Hắn ta chậm rãi đi đến trước mặt của Lâm Thư Ngạn, thân hình mập béo của hắn ta che khuất tầm nhìn của Mục Phong, bịa chuyện hét lên: “Mấy người thị vệ các ngươi thật sự là ăn gan chó rồi, rõ ràng nữ tử này là Dao Nương, người mà Lâm huynh của ta đã nâng niu trong thanh lâu này bấy lâu nay. Nói không chừng trong bụng đã có dòng dõi của Lâm gia, là chắt trai của Lâm tướng, thân phận nàng ta khả nghi ở chỗ nào? Các người mà đưa về Vương phủ thì đoán chừng nhị ca đó của ta lại thấy sắc sinh ý, muốn chiếm lấy mỹ nhân luôn đấy.”

Danh tiếng Thần Vương phong lưu không thua gì Sở Đắc, lại thích chơi đùa với nữ nhân đã có chồng, đã có tin đồn trên phố từ lâu.

Mục Phong không nói nên lời, rõ ràng hai quý nhân này quen biết với Ngự sử phu nhân nên mới cố ý giúp đỡ nói lời bao che.

Đang lúc do dự thì bên ngoài có một nhóm người tiến vào, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Giai vang lên: “Từ khi nào mà Thần Vương phủ lại trở thành nơi thẩm tra, xử án vậy? Bổn quan chủ quản Ngự sử đài và Hình bộ, nói chuyện rất nhiều với Đại Lý Tự nhưng chưa bao giờ nghe qua chuyện này.” Ngữ khí ẩn chứa sự mỉa mai.

Lồng ngực Mục Phong đập mạnh, bản thân muốn bắt Ngự sử phu nhân thì Ngự sử đại nhân đã tìm đến rồi. Thân hình thẳng tắp của hắn bước tới, gương mặt lạnh lùng, toàn thân hắn toát lên vẻ uy nghiêm không cho phép ai nghi ngờ.

Mục Phong không dám chất vấn, Ngự sử đài là cơ quan giám sát của triều đình, phụ trách giữ trật tự và vạch tội các quan viên và cũng tham dự vào thẩm tra xử lý các vụ án lớn của Hình Bộ và Đại Lý Tự, nắm quyền giám sát thẩm tra trong tay.

Hắn ta chỉ là thị vệ của Thần Vương phủ, không thể vượt quá chức phận đi bắt người tra án, vậy nên hắn ta phải dùng tên mã phu ở trên lầu làm màn che cẩn trọng diễn đạt: “Thẩm đại nhân, nữ tử này có dáng vẻ khả nghi, dường như là hung thủ giết người, có người đã tận mắt nhìn thấy nàng ta đã giết một tên mã phu Nam Chiếu ở trong căn phòng trên lầu ba. Đúng lúc Thần Vương ở trong lầu nghe được tin này, vì muốn cho Công chúa của nước Nam Chiếu một lời giải thích nên Vương gia lệnh cho tại hạ đợi ở đây để bắt hung thủ thật sự.”

“Hả?” Thẩm Giai thản nhiên ngước mắt lên: “Thần Vương sao?”

“Vương gia có việc nên về trước rồi.”

“Vậy các ngươi ngây ra đây làm gì?” Sở Đắc chen vào chế giễu, lớn tiếng chỉ huy lính mà Thẩm Giai mang đến: “Ngự sử đại nhân tra án, lập tức đưa những người không liên quan đi đi.”

‘Những người không liên quan’ là bao gồm nhóm người của Mục Phong. Bắt phu nhân của người ta lại bị người ta bắt được, chuyện này làm… Mục Phong lập tức có thể tưởng tượng ra cơn thịnh nộ của Thần Vương.

Đối diện với tình hình ở thế yếu lại không được đi, Mục Phong cúi đầu khom lưng, ra vẻ nói: “Vậy làm phiền Thẩm đại nhân rồi.”

Định mang người chuẩn bị rời đi thì Thẩm Giai nhếch môi cười nhạo sau lưng hắn ta: “Giúp ta chuyển lời này về cho Vương gia các ngươi, món quà lớn hôm nay Thẩm mỗ đã nhận rồi, ngày khác xin hoàn trả gấp đôi.”



Nó mang ý nghĩa xé nát lớp mặt nạ, Mục Phong chỉ dám nghe không dám nói.

Vừa nhìn đã biết Thẩm Giai đã nhận ra phu nhân nhà mình. Bàn tính của Thần Vương chơi quá vụng về trước mặt người khác như thế, nhất thời Mục Phong không biết nên trách bản thân uống rượu chơi gái làm hỏng chuyện hay là hận vì đi theo Thần Vương - một chủ tử với thủ đoạn hèn hạ này.

Đi phá hoại thê tử của người khác không phải là chuyện một nam tử nên làm.

Binh lính xua đuổi những khách làng chơi và kỹ nữ ồn ào, Thẩm Giai xua tay ý bảo họ ra ngoài.

Đại sảnh lúc này chỉ còn lại Sở Đắc, Lâm Thư Ngạn, Đỗ Yểu Yểu và Thẩm Giai.

Khi Sở Đắc che tầm nhìn của thị vệ Vương Phủ thì Lâm Thư Ngạn đã cởi áo ngoài của mình khoác lên người Đỗ Yểu Yểu.

Hai người đứng mặt đối mặt giống như là tình nhân.

Mọi người rời đi, Đỗ Yểu Yểu biết bản thân phải tỏ ra là một nữ tử yếu đuối nên nhanh chóng bổ nhào vào trong lòng Thẩm Giai, khóc nức nở: “Phu quân, cuối cùng chàng cũng đến rồi.”

Không nhắc đến cuộc gặp gỡ thì ai cũng vui.

Nhưng đôi chân nàng như chì, không nhấc lên được. Ở trong phòng Sở Tuân lá mặt lá trái, nàng rất hy vọng hắn đến. Đấu trí với tên mã phu, điên cuồng chạy thoát thân, nàng khẩn thiết mong hắn ở trên trời rơi xuống.

Nàng lo lắng, sợ hãi, hoảng hốt… Ở trong thời điểm vô cũng nguy hiểm sốt sắng, nàng lao vào trong vòng tay Lâm Thư Ngạn, sau khi tìm được tia hy vọng sống sót thì cuối cùng hắn cũng đến.

Đỗ Yểu Yểu biết mối quan hệ là bạn tình thì không nên cưỡng cầu quá nhiều, nhưng chuyện này lại bắt nguồn từ Hồng Ngạc. Hồng Ngạc ở trong sách là nốt ruồi chu sa của hắn, mà ở thế giới hiện thực này cũng bị ám ảnh bới hắn.

Đỗ Yểu Yểu không thể không trút giận lên hắn, nàng không động, Thẩm Giai động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương