Không nghờ tới khi thứ hai quay lại trường, Lục Hòa Ngọc phát hiện rất nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt hơi trốn tránh, có chút đồng tình rất nhiều lại có chút khinh thường? Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nhìn cô muốn nói lại thôi, lại mang một chút thương tiếc cùng áp lực phẫn nộ, nhưng giống như phần phẫn nộ này lại không phải hướng về phía cô.

Lục Hòa Ngọc suy nghĩ, đại khái là có người nào ở trong trường học truyền tin tức liên quan đến cô và Lục gia, ghê gớm chính là khi ăn tết nghe được hai cô gái nói như vậy, cảm thấy mình là bị Lục gia đuổi ra ngoài.

Hiện tại trong trường Nhị Trung ở thành phố A có không ít người biết Lục Hòa Ngọc, để xem năm cuối cùng, lớp 12 này cô có thể bảo đảm danh hiệu thứ nhất của mình hay không, dù sao thì cô cũng cách người đứng thứ hai ba mươi điểm, cũng có hơi ít, đương nhiên là từ trước đến nay Nhị Trung chỉ chú trọng nghệ thuật nên lớp văn hóa cũng không để ý nhiều, cho dù năm vừa rồi có học sinh đạt điểm cao trong kỳ thi đại học nhưng không ai có thể giống như Lục Hòa Ngọc phất lên chỉ trong một đêm. Hơn nữa, với thân thế máu chó của cô ai ai cũng biết cô đã bị Lục gia đuổi ra ngoài.

Thực ra chủ nhiệm lớp tám không quan tâm đến thành tích của Lục Hòa Ngọc, quá chói mắt, ai bảo lúc trước bọn họ để ý đến thành tích đó mà từ chối nhận lớp cho Lục Hòa Ngọc, mặc dù ông ta từ chối không được nên mới nhận nhưng mà ông ta cảm thấy ảo diệu cực kỳ. Thêm nữa, mấy đứa học sinh của lớp ông ta khác hẳn dáng vẻ chây lười như trước đây, tất cả đều trở nên chăm chỉ, thành tích bình quân của lớp cũng được tăng lên đáng kể, từ lớp thứ hai từ dưới lên nhảy lên thành lớp đứng top ba.

Nhưng ông ta cũng biết việc này nên khiêm tốn lại và càng quan tâm đến học sinh hơn. Mặc dù học sinh đang có chút áp lực nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe, cảm xúc của mình mới được, ông ta không hy vọng mấy đứa học sinh này của mình sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn ở cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời.

Đặc biệt là Lục Hòa Ngọc, hôm thứ hai ông ta bỗng nhiên nghe được chuyện của cô thì tức giận đùng đùng, lập tức tìm hiệu trưởng để điều tra rõ sự việc tránh ảnh hưởng đến quá trình ôn tập của Lục Hòa Ngọc, sau khi tan học còn tìm cô đến tâm sự, đại ý là mong cô duy trì hiện trạng như hiện tại, đừng vì chuyện vớ vẩn mà làm việc học bị trễ nải, có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm thầy trợ giúp.

Lục Hòa Ngọc cũng hiểu được, cô đoán không sai, việc của mình đã bị truyền trong trường học, chỉ trong một đêm khuếch tán ra, rõ ràng là có người cố ý nói ra điều này.

“Hòa Ngọc em yên tâm đi, thầy sẽ điều tra rõ rốt cuộc người nào dám tung tin vịt, bên phía thầy hiệu trưởng cũng sẽ đi điều tra, chờ điều tra ra thầy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Chủ nhiệm lớp cũng rất tức giận, phải biết rằng Lục Hòa Ngọc không chỉ là học sinh trên tay của mình mà còn là học sinh mũi nhọn mà nhà trường đặt kỳ vọng có thể lấy được danh Thủ khoa cho trường.

Còn không phải là người thầy này cũng được thơm lây khi dạy được một người học sinh đạt Thủ Khoa sao?



Không ngờ rằng chỉ cách kỳ thi đại học ba mươi ngày, bỗng nhiên mọi việc được dém lại, tin tức lúc trước đều không còn nữa, hiệu trưởng không nhìn được thảo luận có phải trường khác biết được thành tích của cô lợi hại nên trước khi cô thi tung tin vịt làm cô phân tâm…

Tưởng tượng đến khả năng này, cảm thấy bản thân trước đây không chú trọng đến môn văn hóa thì không thể đứng yên được, rốt cuộc thì bọn họ khó khăn lắm mới có được một hạt giống tốt, chẳng lẽ cứ thể mà để mấy người đó phá đi? Không! Không thể được!

Lục Hòa Ngọc suy đoán có phải là do Lục Như Y làm ra hay không?Nhị Trung cách Hải Thành cũng không xa, chỉ cần đi qua một con đường là tới, với lại cố gắng hỏi người của Nhị Trung về tình hình gần đây cũng có thể biết được, trước đây nguyên thân của cơ thể này đúng là chẳng ra gì, cứ như thế Lục Như Y cho rằng Lục Hòa Ngọc ở trường học cũng sẽ không học được gì, thêm việc Lục Như Y ghét Lục Hòa Ngọc nên sẽ tìm đủ mọi cách để hãm hại cô.

Nhưng lúc ăn tết, học sinh của Nhị Trung có quen biết với Lục Như Y, có lẽ Lục Như Y chỉ nói thuận miệng một câu bởi vì Lục Hòa Ngọc có thành tích đứng đầu từ khi học Nhị Trung nên chỉ cần nghe ngóng là sẽ biết tại sao Lục Như Y lại làm như thế.

Lục Hòa Ngọc tưởng Lục Như Y không phải là người có tâm cơ, cô ta là người thẳng thắn, có ý nghĩ gì đều viết ở lên mặt, chắc chắn trong chuyện này là có người châm ngòi.

“Thầy yên tâm, trong lòng em hiểu rõ, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến em được đâu ạ.” Lục Hòa Ngọc nghĩ thông suốt điểm mấu chốt chẳng lẽ còn sợ không tìm được người đứng sau hay sao? Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Có cái gì khó khăn thì đừng để trong lòng, mặc dù thấy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thầy biết em là cô bé ngoan hiểu chuyện, hãy làm cho mấy người đó lác mắt ra, để cho bọn họ phải hối hận.” Chủ nhiệm lớp nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lục Hòa Ngọc, trong lòng có chút khó chịu, trước kia ở Trì gia cũng là cô con gái được nuôi dưỡng mười năm, nếu là không có chuyện như vậy, thì sẽ là cô bé ngoan ngoan có chút nghich ngợm, đương nhiên sẽ có một chút kiêu căng nhưng giờ cô chỉ trầm lặng thành thục đứng đó hòan toàn không giống với thiếu nữ được nuôi như hoa gì cả.

Lục Hòa Ngọc nhấp miệng cười một cái, nói với chủ nhiệm lớp: “Thầy, mục tiêu của em là đỗ đại học Bắc Kinh thủ đô đại học, cho nên thầy yên tâm đi.”

Chủ nhiệm lớp nghe được cô nói lời này, trong lòng thật càng vui sướng càng phức tạp, cũng không hề nói gì nữa, chỉ để cô trở về lớp ôn tập, những chuyện khác đã có thầy chịu trách nhiệm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương