Sau này Thẩm Giai sẽ là ngựa đực, nhưng hiện tại thân mình còn sạch sẽ. Mà Sở Tuân là tên khốn nạn thích làm thê tử của người khác, không biết vật lộn với bao nhiêu nữ nhân rồi. Đỗ Yểu Yểu rất sợ làm với hắn sẽ bị lây nhiễm bệnh gì đó.

Gậy bẩn như thế, đừng nói là thân dưới, ai biết khẩu giao xong miệng có mọc đầy nấm mốc không.

Nếu thật sự không được cũng chỉ có thể hy sinh tay và ngực.

Sở Tuân đã làm với Hồng Ngạc tối qua, tối nay chắc hẳn không có bao nhiêu tinh lực, dùng tay cho hắn bắn vài lần, lại nhũ giao vài lần, khiến hắn mệt đến mức không đứng lên được.

Đỗ Yểu Yểu xấu hổ lại quẫn bách: "Đêm nay Yểu Yểu là của điện hạ..."

Sở Tuân đè nàng lên tháp, ngoài miệng dỗ dành: "Muội muội thật làm người muốn yêu thương."

Hắn ta vừa gỡ bỏ trung y xoay người thì lại nghe một trận tiếng đập cửa dồn dập.

"Công tử, quý phủ truyền có việc gấp!"

Địa phương đặc thù, người tới cẩn thận xưng ‘công tử’ mà không phải ‘Vương gia’.

Sở Tuân đang hưng phấn, lớn tiếng quát: "Cút, có chuyện gì ngày mai lại nói với bổn vương!"

Hắn ta đưa tay tới trước người Đỗ Yểu Yểu, chuẩn bị cởi bỏ áo ngực của nàng.

"Công tử, là chuyện về tiểu công tử! Phu nhân mời ngài mau chóng trở về!"

Ngoài cửa không những lui lại mà còn thúc giục.



‘Tiểu công tử’ chính là nhi tử của Thần vương, ‘phu nhân’ hẳn là ám chỉ Thần vương phi.

Sở Tuân tạm dừng, nghi ngờ trong chốc lát.

Theo lẽ thường mà nói, Đỗ Yểu Yểu nên hiền lương thục đức thúc giục Sở Tuân: ‘Điện hạ, trong nhà có việc, không ngại đi về trước nhìn xem?’

Nhưng nghĩ tới Sở Tuân vẫn hoài nghi nàng không phải thiệt tình thuận theo, Đỗ Yểu Yểu dứt khoát phản đường mà lên, lớn gan ôm lấy cổ hắn ta, dán ngực lên trên ngực hắn, mềm giọng làm nũng: "Điện hạ, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Yểu Yểu muốn..."

Sở Tuân chưa hề đáp lại, do dự đẩy Đỗ Yểu Yểu ra trấn an: "Bổn vương đi một lát sẽ trở lại."

Sở Tuân mặc quần áo mở cửa, thị nhân vào phòng, bám vào bên tai hắn ta nói nhỏ vài câu.

Sở Tuân vỗ cửa vang ‘xoảng’ một tiếng, khung cửa gỗ đàn gãy vỡ, theo đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Khá lắm, Thẩm Giai!"

Đỗ Yểu Yểu không khỏi rợn cả sống lưng.

Sở Tuân âm trầm nhìn lại phía sau một cái, gọi hai người chăn ngựa thân hình cao lớn, gương mặt ngăm đen tiến vào, dùng âm lượng Đỗ Yểu Yểu cũng nghe được dặn dò:

"Nếu giờ tý đêm nay bổn vương chưa trở về, các ngươi cứ dựa theo phân phó của Hồng Ngạc công chúa xử lý nữ nhân này. Nên làm cái gì thì làm cái ấy!"

Hai gã chăn ngựa đều nhịp hồi: "Cẩn tuân Công chúa và Vương gia thánh lệnh!"

Một trong hai gã nhìn bóng người thanh mảnh yểu điệu trên tháp thì bên môi lộ ra nụ cười dâm đãng tham lam.



Nhìn ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, có lẽ lúc này khoảng chừng chập tối, tầm canh ba, tính theo giờ hiện đại vẫn còn sáu tiếng nữa thì đến mười hai giờ sáng.

Thoạt đầu Đỗ Yểu Yểu nghe rất rõ lời giải thích của Hồng Ngạc, những thủ đoạn đấu đá nội bộ thường thấy của nữ nhân là hủy hoại đi sự trong trắng của họ, làm tổn thương lòng tự tôn của họ.

Đỗ Yểu Yểu sẽ đặt hy vọng vào người khác ví dụ như Thẩm Giai, nhưng vào thời điểm quan trọng thì nàng càng tin vào việc tự cứu bản thân mình hơn.

Phụ nữ đối với đàn ông giống như điểm tô cho việc thêu hoa trên gấm, một khi liên quan đến lợi ích của bản thân thì đằng sau lời đường mật, vẻ mặt của bọn họ cũng thay đổi nhanh nhất..

Ví dụ như Sở Tuân, một giây trước khi muội muội thân yêu của hắn ta cất tiếng khóc thì hứa hẹn ngôi vị Quý Phi, một giây sau lại dựa theo xử lý của Công chúa người tình bé nhỏ, quay lưng dâng nàng cho người chăn ngựa chỉ bởi vì Thẩm Giai xâm phạm đến quyền lợi của hắn ta.

Còn về Thẩm Giai, nếu như Thái Tử ngăn cản hắn xung đột chính diện với Thần Vương khiến cho hắn tạm thời nhẫn nhịn chịu đựng thì dù đối phương là một nữ nhân bản thân có chút rung động thì Thẩm Giai cũng sẽ không vì người đó mà từ bỏ.

Chờ đợi đại nghiệp thành công, Thái Tử lên ngôi thì Thẩm Giai có thân phận là người có công lao phò đế, lúc đó muốn có bao nhiêu mỹ nhân có nhan sắc khuynh thành mà chẳng được.

Điều không thiếu nhất của những người ở địa vị cao đó chính là mỹ nhân tuyệt sắc.

Trong nguyên tác, Thẩm Giai là người thể hiện điều này là sâu sắc nhất.

Sau khi Sở Tuân rời đi thì Đỗ Yểu Yểu mở cửa sổ nghỉ ngơi một canh giờ, đợi cho mê hương ở trên người dần dần tan biến đi.

Nàng mượn cớ đói bụng, muốn hỏi thức ăn nên sai tỳ nữ ở trong phòng đi.

Màn đêm buông xuống, vầng trăng vương trên cành mai, thanh lâu ca hát nhảy múa thâu đêm suốt sáng, chủ tử không ở đó nên những thị về Sở Tuân để lại đều bị các cô gái thanh lâu mê hoặc, uống vài vò rượu, mỗi người ôm một kỹ nữ chìm đắm trong váy họ.

Hai tên chăn ngựa Nam Chiếu vì ham muốn cơ thể của Ngự Sử phu nhân nên đứng trông coi hặt chẽ ở bên ngoài phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương