Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 41:
Chỉ đành yên lặng lấy chìa khóa ra mở cửa, nhịn không được lại thở dài nói: "Vào trong ngồi đi, bởi vì vừa trang trí xong chưa bao lâu, còn có chút đơn sơ, không cần phải để ý.”
"Sẽ không, sẽ không." Đường Việt Ninh nghe được cô nguyện ý mời mình vào, cảm thấy vô cùng vui vẻ, huống chi trong mắt hắn, Tiểu Vãn làm gì cũng là tốt nhất đáng yêu nhất.
"Ừm, nếu anh đã tra tư liệu của tôi, hẳn là biết tôi hiện tại đã đổi tên, sau này gọi là Lục Hòa Ngọc đi, người tên Trì Tiểu Vãn đã không còn nữa." Lục Hòa Ngọc nói một câu mang hai ý nghĩa nhưng cũng biết có một số sự thật nói ra thì rất tàn nhẫn, nhưng cô không thể thoải mái tiếp nhận lòng tốt của Đường Việt Ninh đối với Trì Tiểu Vãn.
Đường Việt Ninh không nghe ra ý tứ trong đó, nhưng thấy cô chủ động để mình gọi tên mới của cô, vì thế rất cao hứng nói: "Cái tên này cũng rất dễ nghe, so với Tiểu Vãn còn dễ nghe hơn nhiều."
"Anh tùy tiện ngồi đi, tôi rót cho anh một ly nước." Lục Hòa Ngọc đối với sự mù quáng của hắn không cách nào lý giải được, không biết sau này nếu hắn biết được sự thật, có còn cao hứng như vậy hay không?
Đường Việt Ninh nhìn căn nhà mới của Lục Hòa Ngọc, trang trí rất đơn giản sáng sủa, trong phòng không có thứ gì thừa thãi, vừa nhìn đã biết đối phương là một người kỷ luật sạch sẽ, có thể thấy được cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng sở thích vẫn không có gì thay đổi, vẫn thích những đồ nhạt màu.
Lục Hòa Ngọc mang hành lý về phòng, thuận tay rót một ly nước đưa cho hắn, ngồi xuống sô pha đối diện hắn, trong lúc nhất thời lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Đường Việt Ninh nhìn cô thế nào cũng không đủ, ánh mắt vẫn dính trên người cô, cảm thấy khí chất của Lục Hòa Ngọc so với trước kia càng thêm trầm ổn, cũng có chút lạnh lùng.
"Còn chưa chúc mừng em thi được thủ khoa đại học tỉnh D, vẫn là thủ khoa cả nước, trước kia em nói muốn đến thủ đô học đại học, anh còn cười em nếu không cố gắng thì không thi được, sẽ không gặp được anh, không nghĩ tới em làm anh rất ngạc nhiên, Lục Hòa Ngọc ngoan, thật giỏi!" Đường Việt Ninh nhìn cô, cao hứng nói, ánh mắt nhìn cô cũng càng thêm nhu hòa.
Hắn cảm thấy Lục Hòa Ngọc vì mình nên mới thi vào đại học ở thủ đô, bởi vì trước kia khi hắn còn chưa về nước, cô đã từng nói với hắn, nhất định sẽ thi đại học thủ đô, như vậy có thể nhìn thấy anh Việt Ninh, hiện giờ, cho dù gặp phải chuyện lớn như vậy, cô vẫn chăm chỉ học tập thi đến thủ đô.
Lục Hòa Ngọc bị một câu ngoan ngoãn này của hắn làm cho nổi da gà, cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc Trì Tiểu Vãn ở chung với hắn, Lục Hòa Ngọc có chút bất đắc dĩ, Đường Việt Ninh không biết đã coi Trì Tiểu Vãn thành em gái hay con gái để dỗ dành, tóm lại làm cho cô có chút không thể tiếp nhận.
"Cám ơn anh Việt Ninh." Lục Hòa Ngọc gian nan gọi ra một tiếng anh, thiếu chút nữa nhịn không được mà run lên.
"Thật sự là ngốc rồi, ở cùng với anh còn cần khách khí như vậy sao? Lại đây, hả?" Đường Việt Ninh bỗng nhiên nhíu mày, Lục Hòa Ngọc trước kia luôn ngồi cạnh hắn, thấy cô ngồi cách xa mình như vậy, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Lục Hòa Ngọc nhìn vẻ mặt kiên trì của hắn, nhưng không nhúc nhích. Cô cũng không thích tiếp xúc với thân thể người khác, luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Cho dù thỉnh thoảng cô có tiếp xúc với hai người Cao Ninh Diệp Hàm, cũng rất ít. Bây giờ để cô ngồi dựa vào Đường Việt Ninh, trong lòng liền sinh ra cảm giác kháng cự, chứng tỏ cô thật sự không thích.
Thấy Lục Hòa Ngọc không nhúc nhích, ánh mắt Đường Việt Ninh có chút ảm đạm, cảm thấy cô có chút xa lạ, có chút khó hiểu hỏi: "Hòa Ngọc không muốn đến gần anh sao?"
Lục Hòa Ngọc mím môi khẽ rũ mi mắt suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên nói: "Bây giờ em đã trưởng thành, không thích hợp lại gần anh Việt Ninh như trước, bằng không bạn gái anh Việt Ninh sẽ ghen. ”
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Đường Việt Ninh vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, cô không phải giữ khoảng cách với hắn, mà là sợ hắn có bạn gái?
Lục Hòa Ngọc lại không nghĩ tới hắn lại cao hứng như vậy, da đầu có chút tê dại, không dám nói thêm một câu nữa, càng nói nhiều càng sai nhiều.
"Yên tâm, anh Việt Ninh sẽ không tìm bạn gái nhanh như vậy, cho dù tìm cũng phải tìm một cô gái tốt như Hòa Ngọc." Đường Việt Ninh nói một câu hai hàm ý, ánh mắt đầy nhu tình nhìn cô.
Chỉ là Lục Hòa Ngọc lại làm cho hắn thất vọng, bởi vì cô cũng không phải Trì Tiểu Vãn, cô đối với hắn thật sự không có ý gì khác vơi sự xuất hiện của hắn ngoại trừ cảm giác phức tạp, bởi vậy đối với lời này của hắn không có phản ứng gì.
"Em vừa xuống máy bay, có đói không? Nếu không đi ăn cơm trước được không?" Đường Việt Ninh âm thầm thở dài, lại nhớ tới cô vừa từ thành phố A trở về, khẳng định còn chưa ăn cơm.
Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng thật cẩn thận của hắn, nếu mình cự tuyệt lời hắn nói, nói không chừng hắn sẽ khóc, thầm than, nếu Trì Tiểu Vãn mà nói, hẳn là rất cao hứng chứ? Đáng tiếc người không còn ở đây.
Buổi trưa ăn trưa trên máy bay cô cũng không thấy đói lắm, lại không biết tìm cớ như thế nào để anh rời đi, lúc này nghe anh nói muốn ra ngoài ăn cơm, vậy thì vừa lúc đi ra ngoài, đợi lát nữa mình trở về là được, liền đồng ý cùng anh ra ngoài ăn cơm.
"Sẽ không, sẽ không." Đường Việt Ninh nghe được cô nguyện ý mời mình vào, cảm thấy vô cùng vui vẻ, huống chi trong mắt hắn, Tiểu Vãn làm gì cũng là tốt nhất đáng yêu nhất.
"Ừm, nếu anh đã tra tư liệu của tôi, hẳn là biết tôi hiện tại đã đổi tên, sau này gọi là Lục Hòa Ngọc đi, người tên Trì Tiểu Vãn đã không còn nữa." Lục Hòa Ngọc nói một câu mang hai ý nghĩa nhưng cũng biết có một số sự thật nói ra thì rất tàn nhẫn, nhưng cô không thể thoải mái tiếp nhận lòng tốt của Đường Việt Ninh đối với Trì Tiểu Vãn.
Đường Việt Ninh không nghe ra ý tứ trong đó, nhưng thấy cô chủ động để mình gọi tên mới của cô, vì thế rất cao hứng nói: "Cái tên này cũng rất dễ nghe, so với Tiểu Vãn còn dễ nghe hơn nhiều."
"Anh tùy tiện ngồi đi, tôi rót cho anh một ly nước." Lục Hòa Ngọc đối với sự mù quáng của hắn không cách nào lý giải được, không biết sau này nếu hắn biết được sự thật, có còn cao hứng như vậy hay không?
Đường Việt Ninh nhìn căn nhà mới của Lục Hòa Ngọc, trang trí rất đơn giản sáng sủa, trong phòng không có thứ gì thừa thãi, vừa nhìn đã biết đối phương là một người kỷ luật sạch sẽ, có thể thấy được cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng sở thích vẫn không có gì thay đổi, vẫn thích những đồ nhạt màu.
Lục Hòa Ngọc mang hành lý về phòng, thuận tay rót một ly nước đưa cho hắn, ngồi xuống sô pha đối diện hắn, trong lúc nhất thời lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Đường Việt Ninh nhìn cô thế nào cũng không đủ, ánh mắt vẫn dính trên người cô, cảm thấy khí chất của Lục Hòa Ngọc so với trước kia càng thêm trầm ổn, cũng có chút lạnh lùng.
"Còn chưa chúc mừng em thi được thủ khoa đại học tỉnh D, vẫn là thủ khoa cả nước, trước kia em nói muốn đến thủ đô học đại học, anh còn cười em nếu không cố gắng thì không thi được, sẽ không gặp được anh, không nghĩ tới em làm anh rất ngạc nhiên, Lục Hòa Ngọc ngoan, thật giỏi!" Đường Việt Ninh nhìn cô, cao hứng nói, ánh mắt nhìn cô cũng càng thêm nhu hòa.
Hắn cảm thấy Lục Hòa Ngọc vì mình nên mới thi vào đại học ở thủ đô, bởi vì trước kia khi hắn còn chưa về nước, cô đã từng nói với hắn, nhất định sẽ thi đại học thủ đô, như vậy có thể nhìn thấy anh Việt Ninh, hiện giờ, cho dù gặp phải chuyện lớn như vậy, cô vẫn chăm chỉ học tập thi đến thủ đô.
Lục Hòa Ngọc bị một câu ngoan ngoãn này của hắn làm cho nổi da gà, cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc Trì Tiểu Vãn ở chung với hắn, Lục Hòa Ngọc có chút bất đắc dĩ, Đường Việt Ninh không biết đã coi Trì Tiểu Vãn thành em gái hay con gái để dỗ dành, tóm lại làm cho cô có chút không thể tiếp nhận.
"Cám ơn anh Việt Ninh." Lục Hòa Ngọc gian nan gọi ra một tiếng anh, thiếu chút nữa nhịn không được mà run lên.
"Thật sự là ngốc rồi, ở cùng với anh còn cần khách khí như vậy sao? Lại đây, hả?" Đường Việt Ninh bỗng nhiên nhíu mày, Lục Hòa Ngọc trước kia luôn ngồi cạnh hắn, thấy cô ngồi cách xa mình như vậy, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Lục Hòa Ngọc nhìn vẻ mặt kiên trì của hắn, nhưng không nhúc nhích. Cô cũng không thích tiếp xúc với thân thể người khác, luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Cho dù thỉnh thoảng cô có tiếp xúc với hai người Cao Ninh Diệp Hàm, cũng rất ít. Bây giờ để cô ngồi dựa vào Đường Việt Ninh, trong lòng liền sinh ra cảm giác kháng cự, chứng tỏ cô thật sự không thích.
Thấy Lục Hòa Ngọc không nhúc nhích, ánh mắt Đường Việt Ninh có chút ảm đạm, cảm thấy cô có chút xa lạ, có chút khó hiểu hỏi: "Hòa Ngọc không muốn đến gần anh sao?"
Lục Hòa Ngọc mím môi khẽ rũ mi mắt suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên nói: "Bây giờ em đã trưởng thành, không thích hợp lại gần anh Việt Ninh như trước, bằng không bạn gái anh Việt Ninh sẽ ghen. ”
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Đường Việt Ninh vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, cô không phải giữ khoảng cách với hắn, mà là sợ hắn có bạn gái?
Lục Hòa Ngọc lại không nghĩ tới hắn lại cao hứng như vậy, da đầu có chút tê dại, không dám nói thêm một câu nữa, càng nói nhiều càng sai nhiều.
"Yên tâm, anh Việt Ninh sẽ không tìm bạn gái nhanh như vậy, cho dù tìm cũng phải tìm một cô gái tốt như Hòa Ngọc." Đường Việt Ninh nói một câu hai hàm ý, ánh mắt đầy nhu tình nhìn cô.
Chỉ là Lục Hòa Ngọc lại làm cho hắn thất vọng, bởi vì cô cũng không phải Trì Tiểu Vãn, cô đối với hắn thật sự không có ý gì khác vơi sự xuất hiện của hắn ngoại trừ cảm giác phức tạp, bởi vậy đối với lời này của hắn không có phản ứng gì.
"Em vừa xuống máy bay, có đói không? Nếu không đi ăn cơm trước được không?" Đường Việt Ninh âm thầm thở dài, lại nhớ tới cô vừa từ thành phố A trở về, khẳng định còn chưa ăn cơm.
Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng thật cẩn thận của hắn, nếu mình cự tuyệt lời hắn nói, nói không chừng hắn sẽ khóc, thầm than, nếu Trì Tiểu Vãn mà nói, hẳn là rất cao hứng chứ? Đáng tiếc người không còn ở đây.
Buổi trưa ăn trưa trên máy bay cô cũng không thấy đói lắm, lại không biết tìm cớ như thế nào để anh rời đi, lúc này nghe anh nói muốn ra ngoài ăn cơm, vậy thì vừa lúc đi ra ngoài, đợi lát nữa mình trở về là được, liền đồng ý cùng anh ra ngoài ăn cơm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook