Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 27:
"Luật sư Trình, ông nghe tôi nói..." Mẹ Lục hoảng hốt muốn cầu xin, lại bị cảnh sát đi theo ngăn cản nói: "Mời hai người ra ngoài.”
Trong lòng mẹ Lục sợ hãi, bị người ta ngăn cản như vậy, vốn là một nội trợ, tuy rằng có chút thủ đoạn nhỏ nhưng chưa từng gặp qua loại chuyện khó xử như này, nhất thời không biết làm như nào, tay run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lục Hoa Sinh.
Mà Lục Hoa Sinh bên này cũng không dễ chịu, giám đốc công ty đột nhiên bán tháo cổ phần, tuy rằng chỉ chiếm 2% nhưng lại làm cho ông ta cực kỳ tức giận. Lúc này mẹ Lục gọi điện thoại cho ông ta, ông ta căn bản không kiên nhẫn nghe điện thoại, trực tiếp tắt máy. Trong suy nghĩ của ông ta, mẹ Lục ngoại trừ những chuyện vụn vặt ra, căn bản sẽ không có chuyện gì lớn tìm tới ông ta.
Không thể không nói đây cũng là nỗi khổ của bà nội trợ Lục, đương nhiên nếu là bình thường, Lục Hoa Sinh vẫn rất thích loại người thường xuyên quấy rầy như bà ta, nhưng lúc này công ty đang có chuyện, ông ta nào còn nhàn rỗi cùng vợ nói chuyện không đau không ngứa.
Không nghĩ tới Lục Hoa Sinh lại không nghe điện thoại, mẹ Lục cơ hồ sắp hỏng mất, bà ra kéo Lục Như Y lúc này cũng đang kinh hãi dứng ngoài của văn phòng, cứ như vậy suy sụp đứng ở bên ngoài văn phòng bất động, nếu là người không biết chuyện sẽ thấy hai mẹ con này thật đáng thương, nhưng người biết chân tướng lại cảm thấy hai người họ đang giả bộ dùng khổ nhục kế.
Đương nhiên, Trình gia cũng không muốn làm lớn chuyện, việc này cuối cùng cũng giải quyết bằng cách hòa giải, về phần Trình gia chắc chắn không có khả năng cứ như vậy buông tha cho Lục gia, cứ như vậy, công ty đang gặp khó khăn lại càng thêm khó khăn hơn.
Chờ lúc Lục Hoa Sinh biết chuyện này, tức giận chuyện Lục Như Y đã làm, thiếu chút nữa đã ra tay đánh cô ta, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đánh con gái mình, cũng tức giận mẹ Lục làm việc xúc động, không khỏi cảnh cáo mẹ Lục cùng Lục Như Y một trận, không được đi tìm Lục Hòa Ngọc gây thêm phiền toái, sau này coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này, gặp trên đường cũng coi như không quen biết.
Đối với chuyện này, mẹ Lục và Lục Như Y liên tục gật đầu đáp ứng, chỉ hận không thể xóa bỏ hành vi lúc trước, đáng tiếc chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, trong chung cư vốn có không ít đứa nhỏ học ở trường Nhị Trung, hiện giờ trong chung cư đều biết chuyện hai mẹ con bà ta làm.
Lục Như Y còn ngây thơ ngu ngốc gọi điện thoại cho Trì Lam để cáo trạng, Trì Lam biết được Lục Hòa Ngọc ngay cả mẹ Lục cũng dám đánh, còn tình nguyện ở bên ngoài cũng không trở về Lục gia, trong lòng rất không thoải mái, cảm thấy Lục Hòa Ngọc nhất định còn muốn trở về Trì gia, có lệ nói với Lục Như Y vài câu liền cúp điện thoại, chờ sau khi cúp điện thoại xong sắc mặt Trì Lam trầm xuống, hoàn toàn không giống tiểu thư ôn nhu như bình thường.
Sau khi biết mình là đại tiểu thư của Trì gia, Trì Lam cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, lại nhìn bố mẹ Trì đều đối xử với mình cực tốt, muốn cái gì mua cái đó, có cầu tất ứng, thậm chí ngay cả những thành viên khác trong nhà cũng vậy, so với cuộc sống ở Lục gia trước kia khác nhau một trời một vực.
Lại nghĩ đến thân phận của mình bị Lục Hòa Ngọc chiếm giữ suốt mười bảy năm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, về sau phát hiện người của Trì gia ngoại trừ ông cụ Trì ra, những người khác đối với cô đều tỏ vẻ hoan nghênh, sau khi thăm dò phát hiện Trì Tiểu Ngọc căn bản không thích Lục Hòa Ngọc, Trì Lam cũng giống như tìm được đồng minh, đương nhiên cô ta cũng không ngốc đi nói Lục Hòa Ngọc không tốt, thậm chí còn cố ý nói tốt cho cô.
Cô ta phát hiện càng nói tốt cho Lục Hòa Ngọc, Trì Tiểu Ngọc càng thêm chán ghét Lục Hòa Ngọc, vì thế cô ta phát hiện, bất cứ ai nhắc tới Lục Hòa Ngọc, bản thân sẽ khen cô hoặc nói tốt về cô, về phần Lục gia bên kia, Lục Như Y từ trước đến nay là một đứa ngu ngốc, chỉ cần nói vài câu đã bị lừa, cũng càng thêm dễ lợi dụng.
Cô ta tưởng rằng chỉ cần thông qua Lục Như Y đuổi Lục Hòa Ngọc ra khỏi Lục gia, Lục Hòa Ngọc sẽ khổ sở chạy chạy đến Trì gia cầu xin trở về, lại không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc lại là một cái xương cứng, cũng giống như xương cá mắc kẹt trong cổ họng không xuống được, làm cô thêm phiền não...
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Lục Hòa Ngọc, dù sao cách kỳ thi đại học chỉ còn 15 ngày, đề thi đều xếp từng chồng từng lớp, làm sao còn có thời gian để suy nghĩ đến những người dư thừa kia.
Mỗi ngày đều yên tĩnh ôn bài, thỉnh thoảng cùng Cao Ninh Diệp Hàm đùa giỡn một chút, hoặc là nghe bạn học trong lớp bát quái chuyện ai yêu đương bị thầy giáo bắt được, còn có chuyện một nữ sinh trong trường mang thai, cuối cùng bị đuổi học không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học...
Tóm lại, Lục Hòa Ngọc vừa ôn tập vừa dựng lỗ tai hóng chuyện, phát hiện cuộc sống trong khuôn viên trường kiếp này thật đúng là rất thú vị, lại nhớ lại cuộc sống học đường kiếp trước, hoàn toàn không nhớ ra có chuyện gì thú vị, có lẽ là cô quá mức cô độc, hoặc là mỗi người trong trường cô đều không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên cô mới chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này.
Không ai quấy rầy, thi cử lại đứng đầu, cuộc sống này của Lục Hòa Ngọc quả thật rất thoải mái, cách ngày thi đại học càng ngày càng gần, Lục Hòa Ngọc nhìn nguyện vọng mình muốn nộp lên, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tính toán thi xong liền đến thủ đô, phòng ở nơi này cũng sắp hết hạn, phòng bên thủ đô cũng cần tìm người trang trí một chút.
Trong lòng mẹ Lục sợ hãi, bị người ta ngăn cản như vậy, vốn là một nội trợ, tuy rằng có chút thủ đoạn nhỏ nhưng chưa từng gặp qua loại chuyện khó xử như này, nhất thời không biết làm như nào, tay run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lục Hoa Sinh.
Mà Lục Hoa Sinh bên này cũng không dễ chịu, giám đốc công ty đột nhiên bán tháo cổ phần, tuy rằng chỉ chiếm 2% nhưng lại làm cho ông ta cực kỳ tức giận. Lúc này mẹ Lục gọi điện thoại cho ông ta, ông ta căn bản không kiên nhẫn nghe điện thoại, trực tiếp tắt máy. Trong suy nghĩ của ông ta, mẹ Lục ngoại trừ những chuyện vụn vặt ra, căn bản sẽ không có chuyện gì lớn tìm tới ông ta.
Không thể không nói đây cũng là nỗi khổ của bà nội trợ Lục, đương nhiên nếu là bình thường, Lục Hoa Sinh vẫn rất thích loại người thường xuyên quấy rầy như bà ta, nhưng lúc này công ty đang có chuyện, ông ta nào còn nhàn rỗi cùng vợ nói chuyện không đau không ngứa.
Không nghĩ tới Lục Hoa Sinh lại không nghe điện thoại, mẹ Lục cơ hồ sắp hỏng mất, bà ra kéo Lục Như Y lúc này cũng đang kinh hãi dứng ngoài của văn phòng, cứ như vậy suy sụp đứng ở bên ngoài văn phòng bất động, nếu là người không biết chuyện sẽ thấy hai mẹ con này thật đáng thương, nhưng người biết chân tướng lại cảm thấy hai người họ đang giả bộ dùng khổ nhục kế.
Đương nhiên, Trình gia cũng không muốn làm lớn chuyện, việc này cuối cùng cũng giải quyết bằng cách hòa giải, về phần Trình gia chắc chắn không có khả năng cứ như vậy buông tha cho Lục gia, cứ như vậy, công ty đang gặp khó khăn lại càng thêm khó khăn hơn.
Chờ lúc Lục Hoa Sinh biết chuyện này, tức giận chuyện Lục Như Y đã làm, thiếu chút nữa đã ra tay đánh cô ta, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đánh con gái mình, cũng tức giận mẹ Lục làm việc xúc động, không khỏi cảnh cáo mẹ Lục cùng Lục Như Y một trận, không được đi tìm Lục Hòa Ngọc gây thêm phiền toái, sau này coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này, gặp trên đường cũng coi như không quen biết.
Đối với chuyện này, mẹ Lục và Lục Như Y liên tục gật đầu đáp ứng, chỉ hận không thể xóa bỏ hành vi lúc trước, đáng tiếc chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, trong chung cư vốn có không ít đứa nhỏ học ở trường Nhị Trung, hiện giờ trong chung cư đều biết chuyện hai mẹ con bà ta làm.
Lục Như Y còn ngây thơ ngu ngốc gọi điện thoại cho Trì Lam để cáo trạng, Trì Lam biết được Lục Hòa Ngọc ngay cả mẹ Lục cũng dám đánh, còn tình nguyện ở bên ngoài cũng không trở về Lục gia, trong lòng rất không thoải mái, cảm thấy Lục Hòa Ngọc nhất định còn muốn trở về Trì gia, có lệ nói với Lục Như Y vài câu liền cúp điện thoại, chờ sau khi cúp điện thoại xong sắc mặt Trì Lam trầm xuống, hoàn toàn không giống tiểu thư ôn nhu như bình thường.
Sau khi biết mình là đại tiểu thư của Trì gia, Trì Lam cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, lại nhìn bố mẹ Trì đều đối xử với mình cực tốt, muốn cái gì mua cái đó, có cầu tất ứng, thậm chí ngay cả những thành viên khác trong nhà cũng vậy, so với cuộc sống ở Lục gia trước kia khác nhau một trời một vực.
Lại nghĩ đến thân phận của mình bị Lục Hòa Ngọc chiếm giữ suốt mười bảy năm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, về sau phát hiện người của Trì gia ngoại trừ ông cụ Trì ra, những người khác đối với cô đều tỏ vẻ hoan nghênh, sau khi thăm dò phát hiện Trì Tiểu Ngọc căn bản không thích Lục Hòa Ngọc, Trì Lam cũng giống như tìm được đồng minh, đương nhiên cô ta cũng không ngốc đi nói Lục Hòa Ngọc không tốt, thậm chí còn cố ý nói tốt cho cô.
Cô ta phát hiện càng nói tốt cho Lục Hòa Ngọc, Trì Tiểu Ngọc càng thêm chán ghét Lục Hòa Ngọc, vì thế cô ta phát hiện, bất cứ ai nhắc tới Lục Hòa Ngọc, bản thân sẽ khen cô hoặc nói tốt về cô, về phần Lục gia bên kia, Lục Như Y từ trước đến nay là một đứa ngu ngốc, chỉ cần nói vài câu đã bị lừa, cũng càng thêm dễ lợi dụng.
Cô ta tưởng rằng chỉ cần thông qua Lục Như Y đuổi Lục Hòa Ngọc ra khỏi Lục gia, Lục Hòa Ngọc sẽ khổ sở chạy chạy đến Trì gia cầu xin trở về, lại không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc lại là một cái xương cứng, cũng giống như xương cá mắc kẹt trong cổ họng không xuống được, làm cô thêm phiền não...
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Lục Hòa Ngọc, dù sao cách kỳ thi đại học chỉ còn 15 ngày, đề thi đều xếp từng chồng từng lớp, làm sao còn có thời gian để suy nghĩ đến những người dư thừa kia.
Mỗi ngày đều yên tĩnh ôn bài, thỉnh thoảng cùng Cao Ninh Diệp Hàm đùa giỡn một chút, hoặc là nghe bạn học trong lớp bát quái chuyện ai yêu đương bị thầy giáo bắt được, còn có chuyện một nữ sinh trong trường mang thai, cuối cùng bị đuổi học không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học...
Tóm lại, Lục Hòa Ngọc vừa ôn tập vừa dựng lỗ tai hóng chuyện, phát hiện cuộc sống trong khuôn viên trường kiếp này thật đúng là rất thú vị, lại nhớ lại cuộc sống học đường kiếp trước, hoàn toàn không nhớ ra có chuyện gì thú vị, có lẽ là cô quá mức cô độc, hoặc là mỗi người trong trường cô đều không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên cô mới chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này.
Không ai quấy rầy, thi cử lại đứng đầu, cuộc sống này của Lục Hòa Ngọc quả thật rất thoải mái, cách ngày thi đại học càng ngày càng gần, Lục Hòa Ngọc nhìn nguyện vọng mình muốn nộp lên, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tính toán thi xong liền đến thủ đô, phòng ở nơi này cũng sắp hết hạn, phòng bên thủ đô cũng cần tìm người trang trí một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook