Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 7:
Tuy rằng đã hai tháng rồi Lục Hòa Ngọc không về Lục gia nhưng người của Lục gia cũng đã quên chuyện này rồi, Lục Như Y lúc rảnh rỗi thì ngồi ôm điện thoại hoặc máy tính nói chuyện phiếm với Trì Lam, nói bố mẹ nhớ cô ta nhiều bao nhiêu, nói không có cô ta ở đây cả nhà yên tĩnh vô cùng, ở trường học bởi vì không có cô ta mà buồn biết thế nào, cuối cùng còn nói cho cô ta biết Lục Hòa Ngọc rất biết tự lượng sức mình, không dám đến trường cấp ba Hải Thành để học mà đến trường Nhị Trung rồi ở trọ tại trường, hy vọng sau này cô đừng về nhà nữa vân vân…
Bố mẹ Lục cũng không nhớ đến Lục Hòa Ngọc, dù sao mặc dù con trai học ở đại học A nhưng đã xa nhà, Lục Như Y đều về nhà mỗi ngày nhưng lại thiếu đi Trì Lam cho nên cảm thấy không quen lắm, còn đứa con gái nửa đường quay về này bọn họ đều xem như chưa từng tồn tại.
Cho tới một ngày bố Lục được ở nhà nghỉ ngơi, buổi sáng ông ta xuống tầng thì nghe được Lục Như Y đang nói chuyện điện thoại với Trì Lam, nói đến Lục Hòa Ngọc, ông ta bỗng dưng nhớ ra Lục Hòa Ngọc từ khi khai giảng tới giờ vẫn chưa về nhà lần nào, mặc dù cô được nuôi ở bên ngoài mười mấy năm nhưng tốt xấu gì cũng là con gái ruột của ông ta, không thể tin được lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa về nhà lần nào, cũng không thấy cô gọi điện về, càng không biết cô ở trường có quen hay chưa?
“... Chị ta không phải là chị của em, chị của em chỉ có chị thôi, chị ta chỉ xứng làm người thừa, balala…” Lục Như Y không phát hiện ra bố Lục đang đứng ở cầu thang sững sờ, cô ta lo ôm điện thoại kể khổ với Trì Lam.
“Ông còn đứng đó làm gì? Mau lại đây ăn sáng.” Mẹ Lục từ phòng bếp đi ra thấy bố Lục cứ đứng ở cầu thang thì nhíu mày.
Bố Lục hồi thần, nhìn vợ và con gái sau đó vứt mấy suy nghĩ vừa rồi đi, cười cười đi đến bên cạnh Lục Như Y: “Là Lam Lam sao? Cho bố nói chuyện với chị con một chút.”
Mặc dù Trì Lam đã về Trì gia nhưng trước đây cô ta chưa từng ở Trì gia, đừng nói là bố Lục mà mẹ Lục cũng rất đau lòng, Lục Như Y cũng rất dính cô ta, đi đâu cũng có nhau, Lục Thiên Trạch càng không cần phải nói, từ khi mười bảy tuổi anh ta đã phát hiện ra bản thân yêu em gái mình nên vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy buồn rầu, giờ đã biết đó không phải là em ruột thì hằng ngày đều nhắn tin gọi điện cho Trì Lam.
“Lam Lam à, có phải sáng sớm đã làm phiền con không?” Bố Lục yêu thương hỏi.
“Bố, không phiền đâu ạ, dù sao con mới thi giữa kỳ xong nên cũng rảnh.” Đầu dây bên kia Trì Lam dịu dàng trả lời.
“Cơ thể của con không tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt mỏi quá.” Bố Lục cẩn thận dặn dò, nuôi mười mấy năm, bởi vì bác sĩ nói sinh non nên cơ thể mới yếu, ông ta buồn bực nghĩ con gái của mình sinh đầy đủ tháng thì làm gì có khả năng sinh non, cho tới khi mẹ ruột tìm đến thì mới hiểu ra.
Hai người nói chuyện một lúc mới tắt điện thoại, Lục Như Y ăn cơm cùng mẹ rất vui vẻ cho tới khi nhắc đến tên Lục Hòa Ngọc, nụ cười trên mặt lập tức phai đi, có chút rối rắm, thấy bố Lục ngồi xuống hỏi: “Lục Hòa Ngọc có gọi điện thoại cho ông không?”
“Không, con bé gọi điện cho con không?” Bố Lục hỏi.
“Chị ta thì làm gì gọi được cho mẹ, di động còn không có mà.” Lục Như Y cười sung sướng, bởi vì từ Trì Lam mà cô ta biết được, người chị ruột của mình ở Trì gia chẳng ra gì, di động máy tính gì đó đều bị lấy đi, lúc rời khỏi Trì gia thì hoàn toàn là hai bàn tay trắng, chỉ cần có cô ta ở đây thì cô đừng hòng lấy được gì của Lục gia.
Bố Lục nghe xong thì nao nao, nghĩ hôm nào đó phải đi mua điện thoại đưa cho cô để sau này tránh lúc cần thì tìm không ra.
“Như Y, đó là chị ruột của con, không nên ăn nói không lễ phép như thế.” Mặc dù bố Lục không có mấy tình cảm bố con với Lục Hòa Ngọc nhưng cũng không hy vọng con cái bất hòa.
“Chị của con chỉ có chị Lam Lam, chị ta không phải.” Lục Như Y bất mãn nói lại nhưng không dám nhìn mặt của bố, trong lòng lại càng thêm ghét Lục Hòa Ngọc.
“Lục Hòa Ngọc cũng không hiểu chuyện, mấy ngày nghỉ cũng không về nhà, khó trách Trì gia phát hiện ra đó không phải con ruột.” Mẹ Lục rất có thành kiến với Lục Hòa Ngọc, hoàn toàn không thấy ý nghĩ của mình quá đáng chút nào.
Nói đúng hơn là sâu trong lòng bà ta không coi Lục Hòa Ngọc là người nhà mà chỉ là một người ngoài đột nhiên xông vào cuộc sống bình thường của họ, cho nên bố Lục không nói chuyện với cô cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng đối với những phát sinh ở Lục gia, Lục Hòa Ngọc bỏ ngoài não, cô dùng tiền của ông nội Trì và tiền Trì Tiểu Vãn tích cóp được để lại một phần, còn lại đi đầu tư chứng khoán, từ trong sách cô biết được đến tháng tám năm sau sẽ có khoản lớn, đó cũng là lúc nghỉ hè, cô có thể yên tâm thi đại học, dù Lục gia có cho tiền hay không thì cũng chả sao cả, tới khi đó cô sẽ đến nơi khác học, nhân tiện mua một căn hộ ở thành phố A, đó mới là giấc mơ của cô.
Chờ xử lý mọi chuyện tốt xong, Lục Hòa Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hy vọng tình tiết về thị trường chứng khoán đúng như trong sách, không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Bố mẹ Lục cũng không nhớ đến Lục Hòa Ngọc, dù sao mặc dù con trai học ở đại học A nhưng đã xa nhà, Lục Như Y đều về nhà mỗi ngày nhưng lại thiếu đi Trì Lam cho nên cảm thấy không quen lắm, còn đứa con gái nửa đường quay về này bọn họ đều xem như chưa từng tồn tại.
Cho tới một ngày bố Lục được ở nhà nghỉ ngơi, buổi sáng ông ta xuống tầng thì nghe được Lục Như Y đang nói chuyện điện thoại với Trì Lam, nói đến Lục Hòa Ngọc, ông ta bỗng dưng nhớ ra Lục Hòa Ngọc từ khi khai giảng tới giờ vẫn chưa về nhà lần nào, mặc dù cô được nuôi ở bên ngoài mười mấy năm nhưng tốt xấu gì cũng là con gái ruột của ông ta, không thể tin được lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa về nhà lần nào, cũng không thấy cô gọi điện về, càng không biết cô ở trường có quen hay chưa?
“... Chị ta không phải là chị của em, chị của em chỉ có chị thôi, chị ta chỉ xứng làm người thừa, balala…” Lục Như Y không phát hiện ra bố Lục đang đứng ở cầu thang sững sờ, cô ta lo ôm điện thoại kể khổ với Trì Lam.
“Ông còn đứng đó làm gì? Mau lại đây ăn sáng.” Mẹ Lục từ phòng bếp đi ra thấy bố Lục cứ đứng ở cầu thang thì nhíu mày.
Bố Lục hồi thần, nhìn vợ và con gái sau đó vứt mấy suy nghĩ vừa rồi đi, cười cười đi đến bên cạnh Lục Như Y: “Là Lam Lam sao? Cho bố nói chuyện với chị con một chút.”
Mặc dù Trì Lam đã về Trì gia nhưng trước đây cô ta chưa từng ở Trì gia, đừng nói là bố Lục mà mẹ Lục cũng rất đau lòng, Lục Như Y cũng rất dính cô ta, đi đâu cũng có nhau, Lục Thiên Trạch càng không cần phải nói, từ khi mười bảy tuổi anh ta đã phát hiện ra bản thân yêu em gái mình nên vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy buồn rầu, giờ đã biết đó không phải là em ruột thì hằng ngày đều nhắn tin gọi điện cho Trì Lam.
“Lam Lam à, có phải sáng sớm đã làm phiền con không?” Bố Lục yêu thương hỏi.
“Bố, không phiền đâu ạ, dù sao con mới thi giữa kỳ xong nên cũng rảnh.” Đầu dây bên kia Trì Lam dịu dàng trả lời.
“Cơ thể của con không tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt mỏi quá.” Bố Lục cẩn thận dặn dò, nuôi mười mấy năm, bởi vì bác sĩ nói sinh non nên cơ thể mới yếu, ông ta buồn bực nghĩ con gái của mình sinh đầy đủ tháng thì làm gì có khả năng sinh non, cho tới khi mẹ ruột tìm đến thì mới hiểu ra.
Hai người nói chuyện một lúc mới tắt điện thoại, Lục Như Y ăn cơm cùng mẹ rất vui vẻ cho tới khi nhắc đến tên Lục Hòa Ngọc, nụ cười trên mặt lập tức phai đi, có chút rối rắm, thấy bố Lục ngồi xuống hỏi: “Lục Hòa Ngọc có gọi điện thoại cho ông không?”
“Không, con bé gọi điện cho con không?” Bố Lục hỏi.
“Chị ta thì làm gì gọi được cho mẹ, di động còn không có mà.” Lục Như Y cười sung sướng, bởi vì từ Trì Lam mà cô ta biết được, người chị ruột của mình ở Trì gia chẳng ra gì, di động máy tính gì đó đều bị lấy đi, lúc rời khỏi Trì gia thì hoàn toàn là hai bàn tay trắng, chỉ cần có cô ta ở đây thì cô đừng hòng lấy được gì của Lục gia.
Bố Lục nghe xong thì nao nao, nghĩ hôm nào đó phải đi mua điện thoại đưa cho cô để sau này tránh lúc cần thì tìm không ra.
“Như Y, đó là chị ruột của con, không nên ăn nói không lễ phép như thế.” Mặc dù bố Lục không có mấy tình cảm bố con với Lục Hòa Ngọc nhưng cũng không hy vọng con cái bất hòa.
“Chị của con chỉ có chị Lam Lam, chị ta không phải.” Lục Như Y bất mãn nói lại nhưng không dám nhìn mặt của bố, trong lòng lại càng thêm ghét Lục Hòa Ngọc.
“Lục Hòa Ngọc cũng không hiểu chuyện, mấy ngày nghỉ cũng không về nhà, khó trách Trì gia phát hiện ra đó không phải con ruột.” Mẹ Lục rất có thành kiến với Lục Hòa Ngọc, hoàn toàn không thấy ý nghĩ của mình quá đáng chút nào.
Nói đúng hơn là sâu trong lòng bà ta không coi Lục Hòa Ngọc là người nhà mà chỉ là một người ngoài đột nhiên xông vào cuộc sống bình thường của họ, cho nên bố Lục không nói chuyện với cô cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng đối với những phát sinh ở Lục gia, Lục Hòa Ngọc bỏ ngoài não, cô dùng tiền của ông nội Trì và tiền Trì Tiểu Vãn tích cóp được để lại một phần, còn lại đi đầu tư chứng khoán, từ trong sách cô biết được đến tháng tám năm sau sẽ có khoản lớn, đó cũng là lúc nghỉ hè, cô có thể yên tâm thi đại học, dù Lục gia có cho tiền hay không thì cũng chả sao cả, tới khi đó cô sẽ đến nơi khác học, nhân tiện mua một căn hộ ở thành phố A, đó mới là giấc mơ của cô.
Chờ xử lý mọi chuyện tốt xong, Lục Hòa Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hy vọng tình tiết về thị trường chứng khoán đúng như trong sách, không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook