Đỗ Yểu Yểu nghĩ: ‘Tai Thẩm Giai thật có phúc.’

Còn nghĩ: ‘Âm thanh này… không chừng là do tối qua Thẩm Giai làm ra.’

"Thần phụ bái kiến Công chúa." Mặc kệ trong lòng thầm đoán thế nào, cấp bậc lễ nghĩa ngoài mặt là không thể thiếu. Đỗ Yểu Yểu đứng dậy phúc thân.

Hồng Ngạc cười duyên: "Thẩm phu nhân không cần đa lễ."

Nàng ta nháy mắt với hai bên trái phải, hai tỳ nữ tiến lên, mời khách vãng lai xung quanh Đỗ Yểu Yểu rời đi.

Đến cuối cùng, trong tháp nhỏ chỉ còn lại hai người.

Sắc trời u ám, hoa mai trắng theo gió rơi lác đác.

Đỗ Yểu Yểu im miệng không nói, Hồng Ngạc đánh giá nàng thật lâu, sau đó thản nhiên cười nói: "Thẩm phu nhân tiều tụy hơn vài ngày trước nhiều, Thẩm đại nhân không chiếu cố ngươi chu đáo sao?"

Từ sau cung yến, Thẩm Giai chưa từng tiến vào phòng nàng, chủ yếu là nghỉ tại thư phòng hoặc bên ngoài, người có tâm chỉ cần muốn biết là có thể nghe nói.

Đỗ Yểu Yểu cảm thấy người này nhìn như giận vì trong tâm nàng có Tống Hành Giai. Nhưng có khả năng sự thật đằng sau chiến tranh lạnh chính là hắn hứa hẹn với Hồng Ngạc rằng bản thân không chạm vào nữ nhân khác.

Nữ nhân khác chính là thê tử Đỗ Yểu Yểu.

Đỗ Yểu Yểu ôn hòa đáp lời: "Phu quân bận rộn, thần phụ thể nhược, tạ ơn Công chúa quan tâm."

Hồng Ngạc nghe nói tình cảm phu thê Thẩm Giai gần đây không hòa thuận, giờ này thấy Đỗ Yểu Yểu ngoài mặt ảm đạm thì không khỏi nghĩ ra một cách.

Nàng cười ngọt ngào: "Thẩm phu nhân phải bảo trọng thân thể, nữ nhân chỉ có được nam nhân yêu thương mới có thể càng kiều diễm non mềm."

Nàng ta cắn nặng hai chữ ‘yêu thương’, lại cố ý vô tình vén tóc lên, lộ ra vài dấu hôn hồng nhạt sau gáy.



Dấu vết rất mới, giống như đêm qua vừa mới ân ái triền miên.

Không chỉ gáy, Hồng Ngạc cởi bỏ áo choàng, buông cổ áo xuống, nửa ngực trên no đủ cũng có vết đỏ.

Đầu óc Đỗ Yểu Yểu vang ‘ong ong’.

Ngày này rốt cuộc cũng tới, Thẩm Giai và Hồng Ngạc làm với nhau.

Một nam chính cực mạnh, một nữ phụ tuyệt hảo, nội dung tình tiết tới chỗ của Hồng Ngạc hoàn toàn không lừa người chút nào.

Trong đầu Đỗ Yểu Yểu hiện lên hình ảnh Thẩm Giai nằm trên người mình hôn môi, vỗ về chơi đùa… Sau đó đảo mắt nàng biến thành Hồng Ngạc, Thẩm Giai đưa đẩy hông, Hồng Ngạc kêu dâm đãng.

Không cần tác hợp đã thành công.

Đỗ Yểu Yểu cảm thấy mình nên ngửa mặt lên trời cười to năm trăm tiếng, nhưng trên thực tế, đáy lòng nàng lại thoảng qua một tia chua sót không rõ từ đâu.

Nàng quy tội nguyên nhân vì Thẩm Giai là nam nhân đầu tiên của mình.

Nam nhân luôn khó quên nữ nhân đầu tiên mình làm tình cùng nên nữ nhân lưu luyến người nam nhân đầu tiên ngủ với mình cũng là bình thường.

Sau này ngủ nhiều người hơn, Thẩm Giai nhất định sẽ thành thạo không lưu luyến.

Đỗ Yểu Yểu ổn định tinh thần, cười nhạt với Hồng Ngạc: "Đa tạ Công chúa phí tâm chỉ giáo."

Hồng Ngạc bất mãn nàng nhẹ nhàng như vậy, tiếp tục châm ngòi: "Thẩm phu nhân muốn tạ thì tạ Thẩm đại nhân đi. Thời gian này bổn cung học được không ít từ hắn."

Đường đường Công chúa Nam Chiếu lại thường xuyên tiến Ngự Sử đài vòng vo, học tập làm thế nào chặn đường nam nhân.

Lời này vào tai Đỗ Yểu Yểu lại thành Hồng Ngạc học tập kỹ năng giường chiếu với Thẩm Giai, nghiên cứu chơi trò điên loan đảo phượng thế nào mới càng kích thích.



Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, Đỗ Yểu Yểu thoải mái mỉm cười: "Công chúa vừa lòng là phúc khí của thần phụ."

Hồng Ngạc tính sai, như một quyền đánh vào bông, đối phương không hiểu sai, không thèm để ý, nàng ta áp chế cảm giác vô lực giễu cợt: "Thẩm phu nhân thật bao dung!"

Đỗ Yểu Yểu hờ hững, ấp lễ với Hồng Ngạc rồi xoay người rời đi.

Nàng không muốn dây dưa nhiều.

Tỳ nữ bên người Hồng Ngạc suy tư: "Công chúa, Thẩm phu nhân này thật sự không giống phụ nhân bình thường..."

Hồng Ngạc nhìn theo bóng dáng Đỗ Yểu Yểu suy nghĩ, lơ đãng cười nói:"Ai biết được có phải nàng trong ngoài không đồng nhất không."

Phàm là người có được người nam nhân như Thẩm Giai, chỉ bằng mặt mà đáy lòng không chút gợn sóng mới khó.

Hồng Ngạc chợt nhớ tới một chuyện, hỏi ngược lại: "Bên phía Thần vương đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Tỳ nữ đáp: "Đã sớm phái người theo sau, cam đoan không sơ sót."

Hồng Ngạc gật đầu, cười dài: "Ta muốn xem xem, chờ đến khi nàng ô uế rồi thì Thẩm Giai còn coi người như bảo bối nâng niu nữa không."

Đỗ Yểu Yểu vừa ra khỏi rừng mai đã hơi hối hận, ở lại yến tiệc cùng lắm chịu Hồng Ngạc trào phúng, chế nhạo vài câu, lại bị ánh mắt quần chúng nhìn ngó mà thôi. Nói chung Hồng Ngạc vẫn không tiện ra tay với nàng.

Nhưng biệt viện to thế này, việc ngấm ngầm xấu xa nhiều lắm.

Nàng dẫn Ngân Diệp quay ngược lại rừng mai.

Mới đi vài bước, vài người mặc đồ nội thị tiến tới chặn ngang.

Cầm đầu là một nam tử mặt dài nhỏ, giọng the thé: "Thẩm phu nhân, Vương gia chúng ta muốn mời ngài tới ôn chuyện."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương