Hàm nghe tới từ mù mặt này.
“Mù mặt là loại bệnh hay quên đi gương mặt người khác, nhìn mặt ai cũng giống như nhau, không phân biệt được ai với ai, chỉ có ở cùng với nhau rất lâu mới nhận ra được, còn không thì nhìn một cái là quên.” Lục Hòa Ngọc dùng từ ngữ đơn giản giải thích cho cô ấy, thực ra thì đối phương vẫn còn là thiếu nữ mà cô là kẻ giả danh thiếu nữ.
“Hóa ra là như vậy, xem ra cũng giống với bệnh mù đường không thể chữa của tớ.” Diệp Hàm cười tự giễu, rõ ràng cô ấy đã nhớ rất kỹ đường đi nhưng không hiểu sao vẫn đi nhầm được.
Lục Hòa Ngọc không nói nữa, bởi vì cô không biết cách an ủi người khác, may mắn sắp đến lớp học không thì xấu hổ chết mất.
“Hòa Ngọc, sao cậu gặp được Diệp Hàm?” Mới ngồi vào chỗ là Cao Ninh sát lại tò mò hỏi.
“Gặp ở trên đường, sao thế?” Lục Hòa Ngọc không có thói quen bàn tán sau lưng người khác.
“Không có gì, cậu đoán xem hôm qua tớ thấy ai?” Cao Ninh cũng biết Lục Hòa Ngọc là người ghét bàn tán ra vào, nhớ đến người cô ấy gặp hôm qua, thấp giọng nói: “Có phải mấy ngày nghỉ cậu không về nhà đúng chứ?”
“Hôm qua cậu gặp ai thì liên quan gì đến tớ?” Lục Hòa Ngọc liếc cô ấy một cái, cô không quen đoán ý người khác.
“Ha ha, hôm qua tớ đến đại học A để tìm anh trai tớ, lúc ăn cơm tớ gặp được anh Trì, anh ấy biết tớ là bạn ngồi cùng bàn với cậu ở trường Nhị Trung nên nói với tớ thứ bảy này rủ cậu đi mua máy tính mới, nhưng tớ nói với anh ấy rằng cậu sẽ không đi cùng tớ đâu, với lại tớ cũng muốn mua máy tính mới.” Cao Ninh nói xong thì chu miệng lên, cô ấy muốn đổi máy tính nhưng hai tòa núi Thái Sơn trong nhà không cho.
Lục Hòa Ngọc nghe xong chỉ à một tiếng, cô biết nhà Cao Ninh và Trì gia cũng xem như là thế giao, nhưng trước kia quan hệ của Cao Ninh và Trì Tiểu Vãn không được tốt, bố mẹ Trì cũng có ý kiến nên cô ấy ít khi kết bạn với con cái nhà thế giao.
“Hòa Ngọc, có phải cậu…” Cao Ninh thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Hòa Ngọc thì thấy hơi hối hận, Hòa Ngọc bị Trì gia đưa về Lục gia, chắc chắn là rất khổ sở, nếu không thì sao không thích nói chuyện như trước đây nữa chứ?
Lục Hòa Ngọc không biết ý nghĩ của Cao Ninh, cho dù biết cô cũng chẳng thèm quan tâm, cười nói: “Tớ không phải là con cháu của Trì gia, sau này cậu đừng nhắc đến bọn họ nữa.”
Cao Ninh nghe xong liền rõ trong lòng, đang định nói tiếp thì chủ nhiệm cầm một xấp bài kiểm tra đi vào.
“Aida, chết rồi, thầy chủ nhiệm chuẩn bị phát bài thi, không biết tớ có đủ điểm hay không?” Cao Ninh nhìn đống bài kiểm tra trên tay thầy mà than vãn một câu.
Lục Hòa Ngọc bình thản, tốt xấu gì thì cô cũng đã từng là học sinh cấp ba có đủ ba tốt, tuy rằng đã tốt nghiệp hơn ba năm nhưng hiện giờ một số kiến thức vẫn còn nhớ rõ, việc ở trong top ba hay top mười là chuyện dễ dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook