Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 42:
Đỗ Yểu Yểu có hơi hiểu được, Sở Tuân nói hôn ý chỉ hôn hạ thể nàng.
Nàng nhắm mắt không đáp.
Sở Tuân càng thêm phần kích động, hỏi cũng trắng ra: "Thẩm Giai đã nếm qua huyệt của nàng chưa? Đồ tốt thế này."
Cứu mạng! Vương gia này còn có ham mê ăn phía dưới nữ nhân. Đỗ Yểu Yểu rất sợ hắn ta chui vào trong váy mình, nuốt trọn nàng vào bụng.
Đỗ Yểu Yểu sợ nếu mình nói Thẩm Giai nếm qua huyệt sẽ bị Sở Tuân hỏi cảm thụ.
Chỉ có thể lắc đầu.
Sở Tuân phỉ nhổ: "Không hiểu phong tình!"
Sau đó hắn ta khoa trương tự đề cử bản thân: "Nếu Yểu Yểu muội muội theo ta, bổn vương cam đoan ăn cho nàng thích tới trời. Chờ sau này nghiệp lớn thành công lại phong nàng làm quý phi, duẫn tộc nhân của nàng làm Hoàng thương."
Đáng tiếc có quầng sáng của nam chính, mộng đế vương của ngươi sẽ không thành. Đỗ Yểu Yểu oán thầm.
Sở Tuân ngửi cổ nàng, hương thơm thoang thoảng. Tay hắn ta lại trượt tới eo nàng, mảnh khảnh không đủ một vòng tay.
Hắn ta say mê: "Eo muội muội thật nhỏ, làm từ phía sau chắc chắn rất thích."
Sau đó lại nhéo nàng: "Thẩm Giai đã làm nàng thích bao giờ chưa?"
Thích, chắc chắn là thích, thích hơn loại người miệng đầy thô bỉ thích làm thê tử người khác như ngươi nhiều.
Đối mặt nam nhân so bì năng lực tình dục, Đỗ Yểu Yểu nào dám nói thật. Nàng mượn lời Sở Tuân từng châm chọc Thẩm Giai, dịu ngoan đáp: "Điện hạ hoả nhãn kim tinh. Chính ngài đã từng nói thứ kia của hắn còn nhỏ hơn quan uy, nhìn đẹp chứ không dùng được đấy thôi."
Câu cuối cùng là nàng áp đặt, phỏng theo Sở Tuân chửi bới Thẩm Giai.
"Ha ha…" Sở Tuân mừng rỡ, kéo tay Đỗ Yểu Yểu sờ tới đũng quần mình, có chút tự hào nói: "Bổn vương nơi này vừa to vừa dài, nặng trịch, đều là của muội muội."
Thứ bẩn tưởi bị người ngoài sử dụng nát thì đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ có được không hả!
Ngón tay Đỗ Yểu Yểu cong lên, gắng sức không chạm tới dương vật của hắn, kiệt lực làm ra dáng vẻ thẹn thùng.
Lửa dục của Sở Tuân tăng vọt, gấp gáp kéo túm đai lưng muốn nâng thương lên ngựa.
Đỗ Yểu Yểu ôm bụng, cong thắt lưng kêu to hai tiếng: "Ai da!"
"Làm sao vậy?" Sở Tuân dừng lại.
Đỗ Yểu Yểu cắn môi, gian nan nói: "Ta xưa nay thể nhược... Hiện tại lại mặc áo rách quần manh... Sợ là lạnh đến bụng... Ta muốn đi nhà xí..."
Nghe được ‘nhà xí’, hứng thú của Sở Tuân giảm bớt, lúc hoan ái đấu đá lung tung, chẳng may làm ra một bãi vàng vàng trắng trắng cũng không tốt.
Lại sợ Đỗ Yểu Yểu dùng kế kéo dài, hắn ta do dự một lúc, lại nghe được tiếng cầu xin yếu ớt: "Hức điện hạ... Yểu Yểu sắp không nhịn được ..."
"Chờ." Sở Tuân vừa chỉnh lý quần áo vừa ra cửa, gọi tỳ nữ đưa bô tới, hắn đứng ngoài chờ.
"Nhìn cẩn thận." Hắn dặn tỳ nữ trong phòng.
Thật câm nín, mượn cớ ị phân cũng không cho nàng ra cửa. Đỗ Yểu Yểu miễn cưỡng ngồi trên cái bô, tỳ nữ đứng cạnh canh giữ, nửa bước không rời.
Nàng ngồi đến hai chân tê rần mới tiểu ra chút nước trong, chỉ có thể nói tỳ nữ mở cửa sổ tán vị.
Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, Sở Tuân bên ngoài chờ đến sốt ruột, phái người thúc giục hai lần. Đỗ Yểu Yểu lấy cớ thân mình không khỏe không giải quyết nổi, muốn nước ấm tắm rửa làm ấm bụng.
Sở Tuân khó thở, tiến vào chất vấn: "Đỗ Yểu Yểu! Ngươi đùa giỡn bổn vương đúng không?"
Đỗ Yểu Yểu vẫn ôm bụng, nước mắt lưng tròng, đáng thương vạn phần: "Ta nghĩ ngâm nước ấm có thể thoải mái chút, trên giường cũng có sức lực cùng điện hạ..."
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, tự kể rõ chỗ yếu: "Điện hạ biết Yểu Yểu xuất thân thương hộ, thương nhân trọng lợi nhuận, Yểu Yểu có thể phân rõ vị trí phu nhân Ngự Sử và quý phi thì bên nào nặng bên nào nhẹ."
Sợ lý do không đủ đầy đủ, nàng tiếp tục thêm củi thêm lửa: "Điện hạ vừa nói muốn giúp Yểu Yểu liếm. Yểu Yểu lại vừa đi tiểu, sợ có mùi khác thường, làm bẩn miệng quý của điện hạ. Tắm rửa có thể..."
Không chờ nàng nói xong, Sở Tuân mất kiên nhẫn xua tay: "Được rồi được rồi, ngươi mau tắm đi, bổn vương lại đợi một lát!"
Đỗ Yểu Yểu may mắn ngâm mình trong thùng tắm lề mề kỳ cọ.
Nàng đúng là đang kéo dài thời gian, chỉ mong Thẩm Giai thần thông quảng đại, có thể tra được manh mối từ yến thưởng mai bất thường của Hồng Ngạc, tìm được thanh lâu Sở Tuân giấu nàng.
Ba nén hương trôi qua, tương đương một tiếng rưỡi ở hiện đại.
Tỳ nữ đưa sa y tới, Sở Tuân sai người thúc giục. Đỗ Yểu Yểu chậm chạp lau tóc, mà Sở Tuân ngồi bên giường đã thoát chỉ dư lại trung y.
Động phòng hoa chúc, không nghĩ, cũng không thể, ánh mắt Sở Tuân hận không thể lập tức nuốt nàng vào bụng.
"Thu thập xong rồi chứ, lại đây!" Một tiếng mệnh lệnh.
Sa y xuyên thấu, Đỗ Yểu Yểu mặc bộ vũ phục dị tộc kia vào, tốt xấu cũng che được bộ phận mẫn cảm, gia tăng khó khăn khi thoát y.
Nàng bước nhỏ đi tới, Sở Tuân túm cổ tay nàng kéo người vào lòng, hôn một ngụm lên mái tóc dày của nàng, đắc ý nói: "Thẩm Giai biết chúng ta đêm nay sung sướng sao?"
Không biết, Đỗ Yểu Yểu thầm trả lời, nhưng ta không muốn sung sướng với ngươi. Nàng vắt hết óc suy tư xem nên làm thế nào mới tránh vận mệnh bị cắm đêm nay.
Nàng nhắm mắt không đáp.
Sở Tuân càng thêm phần kích động, hỏi cũng trắng ra: "Thẩm Giai đã nếm qua huyệt của nàng chưa? Đồ tốt thế này."
Cứu mạng! Vương gia này còn có ham mê ăn phía dưới nữ nhân. Đỗ Yểu Yểu rất sợ hắn ta chui vào trong váy mình, nuốt trọn nàng vào bụng.
Đỗ Yểu Yểu sợ nếu mình nói Thẩm Giai nếm qua huyệt sẽ bị Sở Tuân hỏi cảm thụ.
Chỉ có thể lắc đầu.
Sở Tuân phỉ nhổ: "Không hiểu phong tình!"
Sau đó hắn ta khoa trương tự đề cử bản thân: "Nếu Yểu Yểu muội muội theo ta, bổn vương cam đoan ăn cho nàng thích tới trời. Chờ sau này nghiệp lớn thành công lại phong nàng làm quý phi, duẫn tộc nhân của nàng làm Hoàng thương."
Đáng tiếc có quầng sáng của nam chính, mộng đế vương của ngươi sẽ không thành. Đỗ Yểu Yểu oán thầm.
Sở Tuân ngửi cổ nàng, hương thơm thoang thoảng. Tay hắn ta lại trượt tới eo nàng, mảnh khảnh không đủ một vòng tay.
Hắn ta say mê: "Eo muội muội thật nhỏ, làm từ phía sau chắc chắn rất thích."
Sau đó lại nhéo nàng: "Thẩm Giai đã làm nàng thích bao giờ chưa?"
Thích, chắc chắn là thích, thích hơn loại người miệng đầy thô bỉ thích làm thê tử người khác như ngươi nhiều.
Đối mặt nam nhân so bì năng lực tình dục, Đỗ Yểu Yểu nào dám nói thật. Nàng mượn lời Sở Tuân từng châm chọc Thẩm Giai, dịu ngoan đáp: "Điện hạ hoả nhãn kim tinh. Chính ngài đã từng nói thứ kia của hắn còn nhỏ hơn quan uy, nhìn đẹp chứ không dùng được đấy thôi."
Câu cuối cùng là nàng áp đặt, phỏng theo Sở Tuân chửi bới Thẩm Giai.
"Ha ha…" Sở Tuân mừng rỡ, kéo tay Đỗ Yểu Yểu sờ tới đũng quần mình, có chút tự hào nói: "Bổn vương nơi này vừa to vừa dài, nặng trịch, đều là của muội muội."
Thứ bẩn tưởi bị người ngoài sử dụng nát thì đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ có được không hả!
Ngón tay Đỗ Yểu Yểu cong lên, gắng sức không chạm tới dương vật của hắn, kiệt lực làm ra dáng vẻ thẹn thùng.
Lửa dục của Sở Tuân tăng vọt, gấp gáp kéo túm đai lưng muốn nâng thương lên ngựa.
Đỗ Yểu Yểu ôm bụng, cong thắt lưng kêu to hai tiếng: "Ai da!"
"Làm sao vậy?" Sở Tuân dừng lại.
Đỗ Yểu Yểu cắn môi, gian nan nói: "Ta xưa nay thể nhược... Hiện tại lại mặc áo rách quần manh... Sợ là lạnh đến bụng... Ta muốn đi nhà xí..."
Nghe được ‘nhà xí’, hứng thú của Sở Tuân giảm bớt, lúc hoan ái đấu đá lung tung, chẳng may làm ra một bãi vàng vàng trắng trắng cũng không tốt.
Lại sợ Đỗ Yểu Yểu dùng kế kéo dài, hắn ta do dự một lúc, lại nghe được tiếng cầu xin yếu ớt: "Hức điện hạ... Yểu Yểu sắp không nhịn được ..."
"Chờ." Sở Tuân vừa chỉnh lý quần áo vừa ra cửa, gọi tỳ nữ đưa bô tới, hắn đứng ngoài chờ.
"Nhìn cẩn thận." Hắn dặn tỳ nữ trong phòng.
Thật câm nín, mượn cớ ị phân cũng không cho nàng ra cửa. Đỗ Yểu Yểu miễn cưỡng ngồi trên cái bô, tỳ nữ đứng cạnh canh giữ, nửa bước không rời.
Nàng ngồi đến hai chân tê rần mới tiểu ra chút nước trong, chỉ có thể nói tỳ nữ mở cửa sổ tán vị.
Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, Sở Tuân bên ngoài chờ đến sốt ruột, phái người thúc giục hai lần. Đỗ Yểu Yểu lấy cớ thân mình không khỏe không giải quyết nổi, muốn nước ấm tắm rửa làm ấm bụng.
Sở Tuân khó thở, tiến vào chất vấn: "Đỗ Yểu Yểu! Ngươi đùa giỡn bổn vương đúng không?"
Đỗ Yểu Yểu vẫn ôm bụng, nước mắt lưng tròng, đáng thương vạn phần: "Ta nghĩ ngâm nước ấm có thể thoải mái chút, trên giường cũng có sức lực cùng điện hạ..."
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, tự kể rõ chỗ yếu: "Điện hạ biết Yểu Yểu xuất thân thương hộ, thương nhân trọng lợi nhuận, Yểu Yểu có thể phân rõ vị trí phu nhân Ngự Sử và quý phi thì bên nào nặng bên nào nhẹ."
Sợ lý do không đủ đầy đủ, nàng tiếp tục thêm củi thêm lửa: "Điện hạ vừa nói muốn giúp Yểu Yểu liếm. Yểu Yểu lại vừa đi tiểu, sợ có mùi khác thường, làm bẩn miệng quý của điện hạ. Tắm rửa có thể..."
Không chờ nàng nói xong, Sở Tuân mất kiên nhẫn xua tay: "Được rồi được rồi, ngươi mau tắm đi, bổn vương lại đợi một lát!"
Đỗ Yểu Yểu may mắn ngâm mình trong thùng tắm lề mề kỳ cọ.
Nàng đúng là đang kéo dài thời gian, chỉ mong Thẩm Giai thần thông quảng đại, có thể tra được manh mối từ yến thưởng mai bất thường của Hồng Ngạc, tìm được thanh lâu Sở Tuân giấu nàng.
Ba nén hương trôi qua, tương đương một tiếng rưỡi ở hiện đại.
Tỳ nữ đưa sa y tới, Sở Tuân sai người thúc giục. Đỗ Yểu Yểu chậm chạp lau tóc, mà Sở Tuân ngồi bên giường đã thoát chỉ dư lại trung y.
Động phòng hoa chúc, không nghĩ, cũng không thể, ánh mắt Sở Tuân hận không thể lập tức nuốt nàng vào bụng.
"Thu thập xong rồi chứ, lại đây!" Một tiếng mệnh lệnh.
Sa y xuyên thấu, Đỗ Yểu Yểu mặc bộ vũ phục dị tộc kia vào, tốt xấu cũng che được bộ phận mẫn cảm, gia tăng khó khăn khi thoát y.
Nàng bước nhỏ đi tới, Sở Tuân túm cổ tay nàng kéo người vào lòng, hôn một ngụm lên mái tóc dày của nàng, đắc ý nói: "Thẩm Giai biết chúng ta đêm nay sung sướng sao?"
Không biết, Đỗ Yểu Yểu thầm trả lời, nhưng ta không muốn sung sướng với ngươi. Nàng vắt hết óc suy tư xem nên làm thế nào mới tránh vận mệnh bị cắm đêm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook