Đường Việt Ninh không biết suy nghĩ của cô, sau khi thấy cô đồng ý, liền đứng lên nói, "Vậy chúng ta đi thôi, anh dẫn em đi ăn món mới, nhà hàng kia mới mở, chắc chắn em sẽ thích. ”

Đường Việt Ninh đưa Lục Hòa Ngọc đến một nhà hàng tư nhân, đúng thật là mới mở, nhìn hắn quen cửa quen nẻo đi vào, Lục Hòa Ngọc nghĩ nhà hàng này là hắn cùng bạn bè mở ra?

Đường Việt Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người đàn ông và ba cô gái đang đợi anh bên trong, vẻ mặt Đường Việt Ninh có chút trầm xuống, để Cho Lục Hòa Ngọc đợi một lát, hắn sẽ quay lại ngay, Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, cô cũng nhìn thấy mấy người kia, nhưng Đường Việt Ninh không dẫn cô qua đó, cô cũng không vội đến làm quen với mấy người kia.

"Sao mọi người lại ở đây?" Đường Việt Ninh nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên là đến ăn cơm, nhưng người phụ nữa kia là ai?" Giang Hoa Uy mập mờ hỏi.

"Đừng nói lung tung, cô ấy là Lục Hòa Ngọc, xóa sạch những suy nghĩ linh tinh của mấy người đi cho tôi." Đường Việt Ninh cảnh cáo.

"Ai? Là cô gái tên Trì Tiểu Vãn, anh dẫn cô ấy ra ngoài không sợ người khác biết sao, đến lúc đó anh có che chở được cho cô ta không? Còn không phải tất cả sẽ bị đưa xuống mương sao?" Giang Hoa Uy có chút kinh ngạc, không phải anh ta không biết trước kia Đường Việt Ninh ở thành phố D đối xử Trì Tiểu Vãn rất đặc biệt, lúc trước anh ta chỉ cho rằng tiểu công tử chẳng qua chỉ chơi đùa với cô, sau khi về nước đều chưa từng thấy tiểu công từ chú ý đến, không nghĩ tới hắn lại coi trọng cô như vậy.

"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?" Đường Việt Ninh lạnh lùng nói.

Giang Hoa Uy có chút ngạo nghễ cười nói, "Không phải lần đầu gặp mặt sao, đến chào hỏi một chút.”

"Hy vọng cậu thật sự nghĩ như vậy." Đường Việt Ninh liếc anh ta một cái, khẽ hất cằm nói: "Dẫn bọn họ đi xa một chút.”

"Cậu không phải không biết, nếu tôi có năng lực này, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này." Giang Hoa Uy vừa nghe, cười khổ, anh ta không làm được.

Không đợi bọn họ nói xong, mấy cô gái cùng đi cùng Giang Hoa Uy đã cùng nhau đi về phía Lục Hòa Ngọc, bởi vì các cô không vui, các cô quen biết Đường Việt Ninh lâu như vậy, thậm chí Diệp Toa Toa còn là vị hôn thê của Đường Việt Ninh cũng chưa từng được ở chung với hắn, càng chưa từng thấy hắn thân thiết với bất kỳ cô gái nào, hiện giờ hắn lại chủ động dẫn theo một người phụ nữ xuất hiện ở đây!

Cho dù là vị hôn thê Diệp Toa Toa này cũng không có phần may mắn này, làm cho các cô không thể tin được!

Lục Hòa Ngọc đứng cách đó không xa ngắm nhìn những bức tranh cát, cô không biết vẽ nhưng cảm thấy chúng rất đẹp, cũng rất chân thật, những cái cây đó dường như chỉ cần có gió là có thể lay động.



Đương nhiên, cô cũng không thật sự ngắm tranh đến mê mẩn, nhận thấy có người đi về phía này, lực chú ý của Lục Hòa Ngọc không còn ở trên cát nữa.

"Đồ nhà quê, không phải ngay cả tranh cát cũng chưa từng thấy sao." Phù Đông Bình cười nhạo nói.

"Xin chào, tôi là Diệp Toa Toa, cô đi cùng Anh Việt Sao? Hai người quen nhau bao lâu rồi?" Diệp Toa Toa không phải Phù Đông Bình, không xúc động như cô ta nhưng lời nói vẫn không quá khách khí.

"Khang Lệ Liên." Khang Lệ Liên lãnh đạm nói.

Lục Hòa Ngọc không rõ suy nghĩ của các cô, nhàn nhạt liếc mắt nhìn các cô trả lời: "Lục Hòa Ngọc. ”

"Biết điều thì cách xa anh Việt Ninh một chút, anh ấy chính là vị hôn thê của Việt Toa Toa." Phù Đông Bình khó chịu khi thấy cô kiêu ngạo hơn cả họ.

"Cô đang nói gì vậy?" Đường Việt Ninh vừa nhìn thấy ba người kia tới gần Lục Hòa Ngọc, nhất thời trầm mặt xuống, lại nghe Phù Đông Bình nói, không khỏi tức giận.

Đối với ba người Phù Đông Bình, Đường Việt Ninh không có một chút hảo cảm nào, không nói bề ngoài có đẹp hay không, mà là tính cách quá khiến người ta chán ghét.

"Anh Việt Ninh, bọn em chỉ là muốn làm quen với Lục Hòa Ngọc một chút, tôi nói đúng không?" Phù Đông Bình trong lòng có chút sợ, muốn rời sự chú ý, còn không quên uy hiếp liếc Lục Hòa Ngọc một cái.

Vẻ mặt Lục Hòa Ngọc không thay đổi, ánh mắt lại nhìn về phía bức tranh cát bên cạnh, nếu uy hiếp người khác là quen biết, cô cũng không muốn quen biết người như vậy.

"Phù Đông Bình, cô cảm thấy tôi bị điếc? Có muốn tôi lặp lại lời vừa rồi của cô không?" Ánh mắt Đường Việt Ninh lộ ra một tia lạnh lùng.

Phù Đông Bình không dám hé răng, địa vị của bố cô ta còn thấp hơn Diệp Toa Toa, càng thấp hơn Khang Lệ Liên, bình thường cô ta cũng chỉ ỷ vào Diệp Toa Toa cùng Khang Lệ Liên che chở mình mới có thể ỷ thế hiếp người, nhưng Diệp Toa Toa và Khang Lệ Liên gia cảnh hai người đều không bằng Đường gia, huống chi trong cái vòng này của bọn họ, không ai không gọi Đường Việt Ninh một tiếng tiểu công tử.

"Tôi cảm thấy Đông Bình nói không sai, Đường Việt Ninh anh sẽ không quên mình là người đã có hôn ước chứ? Huống chi vị hôn thê của anh còn đang ở chỗ này, anh mang người người phụ nữ khác tới đây là có ý gì. "Khang Lệ Liên nói như vậy nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Lục Hòa Ngọc, trong mắt không giấu diếm sự khinh bỉ đối với “tiểu tam” Lục Hòa Ngọc.

Diệp Toa Toa không lên tiếng nhìn về phía Lục Hòa Ngọc, trong mắt mang theo một tia chán ghét, cũng thấy lời Khang Lệ Liên nói không sai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương