Hai ngày sau kỳ thi đại học, Lục Hòa Ngọc ra khỏi phòng thi, xoay người nhìn tòa nhà giảng dạy cô đã học một năm, người chưa rời đi nhưng đã thấy hoài niệm, cuộc sống trung học đã không thể trở lại.

Hoài niệm không quá một giây, Cao Ninh tiến lại vỗ Lục Hòa Ngọc đang đứng ngẩn người, sau kỳ thi cô ấy hưng phấn đến mức không tìm được hướng ra.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đều đã tốt nghiệp rồi." Lục Hòa Ngọc khẽ lắc đầu cảm khái nói.

"Nghe nói buổi tối lớp trưởng đặt phòng KTV ở Khải Ca, mời mọi người cùng đi hát, cậu có đi không?" Cao Ninh cười hỏi, cũng là vẻ rất chờ mong, rốt cuộc cũng thi đại học xong, cuối cùng cũng được giải phóng.

"Mình không đi đâu, tớ đặt vé máy bay đến thủ đô vào ngày mốt rồi." Lục Hòa Ngọc lắc đầu nói, đúng thật là cô chưa từng tham gia những buổi tụ tập với bạn học.

"Không đợi có kết quả sao?" Cao Ninh lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc vội vã rời khỏi thành phố A như vậy, ngược lại cảm thấy có chút luyến tiếc nói: "Tớ còn tưởng rằng qua kỳ nghỉ hè cậu mới đến thủ đô chứ, sao lại đi thủ đô nhanh như vậy, vậy khi nào cậu mới về thành phố A?"

"Sau khi có kết quả thi tớ sẽ về, bên kia có chút việc phải đi xử lý một chút." Lục Hòa Ngọc đưa tay vỗ vỗ vai cô, cô sống một mình, việc gì cũng là tự bản thân mình làm, không thể giống như các cô có bố mẹ vì các cô mà làm hết mọi chuyện.

"Cậu, có phải muốn đi kiếm học phí hay không?" Cao Ninh cắn cắn môi, trong lòng có chút khó chịu, hơn nữa những chuyện phát sinh trước kỳ thi đại học, ai mà không biết quan hệ giữa Lục Hòa Ngọc và Lục gia, vấn đề là với thái độ của Lục gia căn bản sẽ không bỏ tiền cho Lục Hòa Ngọc học đại học.

"Hả? Cứ coi là vậy đi, yên tâm, trước khi tớ rời khỏi Trì gia, ông cụ Trì đã cho tớ đủ tiền học phí để học đại học." Lục Hòa Ngọc mỉm cười an ủi, dụng ý của ông cụ Trì, đại khái Lục Hòa Ngọc cũng hiểu được, chỉ tiếc cho Trì Tiểu Vãn trong nguyên tác.

Cách làm của ông cụ Trì cũng không sai, đương nhiên, Lục Hòa Ngọc cảm thấy nguyên nhân lớn nhất xuất phát từ thái độ của người Lục gia, nếu bọn họ có thể thật lòng hoan nghênh tiếp nhận Trì Tiểu Vãn trở về, Trì Tiểu Vãn dù có hoảng sợ hốt khổ sở đến đâu cũng sẽ dần dần bình tĩnh lại, nhưng đáng tiếc không ai nguyện ý giúp cô, đây cũng là số phận đi.



"Vậy chính cậu phải chú ý an toàn, cũng phải chú ý thân thể đừng để quá mệt mỏi." Cao Ninh hít mũi, trong lòng cảm thấy người Lục gia thật sự quá đáng, nhưng nghĩ đến hành vi của Lục phu nhân và Lục Như Y, lại cảm thấy Lục Hòa Ngọc không trở về Lục gia mới là tốt nhất.

Tóm lại, Cao Ninh chính là một cô gái thiếu kiên nhẫn, rộng rãi thiện lương lại có chút mâu thuẫn.

"Biết rồi, biết rồi, tớ còn muốn giữ gìn thân thể thật tốt để đi vòng quanh thế giới." Lục Hòa Ngọc thấy cô ấy như vậy, nói đùa.

"Đến lúc đó đừng quên mang tớ theo nha, tớ cũng muốn đi vòng quanh thế giới." Cao Ninh thấy cô còn có thể nói giỡn như vậy, tâm trạng cũng thả lỏng.

"Được, chờ mình tích góp được một số tiền lớn, chúng ta cùng nhau đi vòng quanh thế giới." Lục Hòa Ngọc cười gật đầu, cùng cô ấy đi ra ngoài trường.

"À, nói chứ hai người các cậu hợp lại quên mình phải không?” Diệp Hàm thở hồng hộc chạy tới, trong tay còn túm lấy một tấm bản đồ trường học do cô tự tay vẽ.

"Thật không biết sau này cậu hẹn hò sẽ như thế nào nữa." Cao Ninh bỗng nhiên bật cười.

"Vạch trần người ta mà không vạch tội!" Diệp Hàm thở hổn hển liếc cô ấy một cái, chán nản túm tóc mình.

"Hắc hắc, sai rồi, có bản đồ có thể giải quyết hết thảy vấn đề hẹn hò." Cao Ninh vội vàng xin lỗi.

Diệp Hàm nghe thấy vậy càng muốn đánh người!

"Xe nhà các cậu đến rồi, mau trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt, có việc liên lạc qua điện thoại." Lục Hòa Ngọc vừa nhìn hai đứa bé này lại bắt đầu ầm ĩ, vội vàng nói.



Bởi vì các cô ra muộn, phụ huynh ngoài trường chờ con mình thi xong đều đi gần hết, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người cùng với cảnh sát giữ gìn trật tự giao thông, Lục Hòa Ngọc nhìn các bạn học khác hoặc vẻ mặt cao hứng hoặc buồn bã, phụ huynh ở một bên an ủi, cảm giác bọn họ cũng rất hạnh phúc.

"Nếu không, cậu theo tớ về nhà chơi đi, mẹ tớ rất muốn gặp cậu." Cao Ninh giữ chặt tay Lục Hòa Ngọc nói.

"Hôm khác đi, hôm nay cậu vừa thi xong đại học, bố mẹ cậu nhất định đang chờ cậu trở về để chúc mừng." Lục Hòa Ngọc mỉm cười từ chối cô ấy, tuy rằng cô chưa từng trải qua kỳ thi đại học cùng bố mẹ nhưng cô từng có một bảo mẫu tốt, ngày cô thi đại học xong đã làm một bàn đồ ăn ngon, nói chúc mừng cô đã thi xong đại học.

Cô nghĩ, năm đó dì bảo mẫu cũng coi cô như con gái ruột, lớn lên cùng cô, nhưng cô lại không thể đi cùng dì đến già...

Lục Hòa Ngọc cũng rất hâm mộ Cao Ninh và Diệp Hàm. Kiếp trước có lẽ cô chưa từng khát vọng có bố mẹ ở bên cạnh nhưng cũng nghĩ tới trong ngày quan trọng nhất của mình, bọn họ có thể xuất hiện, đó quả thật đều là hy vọng xa vời.

"Cũng đến nhà mình nữa, bố mình nói khi nào cậu rảnh thì đến nhà ăn một bữa cơm." Diệp Hàm cũng vội vàng nói.

"Được, đều đi." Lục Hòa Ngọc gật đầu cười đáp xuống, phất phất tay với các cô liền xoay người về nhà.

Nhìn bóng lưng cô đơn của Lục Hòa Ngọc, Cao Ninh bỗng nhiên nói: "Lục Hòa Ngọc thật sự rất kiên cường. ”

"Đúng vậy, nếu như là tớ gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ sụp đổ mất." Diệp Hàm có chút buồn bã nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng có chút chua xót, bố mẹ cô và Cao Ninh đều cố ý xin nghỉ để đưa bọn cô đi thi, mà Lục Hòa Ngọc lại chỉ có một mình.

"So với chúng ta thật không đồng trang lứa.” Cao Ninh rối rắm trong chốc lát, chỉ tổng kết một câu như vậy.

Diệp Hàm cùng cô liếc nhau một cái, đều nhịn không được gật gật đầu, đúng vậy, Lục Hòa Ngọc thật sự một chút cũng không giống tính cách của bạn bè cùng trang lứa, gặp chuyện thì bình tĩnh ổn trọng, cho dù mỗi lần thi được hạng nhất cũng không kiêu ngạo tự mãn, đối với ai cũng là một bộ tính tình rất tốt, ôn hòa lại điềm đạm, tóm lại không phải những điều các cô có thể làm được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương