Sau khi lên xe ngựa, Đỗ Yểu Yểu, lập tức cởi bỏ áo khoác lông cừu màu xanh đen trên người xuống, khách khí để bên cạnh Thẩm Giai.

Bên trong xe ngựa rộng rãi, còn có một chiếc trường kỷ. Lúc đến Đỗ Yểu Yểu mềm yếu nhẹ nhàng dựa vào vai hắn. Lúc về, nàng còn không dám không dám ngồi cùng Thẩm Giai, nửa quỳ trên tấm thảm lông thú mềm mại.

Ấm nước được đun trên lò đồng đã sôi, Thẩm Giai nâng tay áo pha trà, tự mình chậm rãi rót, từ từ uống, coi như không có ai trước mặt.

Hương trà nhàn nhạt.

Đỗ Yểu Yểu khẽ nuốt nước bọt, lăn lộn cả đêm, nàng mới được uống vài ngụm nước trà trong Thái Hòa điện.

Đãi ngộ trước yến tiệc và sau yến tiếc khác biệt quá lớn. Sớm biết như thế thì nàng đã không đi rồi.

Lúc này Thẩm Giải đã trầm ổn trở lại nhưng Đỗ Yểu Yểu lại không chịu được, hắn vẫn đang chờ nàng giải thích.

Vì thế, lời mở màn của nàng luôn là những thứ râu ria: "Ngân Diệp đâu rồi? Nàng đi cùng với ta."

Sau khi bị khóa lại trong phòng, nàng không hề nghe thấy tiếng của Ngân Diệp nên nghĩ nàng ta đã bị người của Sở Tuân khống chế.

Thẩm Giai bình tĩnh nói: "Đêm nay sẽ trở về."

"À." Đối với hắn mà nói thì việc muốn tìm một nha hoàn về không phải việc gì khó.

"Cái áo khoác lông cừu vừa nãy của ta đâu?" Lại hỏi thêm mấy việc nhỏ vặt nó, hình như vừa nãy mới thấy hắn vứt đi rồi.

"Bẩn, vứt rồi." Thẩm Giai nói ít ý nhiều.

Đỗ Yểu Yểu cảm thấy điều hắn muốn nói không phải là quần áo mà là mình. Nhưng bình thường hắn luôn nhìn nàng kỹ như vậy, sao có thể để cho nàng mặc đồ bẩn như vậy được.



Nàng pha trò: "Cái áo khoác đó năm nay mới làm, về giặt sạch vẫn có thể mặc được."

Đúng là vẫn có thể mặc được thật. Đỗ Yểu Yểu khi còn ở hiện đại quá nghèo, lông cừu tốt như vậy, nếu như nàng đến trung tâm thương mại sờ một chút thôi cũng chỉ sợ bị nhân viên tiêu thụ nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ.

Thẩm Giai nhíu mày: "Trong phủ ngươi thiếu quần áo lắm sao?" Biểu lộ bản thân không muốn nghe nàng nói nhảm nữa.

Đỗ Yểu Yểu tự biết thiết lập của bản thân là tỷ tỷ nhà giàu nhiều tiền, cũng biết Thẩm Giai không muốn nghe nàng nói mấy chuyện không liên quan nữa.

Nói qua nói lại, nói chung là do nàng sợ hãi. Bước lên một đao mà lùi lại cũng một đao, do dự mở miệng đi vào vấn đề chính.

"Đêm nay có một vị ma ma nói bản thân là hạ nhân của Đông cung nên ta mới đi theo sau."

Chỉ e rằng bản thân nàng đã sớm bị theo dõi, thậm chí ngay cả cung nữ vô tính va vào người nàng kia cũng là âm mưu. Còn vị 'ma ma Đông cung' kia đã đứng đó từ trước rồi. Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Thần Vương. Thậm chí cả lệnh bài của Đông cung mà một người làm chức vị Vương gia muốn vẫn có thể dễ dàng lấy được.

Chỉ có nàng là không hiểu mọi chuyện, cứ thế ngây ngốc trúng chiêu.

Đỗ Yểu Yểu không muốn thừa nhận bản thân mình ngu ngốc, nhanh chóng bổ sung: "Ma ma đó đưa lệnh bài Đông cung cho ta xem, ta nhất thời không để ý..."

Thẩm Giai nhìn nàng chằm chằm.

Đỗ Yểu Yểu tiếp tục: "Hắn ta không có sờ ngực, chỉ sờ eo..." Đây là biện hộ cho sự trong sạch của bản thân.

Thẩm Giai rời ánh mắt, ngón tay gõ nhẹ lên nắp trà.

"Lời Thần Vương nói chàng đừng để trong lòng. Trước đây ta không hiểu chuyện nên đã làm một số chuyện rất ấy trĩ..." Đỗ Yểu Yểu cân nhắc từ ngữ, cuối cùng vẫn nhận sai nói: "Khiến chàng mất mặt, ta thành thật xin lỗi..."



"Thật sự xin lỗi..." Vậy nên đừng so đo với ta của bây giờ được không?

Cái nồi này thật sự quá nặng, Yểu Yểu nàng không đội nổi.

"Hiện tại chỉ muốn cùng phu quân cử án tề mi, cầm sắt thân mật..." Thẩm Giai đột nhiên hỏi: "Lời này là thật sao?"

Được nhiên là giả rồi!

Tình thế bức bách nên nàng mới phát ngôn như vậy thôi, chỉ cần nghe là được rồi.

Trong lòng Đỗ Yểu Yểu biết bản thân phải biết dỗ hắn, nói ra lời thề son sắt, nghiêm túc, thật còn hơn cả trân châu luôn!

Nhưng khi đối diện với ánh mắt chờ mong của hắn, môi nàng lại ngập ngừng, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.

Nàng rất ít khi gạt người, yêu hận từ bản tâm.

Đỗ Yểu Yểu muốn nói vài câu vui đùa để đổi chủ đề nhưng Thẩm Giai lại giơ tay ngăn lại, mỉm cười khẽ nói: "Không cần."

Do dự chính là đáp án nghiêm túc nhất của nàng.

Hoặc là gặp dịp thì chơi, hoặc là hư tình giả ý.

"Thật sự là ủy khuất nàng rồi." Thẩm Giai nâng cằm nàng, vuốt ve vệt đỏ do Sở Tuân lưu lại, tựa như ôn nhu lại tựa như thương hại nói: "Đáng tiếc, cả đời này Tống Hành Giai không thể nào thao ngươi được."

Sự yên lặng vừa rồi của nàng khiến mối quan hệ giữa hai người càng trở nên xa cách. Đỗ Yểu Yểu lắc đầu, muốn nói không phải ý đó.

Nhưng Thẩm Giai không thèm để ý đến, buông tay rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương