Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 41:
Phong cách này rất giống người của Sở Tuân.
Đỗ Yểu Yểu lui ra sau muốn từ chối, nội thị kia lại cười âm độc: "Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của phu nhân, ngài cũng đừng làm khó chúng ta."
Hắn đánh thủ thế với người phía sau, chúng nội thị cầm khăn tẩm mê hương trong tay áo ra. Đỗ Yểu Yểu vừa thấy đã kéo Ngân Diệp chạy như điên nhưng lại bị một loạt thị vệ phía sau bắt được, đám nội thị lại che miệng mũi các nàng, chuốc người hôn mê.
Đỗ Yểu Yểu tỉnh lại trong một sương phòng, màn hồng tháp tím, quần áo ban đầu đều bị thay đổi thành trang phục tương tự với vũ nương Ba Tư.
Chỉ che được ngực và thân dưới, tương đương bikini hiện đại.
Đỗ Yểu Yểu chống người ngồi dậy nhưng tứ chi mềm nhũn không có sức.
Cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra, hai bóng người tiến vào.
Giọng nữ mềm mại hỏi: "Không hạ dược, ngươi cứ thế mà làm nàng sao?"
Nam tử ôm nữ tử, bắt cằm nàng: "Kê đơn không có ý nghĩa, bổn vương thích dùng thực lực ngủ phục!"
Nữ tử chụp bay tay hắn, sẵng giọng: "Ngươi nào có thực lực gì."
"Tối qua bổn vương cắm Công chúa không thoải mái sao?" Nam tử trêu tức.
Đỗ Yểu Yểu hiểu rõ.
Thần vương Sở Tuân và công chúa Hồng Ngạc.
Sao hai người này lại lăn vào với nhau rồi?
Đỗ Yểu Yểu không dám đánh rắn động cỏ, yên lặng nghe.
"Ta thả hai người chăn ngựa ngoài cửa, ngươi dùng xong thì ném nàng cho bọn họ là được." Hồng Ngạc bố trí.
"Công chúa miệng ngọt mà tim cay thật đấy. Ngoài miệng nói yêu Thẩm Giai, kết quả là giao phu nhân của hắn cho người chăn ngựa hưởng dụng."
"Đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ!" Hồng Ngạc ngang ngược kiêu ngạo nói: "Nếu không phải ngươi nói tham thân mình nàng thì ta đã sớm cho người chăn ngựa tha nàng đến vùng hoang vu dã ngoại."
Sở Tuân tấm tắc cảm thán: "Không biết Thẩm Giai có chỗ nào tốt khiến Công chúa cam tâm làm độc phụ như vậy."
Dứt lời, hắn ta lại vui cười: "Chờ nghiệp lớn của bổn vương thành công có thể tha cho Thẩm Giai không chết, xích hắn lại làm chó cho Công chúa. Đến lúc ấy Công chúa muốn hắn liếm thế nào hắn phải liếm thế ấy, liếm chết Công chúa."
Hồng Ngạc cười lả lơi: "Vương gia một lời đã ra, tứ mã nan truy."
"Không làm được thì phạt bổn vương cả đời không thể làm Công chúa thêm lần nào nữa."
Sở Tuân dán ngực lên bầu vú Hồng Ngạc.
Đỗ Yểu Yểu rất muốn rửa mắt một cái, tiện thể rửa luôn lỗ tai.
Cái gọi là gian phu dâm phụ, ô ngôn uế ngữ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sự trong sạch của Thẩm Giai còn chờ khảo chứng. Mà tham vọng của Sở Tuân, tư tâm của Hồng Ngạc đều đã rõ rành rành.
Hai người dính nhau chốc lát, Hồng Ngạc rời đi, Sở Tuân vén màn, thấy Đỗ Yểu Yểu nhắm mắt ngủ say thì lật chăn của nàng lên, nhìn chằm chằm đầu nhũ trắng nõn thèm nhỏ dãi.
Hắn vươn tay muốn bắt, Đỗ Yểu Yểu mở mắt.
Tay Sở Tuân dịch tới trên vai nàng, vuốt ve da thịt lộ ra ngoài, cười ngả ngớn: "Muội muội tỉnh rồi?"
Đỗ Yểu Yểu liếc bàn tay không an phận của hắn, nhìn thẳng mắt hắn: "Ngươi muốn thế nào?"
"Nàng nói xem ta muốn thế nào?" Sở Tuân hỏi lại, thoát giày, lên giường ghé tới cạnh nàng.
"Đương nhiên là muốn ăn nàng!"
Hắn ta vươn bàn tay nắm một bên vú nàng, vuốt ve lên xuống: "Thật lớn, mềm thật… chẳng trách Thẩm Giai thích nàng."
Móng heo tanh tưởi, Đỗ Yểu Yểu buồn bực đẩy tay hắn: "Buông ra!"
Nàng tránh thoát, đầu ngực lắc lư gợn sóng, Sở Tuân nuốt nước miếng: "Thẩm Giai có hút vú của nàng bao giờ chưa?"
Sở thích thích vợ người khác trong truyền thuyết, không còn gì để nói.
Mê hương của Đỗ Yểu Yểu chưa giải hết, cơ thể cũng không có sức lực, giãy không thoát, cũng không trả lời.
Trên giường không có thứ gì có thể bắt lấy đánh người, tóc dài rối tung, ngay cả một cây trâm bén nhọn cũng không có. Đỗ Yểu Yểu chỉ có thể chờ đợi, mong Thẩm Giai sớm phát hiện nàng tới dịch quán Nam Chiếu, đoán được nàng gặp khó khăn.
Sở Tuân như nhìn thấu ý tưởng của nàng, ôm eo nàng cười nói: "Đừng hy vọng Thẩm Giai tới cứu nàng, nơi này cũng không phải là biệt viện của Công chúa."
Hắn nâng cằm ý chỉ cửa phòng: "Dám đi ra ngoài thì xem khách làng chơi nơi này có làm chết nàng không! Nếu để người biết thê tử Thẩm Giai làm kĩ tử, các nam nhân chắc chắn tranh cướp muốn nàng."
Ngón tay hắn ta trượt xuống phủ lên âm hộ nàng: "Ai lại không muốn nếm thử hoa huyệt quý giá của Ngự Sử phu nhân đâu chứ..."
Đỗ Yểu Yểu kẹp chặt bắp đùi, nghe hắn nói có thể đoán ra nơi này là thanh lâu cổ đại.
Váy sam mỏng manh, Sở Tuân sờ nàng cảm thấy không có lông mu thì vui vẻ ra mặt: "Bạch hổ?"
Đầu ngón tay đang định tiến vào chân tâm nhưng Đỗ Yểu Yểu lại kẹp chặt không cho, hắn ngạc nhiên: "Thẩm Giai có hôn nàng không?"
Đỗ Yểu Yểu lui ra sau muốn từ chối, nội thị kia lại cười âm độc: "Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của phu nhân, ngài cũng đừng làm khó chúng ta."
Hắn đánh thủ thế với người phía sau, chúng nội thị cầm khăn tẩm mê hương trong tay áo ra. Đỗ Yểu Yểu vừa thấy đã kéo Ngân Diệp chạy như điên nhưng lại bị một loạt thị vệ phía sau bắt được, đám nội thị lại che miệng mũi các nàng, chuốc người hôn mê.
Đỗ Yểu Yểu tỉnh lại trong một sương phòng, màn hồng tháp tím, quần áo ban đầu đều bị thay đổi thành trang phục tương tự với vũ nương Ba Tư.
Chỉ che được ngực và thân dưới, tương đương bikini hiện đại.
Đỗ Yểu Yểu chống người ngồi dậy nhưng tứ chi mềm nhũn không có sức.
Cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra, hai bóng người tiến vào.
Giọng nữ mềm mại hỏi: "Không hạ dược, ngươi cứ thế mà làm nàng sao?"
Nam tử ôm nữ tử, bắt cằm nàng: "Kê đơn không có ý nghĩa, bổn vương thích dùng thực lực ngủ phục!"
Nữ tử chụp bay tay hắn, sẵng giọng: "Ngươi nào có thực lực gì."
"Tối qua bổn vương cắm Công chúa không thoải mái sao?" Nam tử trêu tức.
Đỗ Yểu Yểu hiểu rõ.
Thần vương Sở Tuân và công chúa Hồng Ngạc.
Sao hai người này lại lăn vào với nhau rồi?
Đỗ Yểu Yểu không dám đánh rắn động cỏ, yên lặng nghe.
"Ta thả hai người chăn ngựa ngoài cửa, ngươi dùng xong thì ném nàng cho bọn họ là được." Hồng Ngạc bố trí.
"Công chúa miệng ngọt mà tim cay thật đấy. Ngoài miệng nói yêu Thẩm Giai, kết quả là giao phu nhân của hắn cho người chăn ngựa hưởng dụng."
"Đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ!" Hồng Ngạc ngang ngược kiêu ngạo nói: "Nếu không phải ngươi nói tham thân mình nàng thì ta đã sớm cho người chăn ngựa tha nàng đến vùng hoang vu dã ngoại."
Sở Tuân tấm tắc cảm thán: "Không biết Thẩm Giai có chỗ nào tốt khiến Công chúa cam tâm làm độc phụ như vậy."
Dứt lời, hắn ta lại vui cười: "Chờ nghiệp lớn của bổn vương thành công có thể tha cho Thẩm Giai không chết, xích hắn lại làm chó cho Công chúa. Đến lúc ấy Công chúa muốn hắn liếm thế nào hắn phải liếm thế ấy, liếm chết Công chúa."
Hồng Ngạc cười lả lơi: "Vương gia một lời đã ra, tứ mã nan truy."
"Không làm được thì phạt bổn vương cả đời không thể làm Công chúa thêm lần nào nữa."
Sở Tuân dán ngực lên bầu vú Hồng Ngạc.
Đỗ Yểu Yểu rất muốn rửa mắt một cái, tiện thể rửa luôn lỗ tai.
Cái gọi là gian phu dâm phụ, ô ngôn uế ngữ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sự trong sạch của Thẩm Giai còn chờ khảo chứng. Mà tham vọng của Sở Tuân, tư tâm của Hồng Ngạc đều đã rõ rành rành.
Hai người dính nhau chốc lát, Hồng Ngạc rời đi, Sở Tuân vén màn, thấy Đỗ Yểu Yểu nhắm mắt ngủ say thì lật chăn của nàng lên, nhìn chằm chằm đầu nhũ trắng nõn thèm nhỏ dãi.
Hắn vươn tay muốn bắt, Đỗ Yểu Yểu mở mắt.
Tay Sở Tuân dịch tới trên vai nàng, vuốt ve da thịt lộ ra ngoài, cười ngả ngớn: "Muội muội tỉnh rồi?"
Đỗ Yểu Yểu liếc bàn tay không an phận của hắn, nhìn thẳng mắt hắn: "Ngươi muốn thế nào?"
"Nàng nói xem ta muốn thế nào?" Sở Tuân hỏi lại, thoát giày, lên giường ghé tới cạnh nàng.
"Đương nhiên là muốn ăn nàng!"
Hắn ta vươn bàn tay nắm một bên vú nàng, vuốt ve lên xuống: "Thật lớn, mềm thật… chẳng trách Thẩm Giai thích nàng."
Móng heo tanh tưởi, Đỗ Yểu Yểu buồn bực đẩy tay hắn: "Buông ra!"
Nàng tránh thoát, đầu ngực lắc lư gợn sóng, Sở Tuân nuốt nước miếng: "Thẩm Giai có hút vú của nàng bao giờ chưa?"
Sở thích thích vợ người khác trong truyền thuyết, không còn gì để nói.
Mê hương của Đỗ Yểu Yểu chưa giải hết, cơ thể cũng không có sức lực, giãy không thoát, cũng không trả lời.
Trên giường không có thứ gì có thể bắt lấy đánh người, tóc dài rối tung, ngay cả một cây trâm bén nhọn cũng không có. Đỗ Yểu Yểu chỉ có thể chờ đợi, mong Thẩm Giai sớm phát hiện nàng tới dịch quán Nam Chiếu, đoán được nàng gặp khó khăn.
Sở Tuân như nhìn thấu ý tưởng của nàng, ôm eo nàng cười nói: "Đừng hy vọng Thẩm Giai tới cứu nàng, nơi này cũng không phải là biệt viện của Công chúa."
Hắn nâng cằm ý chỉ cửa phòng: "Dám đi ra ngoài thì xem khách làng chơi nơi này có làm chết nàng không! Nếu để người biết thê tử Thẩm Giai làm kĩ tử, các nam nhân chắc chắn tranh cướp muốn nàng."
Ngón tay hắn ta trượt xuống phủ lên âm hộ nàng: "Ai lại không muốn nếm thử hoa huyệt quý giá của Ngự Sử phu nhân đâu chứ..."
Đỗ Yểu Yểu kẹp chặt bắp đùi, nghe hắn nói có thể đoán ra nơi này là thanh lâu cổ đại.
Váy sam mỏng manh, Sở Tuân sờ nàng cảm thấy không có lông mu thì vui vẻ ra mặt: "Bạch hổ?"
Đầu ngón tay đang định tiến vào chân tâm nhưng Đỗ Yểu Yểu lại kẹp chặt không cho, hắn ngạc nhiên: "Thẩm Giai có hôn nàng không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook