Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 18:
Ở cấp ba khai giảng rất sớm, khi những người khác bắt đầu đi làm, bọn họ cũng chuẩn bị khai giảng, Lục Hòa Ngọc phải chờ thật lâu mới có thể nộp học phí cho trường trước một ngày đi học.
Trên bảng đen của lớp học đã thông báo chỉ còn 103 ngày nữa là tới ngày thi đại học, mọi người cực kỳ khẩn trương, mặc dù Lục Hòa Ngọc đã từng trải qua kỳ thi đại học một lần rồi nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy lo lắng.
Học kỳ trước có nhiều bạn học còn thích làm việc riêng bây giờ đều chú tâm vào chuyện ôn tập cho thật tốt, chủ nhiệm lớp càng gần như không có lúc nào là không dặn dò mọi người học tập, đồng thời cũng phải chú ý thân thể, đừng để bị bệnh, đến lúc thi đại học mà bị bệnh thì có thấy hối tiếc cũng không kịp.
Chờ đến khi bắt đầu sang tháng 4, thời tiết dần dần nóng hơn, lúc mọi người học tập cũng trở nên nóng nảy hơn bình thường, dù đã bật quạt ở mức lớn nhất nhưng cũng không thể xua đi tâm trạng bức bối này.
“Tại sao mình lại học khoa văn chứ a a a…” Khó khăn lắm mới tới chủ nhật để nghỉ, Cao Ninh cùng Diệp Hàm không trở về nhà mà đi tới nhà của Lục Hòa Ngọc ôn tập, lúc đọc sách ngữ văn, Cao Ninh đọc đi đọc lại cũng không hiểu được, cảm thấy bực bội nhịn không được vứt sách đi.
Diệp Hàm cũng có chút bất đắc dĩ nằm trên bàn, bút trong tay lúc có lúc không gõ lên mặt bàn, cũng không muốn động đậy.
“Uống ly trà hoa cúc cẩu kỷ cho tĩnh tâm đi.” Lục Hòa Ngọc mang trà hoa cúc cẩu kỷ ướp lạnh tới, cô cũng cảm thấy gần đây học tập có chút mệt mỏi nên đã mua không ít hoa cúc cùng cẩu kỷ ngâm nước uống.
Đương nhiên, cô cũng sẽ ngâm những thứ đó để uống, cũng do kiếp trước cô bảo mẫu chăm sóc chu đáo, cơ bản không cần cô nói, mỗi ngày nhìn cô là có thể biết nên làm cái gì cho cô ăn, chỉ tiếc lúc cô học Đại học năm hai, cô bảo mẫu bị tai nạn xe qua đời, nói cô không đau khổ là giả, nhưng lại không thể cứu cô bảo mẫu.
“Cậu ấy à, đúng là ép bản thân quá mức rồi.” Lục Hòa Ngọc đem nước trà đưa cho hai người, mình cũng cầm một ly chậm rãi uống.
“Tớ cũng không muốn như vậy, nhưng vừa nhìn thấy số ngày đếm ngược trên bảng đen kia, lại khẩn trương bồn chồn vô cùng.” Cao Ninh buồn rầu cào tóc, mỗi ngày dần trôi qua, mắt thấy thời gian sắp đến gần, trái tim của cô ấy gần như treo lên cổ họng.
“Tớ cũng vậy.” Diệp Hàm cũng thở dài, nhìn sách trên bàn, cảm thấy thi đại học quá mệt mỏi.
“Cố gắng làm các chuyên đề, đề thi cùng hai tập đề làm lại vài lần, không phải lần trước thành tích của hai cậu đều nằm trong top 100 sao?" Lục Hòa Ngọc duỗi tay ôm hai người vào lòng nói.
“Cậu nói đúng, tớ phải dựa vào nỗ lực của bản thân thi vào Đại học A, không thể để cho người khác xem thường được.” Cao Ninh gật đầu, lúc trước cô ấy vẫn luôn cảm thấy bố mẹ đều nói mặc kệ thành tích của cô ấy như thế nào đều sẽ cho cô ấy đi học Đại học A, cô ấy cảm thấy thành tích giỏi hay kém đều không có việc gì, dù sao cô ấy có thể học đại học.
Nhưng từ sau khi chơi với Lục Hòa Ngọc, nhìn thành tích của cô vẫn luôn tốt, còn rất nỗ lực học tập nữa, cô ấy cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình thật mất mặt, may mắn là Lục Hòa Ngọc không phải là người ích kỷ, cô ấy không hiểu chỗ nào thì Lục Hòa Ngọc sẽ kiên nhẫn dạy cho cô ấy, cô ấy nghỉ đông cũng không đi chơi mà chỉ ở nhà tập trung học hành, nếu không thành tích của cô ấy sẽ không thể ở trong top 100 được.
Diệp Hàm chọn ngành nghệ thuật, học mỹ thuật, đã sớm thông qua kỳ thi của Viện Nghệ Thuật trường Đại học A, bây giờ còn lại khóa học văn hóa, nhìn hai người bạn đều đang nỗ lực, tự nhiên cô ấy cũng không nghĩ bị chậm trễ quá nhiều.
“Hai người các cậu đều rất thông minh, chỉ là không tìm đúng phương pháp, thi thành tích tốt không đồng nghĩa với việc chỉ số thông minh cao, quan trọng là phương pháp học tập, còn nhớ rõ bảng kế hoạch tớ cho các cậu lúc học kỳ 1 không? Chỉ cần nhớ kỹ kiến thức thì kỳ thi đại học sợ gì chứ?” Lục Hòa Ngọc làm bất kì việc gì đều sẽ có kế hoạch, nếu không kiếp trước sẽ không mất ba năm để lên chức Phó giám đốc, cũng không phải là Phó giám đốc công ty chi nhánh hoặc bộ môn mà là Phó tổng giám đốc của Tổng công ty.
Cho nên sau khi chơi cùng Cao Ninh, Diệp Hàm, thấy các cô mỗi ngày làm bài tập đều không giống nhau, nhịn không được căn cứ vào tình huống của họ đưa cho mỗi người một bảng kế hoạch.
Cao Ninh nghe cô nói, không khỏi thè lưỡi: “Lúc nghỉ đông, tớ dựa theo phương pháp kia học tập nhưng khai giảng xong, tớ không kiên trì nổi nữa.”
"Khá tốt, thành tích tiến bộ rất nhiều." Diệp Hàm gật đầu, tuy rằng cô ấy cũng có cái tính bộp chộp nóng nảy nhưng không bằng Cao Ninh.
“A, tớ cũng không thể kiên trì.” Cao Ninh vừa nghe, nhịn không được kêu rên.
“Còn 38 ngày, chỉ cần có lòng thì không sợ muộn.” Lục Hòa Ngọc nhấp miệng cười, tính tình Cao Ninh nóng nảy lại có chút phóng khoáng, trên thực tế cô ấy chỉ cần tĩnh tâm, thành tích học tập tăng lên là việc trong nháy mắt.
“Diệp Hàm, cậu có cảm thấy Hòa Ngọc càng giống người lớn hay không? Học tập ổn định, ngay cả lúc nói chuyện đều như ông cụ non.” Cao Ninh tiến đến trước mặt Diệp Hàm cười hì hì nói.
“Ừ, tớ cũng có cảm giác như vậy, cảm giác như một người không bằng tuổi tớ, giọng điệu nói chuyện đặc biệt giống anh tớ.” Diệp Hàm dùng sức gật đầu phụ họa.
Lục Hòa Ngọc mỉm cười nhìn các cô nói chuyện cũng không xen mồm, trong lòng lại nói, hai cô đoán đúng rồi, tim tôi và các người đúng là không phải người cùng một bối phận.
Trên bảng đen của lớp học đã thông báo chỉ còn 103 ngày nữa là tới ngày thi đại học, mọi người cực kỳ khẩn trương, mặc dù Lục Hòa Ngọc đã từng trải qua kỳ thi đại học một lần rồi nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy lo lắng.
Học kỳ trước có nhiều bạn học còn thích làm việc riêng bây giờ đều chú tâm vào chuyện ôn tập cho thật tốt, chủ nhiệm lớp càng gần như không có lúc nào là không dặn dò mọi người học tập, đồng thời cũng phải chú ý thân thể, đừng để bị bệnh, đến lúc thi đại học mà bị bệnh thì có thấy hối tiếc cũng không kịp.
Chờ đến khi bắt đầu sang tháng 4, thời tiết dần dần nóng hơn, lúc mọi người học tập cũng trở nên nóng nảy hơn bình thường, dù đã bật quạt ở mức lớn nhất nhưng cũng không thể xua đi tâm trạng bức bối này.
“Tại sao mình lại học khoa văn chứ a a a…” Khó khăn lắm mới tới chủ nhật để nghỉ, Cao Ninh cùng Diệp Hàm không trở về nhà mà đi tới nhà của Lục Hòa Ngọc ôn tập, lúc đọc sách ngữ văn, Cao Ninh đọc đi đọc lại cũng không hiểu được, cảm thấy bực bội nhịn không được vứt sách đi.
Diệp Hàm cũng có chút bất đắc dĩ nằm trên bàn, bút trong tay lúc có lúc không gõ lên mặt bàn, cũng không muốn động đậy.
“Uống ly trà hoa cúc cẩu kỷ cho tĩnh tâm đi.” Lục Hòa Ngọc mang trà hoa cúc cẩu kỷ ướp lạnh tới, cô cũng cảm thấy gần đây học tập có chút mệt mỏi nên đã mua không ít hoa cúc cùng cẩu kỷ ngâm nước uống.
Đương nhiên, cô cũng sẽ ngâm những thứ đó để uống, cũng do kiếp trước cô bảo mẫu chăm sóc chu đáo, cơ bản không cần cô nói, mỗi ngày nhìn cô là có thể biết nên làm cái gì cho cô ăn, chỉ tiếc lúc cô học Đại học năm hai, cô bảo mẫu bị tai nạn xe qua đời, nói cô không đau khổ là giả, nhưng lại không thể cứu cô bảo mẫu.
“Cậu ấy à, đúng là ép bản thân quá mức rồi.” Lục Hòa Ngọc đem nước trà đưa cho hai người, mình cũng cầm một ly chậm rãi uống.
“Tớ cũng không muốn như vậy, nhưng vừa nhìn thấy số ngày đếm ngược trên bảng đen kia, lại khẩn trương bồn chồn vô cùng.” Cao Ninh buồn rầu cào tóc, mỗi ngày dần trôi qua, mắt thấy thời gian sắp đến gần, trái tim của cô ấy gần như treo lên cổ họng.
“Tớ cũng vậy.” Diệp Hàm cũng thở dài, nhìn sách trên bàn, cảm thấy thi đại học quá mệt mỏi.
“Cố gắng làm các chuyên đề, đề thi cùng hai tập đề làm lại vài lần, không phải lần trước thành tích của hai cậu đều nằm trong top 100 sao?" Lục Hòa Ngọc duỗi tay ôm hai người vào lòng nói.
“Cậu nói đúng, tớ phải dựa vào nỗ lực của bản thân thi vào Đại học A, không thể để cho người khác xem thường được.” Cao Ninh gật đầu, lúc trước cô ấy vẫn luôn cảm thấy bố mẹ đều nói mặc kệ thành tích của cô ấy như thế nào đều sẽ cho cô ấy đi học Đại học A, cô ấy cảm thấy thành tích giỏi hay kém đều không có việc gì, dù sao cô ấy có thể học đại học.
Nhưng từ sau khi chơi với Lục Hòa Ngọc, nhìn thành tích của cô vẫn luôn tốt, còn rất nỗ lực học tập nữa, cô ấy cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình thật mất mặt, may mắn là Lục Hòa Ngọc không phải là người ích kỷ, cô ấy không hiểu chỗ nào thì Lục Hòa Ngọc sẽ kiên nhẫn dạy cho cô ấy, cô ấy nghỉ đông cũng không đi chơi mà chỉ ở nhà tập trung học hành, nếu không thành tích của cô ấy sẽ không thể ở trong top 100 được.
Diệp Hàm chọn ngành nghệ thuật, học mỹ thuật, đã sớm thông qua kỳ thi của Viện Nghệ Thuật trường Đại học A, bây giờ còn lại khóa học văn hóa, nhìn hai người bạn đều đang nỗ lực, tự nhiên cô ấy cũng không nghĩ bị chậm trễ quá nhiều.
“Hai người các cậu đều rất thông minh, chỉ là không tìm đúng phương pháp, thi thành tích tốt không đồng nghĩa với việc chỉ số thông minh cao, quan trọng là phương pháp học tập, còn nhớ rõ bảng kế hoạch tớ cho các cậu lúc học kỳ 1 không? Chỉ cần nhớ kỹ kiến thức thì kỳ thi đại học sợ gì chứ?” Lục Hòa Ngọc làm bất kì việc gì đều sẽ có kế hoạch, nếu không kiếp trước sẽ không mất ba năm để lên chức Phó giám đốc, cũng không phải là Phó giám đốc công ty chi nhánh hoặc bộ môn mà là Phó tổng giám đốc của Tổng công ty.
Cho nên sau khi chơi cùng Cao Ninh, Diệp Hàm, thấy các cô mỗi ngày làm bài tập đều không giống nhau, nhịn không được căn cứ vào tình huống của họ đưa cho mỗi người một bảng kế hoạch.
Cao Ninh nghe cô nói, không khỏi thè lưỡi: “Lúc nghỉ đông, tớ dựa theo phương pháp kia học tập nhưng khai giảng xong, tớ không kiên trì nổi nữa.”
"Khá tốt, thành tích tiến bộ rất nhiều." Diệp Hàm gật đầu, tuy rằng cô ấy cũng có cái tính bộp chộp nóng nảy nhưng không bằng Cao Ninh.
“A, tớ cũng không thể kiên trì.” Cao Ninh vừa nghe, nhịn không được kêu rên.
“Còn 38 ngày, chỉ cần có lòng thì không sợ muộn.” Lục Hòa Ngọc nhấp miệng cười, tính tình Cao Ninh nóng nảy lại có chút phóng khoáng, trên thực tế cô ấy chỉ cần tĩnh tâm, thành tích học tập tăng lên là việc trong nháy mắt.
“Diệp Hàm, cậu có cảm thấy Hòa Ngọc càng giống người lớn hay không? Học tập ổn định, ngay cả lúc nói chuyện đều như ông cụ non.” Cao Ninh tiến đến trước mặt Diệp Hàm cười hì hì nói.
“Ừ, tớ cũng có cảm giác như vậy, cảm giác như một người không bằng tuổi tớ, giọng điệu nói chuyện đặc biệt giống anh tớ.” Diệp Hàm dùng sức gật đầu phụ họa.
Lục Hòa Ngọc mỉm cười nhìn các cô nói chuyện cũng không xen mồm, trong lòng lại nói, hai cô đoán đúng rồi, tim tôi và các người đúng là không phải người cùng một bối phận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook