Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 31:
Nguyên chủ phong lưu là thật nhưng trong thâm tâm 'nàng' lại chỉ có một Tống Hành Giai, ở trước mặt người ngoài sao có thể cúi đầu được.
"Ngày ấy là do thần phụ say rượu nên nhận nhầm người, đã mạo phạm đến điện hạ, mong điện hạ không trách tội." Đỗ Yểu Yểu nói hết một hơi.
"A?" Sở Tuân không dao động, giống như tò mò hỏi: "Vậy vốn dĩ nàng định gọi gian phu nào làm nàng?"
Nam nữ xa lạ không thích hợp để nói về đề tài này, Đỗ Yểu Yểu tránh né nói: "Buông!"
Sở Tuân siết chặt cằm nàng, bàn tay men theo vòng eo tinh tế hướng lên trên, dụ dỗ nói: "Nàng nói cho ta biết, ngày đó nàng muốn ai thao nàng?"
Trên lưng như có một con rắn đang bò, lạnh lẽo dính nhớp. Đỗ Yểu Yểu cố nén cảm giác buồn nôn lại, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến điện hạ!"
Sở Tuân ngoảnh mặt làm ngơ, tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: "Để bổn vương đoán thử xem?" Hắn ta ngừng lại: "Có phải Yểu Yểu muội muội nhớ thương Tống học sĩ không?"
Tống Giai Hành là học sĩ Hàn Lâm Viện, chưởng quản điển lễ, biên soạn mọi chi chức, người trong triều thường gọi là 'Tống học sĩ'.
Đỗ Yểu Yểu không trả lời.
Sở Tuần càng hỏi càn rỡ hơn: "Không phải nàng muốn Tống Giai Hành thao nàng sao?"
Mắt nhìn về phía bên ngoài cửa, dưới ánh trăng, trong ngọn đèn nhỏ, một thân ảnh thon dài đang dần tiến về phía này.
Đuôi mắt Sở Tuân càng không che được vẻ đắc ý, dỗ dành Đỗ Yểu Yểu: "Muội muội, mau nói, nói cho bổn vương biết, bổn vương không chỉ buông nàng ra mà còn có thể thả nàng đi."
Đỗ Yểu Yểu hoài nghi nhìn Sở Tuân.
"Nói mau!" Sở Tuân siết chặt cằm nàng bức bách.
Cả gương mặt đều trong tay hắn ta, Đỗ Yểu Yểu vô lực, nhỏ giọng nói: "Phải."
Sở Tuân không hài lòng, mệnh lệnh: "Nói cho rõ ràng, ngày ấy nàng muốn ai thao"
Đỗ Yểu Yểu lặp lại, thỏa mãn sở thích nhàm chán của vị Vương gia này: "Ngày ấy ta muốn Tống Giai Hành làm ta."
Sau đó nàng giãy dụa: "Như vậy được chưa, mau buông ra!"
"Được, sao lại không được. Ha ha ha..." Sở Tuân cười đến mức mắt phượng híp lại, phật châu tán loạn, lớn tiếng nói: "Quả nhiên Thẩm Giai không được, muội muội quả nhiên là tao hóa! Tốt, tốt lắm!"
Đỗ Yểu Yểu không hiểu lắm. Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng 'lạch cách', cửa lập tức bị người bên ngoài đá văng.
Sở Tuân ôm bụng cười, Đỗ Yểu Yểu nhìn chăm chú ra ngoài.
Quả nhiên là Thẩm Giai.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Yểu Yểu không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Thẩm Giai, dùng sức tránh thoát khỏi Sở Tuân rồi nắm lấy mà che bắt đầu thở dốc.
Sở Tuần vuốt phẳng y quan, ngả ngớn nhìn về phía Đỗ Yểu Yểu: "Thẩm đại nhân tới thật đúng lúc, bổn vương còn chưa thành công nữa."
Hắn ta nắm phật châu, ngang nhiên khiêu khích Thẩm Giai: "Nhưng eo tôn phu nhân quả thật mềm mại, cảm xúc không tệ. Thẩm đại nhân quả có phúc mà."
Đỗ Yểu Yểu không tiếng động khoác lại áo choàng, biểu thị nàng không phải kẻ chịu vũ nhục.
"Trời làm bậy có thể thứ, tự làm bậy không thể sống." Sắc mặt Thẩm Giai xanh mét nhưng thần thái vẫn cố tỏ ra thản nhiên: "Thần Vương điện hạ chơi với lửa hàng năm, cẩn thận có ngày dẫn lửa thiêu thân, báo ứng khó phòng."
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Sở Tuân chẳng thèm để ý, cười khẩy nói: "Nhưng thật ra Thẩm đại nhân có tướng mạo anh tuấn mà lại không thể thỏa mãn được phu nhân mình. Khiến nàng ấy hàng ngày đều phải nhớ thương đến nam nhân khác, đúng là quan uy đè chết dân đen, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, chỉ có thể sủa trên triều đình."
Đỗ Yểu Yểu dứt khoát che mặt lại, nam nhân khắc nghiệt quả không thua gì nữ nhân mà. Công phu giết người bằng miệng của Vương gia quả thực quá cmn độc rồi!
Nguyên chủ là vết bẩn lớn nhất trong cuộc đời của Thẩm Giai. Sở Tuần này một chiêu chém đúng chỗ yếu, cũng hung hăng đâm nàng một đao.
Nhìn Thẩm Giai bất động thanh sắc, nếu như nói ánh mắt của hắn có thể hóa thành những lưỡi dao sắc bén thì giờ phút này Sở Tuân đã bị đâm đến mức cả người toàn lỗ thủng, máu chảy lênh láng.
Lời hắn ta nói làm Thẩm Giai cứng họng, có lẽ từng câu từng chữ quá mức chân thật.
Trong lòng nguyên chủ có Tống Hành Giai, mà Tống Hành Giai cũng là ánh trăng sáng mà Đỗ Yểu Yểu luôn nhớ thương ở thời hiện đại.
Không khí giống như bị ngưng đọng lại. Đỗ Yểu Yểu cố nén xấu hổ và hoảng sợ tiến lên giảng hòa.
Nàng hành lễ với Sở Tuân: "Điện hạ nói đùa rồi. Trước đây thần phụ không hiểu chuyện nên từng làm ra mấy hành động ngây thơ lỗ mãng. Hiện tại thần phụ chỉ muốn cùng phu quân mình cử án tề mi, cầm sắt thân mật. Điện hạ bận trăm công nghìn việc, không phiền ngài lo lắng chuyện phu thê chúng ta."
"Ngày ấy là do thần phụ say rượu nên nhận nhầm người, đã mạo phạm đến điện hạ, mong điện hạ không trách tội." Đỗ Yểu Yểu nói hết một hơi.
"A?" Sở Tuân không dao động, giống như tò mò hỏi: "Vậy vốn dĩ nàng định gọi gian phu nào làm nàng?"
Nam nữ xa lạ không thích hợp để nói về đề tài này, Đỗ Yểu Yểu tránh né nói: "Buông!"
Sở Tuân siết chặt cằm nàng, bàn tay men theo vòng eo tinh tế hướng lên trên, dụ dỗ nói: "Nàng nói cho ta biết, ngày đó nàng muốn ai thao nàng?"
Trên lưng như có một con rắn đang bò, lạnh lẽo dính nhớp. Đỗ Yểu Yểu cố nén cảm giác buồn nôn lại, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến điện hạ!"
Sở Tuân ngoảnh mặt làm ngơ, tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: "Để bổn vương đoán thử xem?" Hắn ta ngừng lại: "Có phải Yểu Yểu muội muội nhớ thương Tống học sĩ không?"
Tống Giai Hành là học sĩ Hàn Lâm Viện, chưởng quản điển lễ, biên soạn mọi chi chức, người trong triều thường gọi là 'Tống học sĩ'.
Đỗ Yểu Yểu không trả lời.
Sở Tuần càng hỏi càn rỡ hơn: "Không phải nàng muốn Tống Giai Hành thao nàng sao?"
Mắt nhìn về phía bên ngoài cửa, dưới ánh trăng, trong ngọn đèn nhỏ, một thân ảnh thon dài đang dần tiến về phía này.
Đuôi mắt Sở Tuân càng không che được vẻ đắc ý, dỗ dành Đỗ Yểu Yểu: "Muội muội, mau nói, nói cho bổn vương biết, bổn vương không chỉ buông nàng ra mà còn có thể thả nàng đi."
Đỗ Yểu Yểu hoài nghi nhìn Sở Tuân.
"Nói mau!" Sở Tuân siết chặt cằm nàng bức bách.
Cả gương mặt đều trong tay hắn ta, Đỗ Yểu Yểu vô lực, nhỏ giọng nói: "Phải."
Sở Tuân không hài lòng, mệnh lệnh: "Nói cho rõ ràng, ngày ấy nàng muốn ai thao"
Đỗ Yểu Yểu lặp lại, thỏa mãn sở thích nhàm chán của vị Vương gia này: "Ngày ấy ta muốn Tống Giai Hành làm ta."
Sau đó nàng giãy dụa: "Như vậy được chưa, mau buông ra!"
"Được, sao lại không được. Ha ha ha..." Sở Tuân cười đến mức mắt phượng híp lại, phật châu tán loạn, lớn tiếng nói: "Quả nhiên Thẩm Giai không được, muội muội quả nhiên là tao hóa! Tốt, tốt lắm!"
Đỗ Yểu Yểu không hiểu lắm. Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng 'lạch cách', cửa lập tức bị người bên ngoài đá văng.
Sở Tuân ôm bụng cười, Đỗ Yểu Yểu nhìn chăm chú ra ngoài.
Quả nhiên là Thẩm Giai.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Yểu Yểu không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Thẩm Giai, dùng sức tránh thoát khỏi Sở Tuân rồi nắm lấy mà che bắt đầu thở dốc.
Sở Tuần vuốt phẳng y quan, ngả ngớn nhìn về phía Đỗ Yểu Yểu: "Thẩm đại nhân tới thật đúng lúc, bổn vương còn chưa thành công nữa."
Hắn ta nắm phật châu, ngang nhiên khiêu khích Thẩm Giai: "Nhưng eo tôn phu nhân quả thật mềm mại, cảm xúc không tệ. Thẩm đại nhân quả có phúc mà."
Đỗ Yểu Yểu không tiếng động khoác lại áo choàng, biểu thị nàng không phải kẻ chịu vũ nhục.
"Trời làm bậy có thể thứ, tự làm bậy không thể sống." Sắc mặt Thẩm Giai xanh mét nhưng thần thái vẫn cố tỏ ra thản nhiên: "Thần Vương điện hạ chơi với lửa hàng năm, cẩn thận có ngày dẫn lửa thiêu thân, báo ứng khó phòng."
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Sở Tuân chẳng thèm để ý, cười khẩy nói: "Nhưng thật ra Thẩm đại nhân có tướng mạo anh tuấn mà lại không thể thỏa mãn được phu nhân mình. Khiến nàng ấy hàng ngày đều phải nhớ thương đến nam nhân khác, đúng là quan uy đè chết dân đen, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, chỉ có thể sủa trên triều đình."
Đỗ Yểu Yểu dứt khoát che mặt lại, nam nhân khắc nghiệt quả không thua gì nữ nhân mà. Công phu giết người bằng miệng của Vương gia quả thực quá cmn độc rồi!
Nguyên chủ là vết bẩn lớn nhất trong cuộc đời của Thẩm Giai. Sở Tuần này một chiêu chém đúng chỗ yếu, cũng hung hăng đâm nàng một đao.
Nhìn Thẩm Giai bất động thanh sắc, nếu như nói ánh mắt của hắn có thể hóa thành những lưỡi dao sắc bén thì giờ phút này Sở Tuân đã bị đâm đến mức cả người toàn lỗ thủng, máu chảy lênh láng.
Lời hắn ta nói làm Thẩm Giai cứng họng, có lẽ từng câu từng chữ quá mức chân thật.
Trong lòng nguyên chủ có Tống Hành Giai, mà Tống Hành Giai cũng là ánh trăng sáng mà Đỗ Yểu Yểu luôn nhớ thương ở thời hiện đại.
Không khí giống như bị ngưng đọng lại. Đỗ Yểu Yểu cố nén xấu hổ và hoảng sợ tiến lên giảng hòa.
Nàng hành lễ với Sở Tuân: "Điện hạ nói đùa rồi. Trước đây thần phụ không hiểu chuyện nên từng làm ra mấy hành động ngây thơ lỗ mãng. Hiện tại thần phụ chỉ muốn cùng phu quân mình cử án tề mi, cầm sắt thân mật. Điện hạ bận trăm công nghìn việc, không phiền ngài lo lắng chuyện phu thê chúng ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook