Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 32:
Sở Tuân không chịu buông tha, đùa cợt nói: "Không phải nàng vừa mới nói ai muốn Tống Hành Giai thao?"
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Đỗ Yểu Yểu sắp tức đến mức phát điện, thờ phì phì: "Thần phụ bị điện hạ cưỡng ép, không thể không nói ra những lời đó!"
"A?" Sở Tuân cười cười, nhặt chiếc yếm ở trên mặt đất lên, đặt trước mũi ngửi một hơi, làm ra vẻ say mê: "A, trên này vẫn còn lưu lại hương thơm cơ thể phu nhân đấy. Nếu Tống học sĩ biết Thẩm phu nhân cầu thao như vậy, chắc chắn sẽ cầm thương lên ngựa, chọc vào tao huyệt của nàng để nàng cảm nhận được cao triều mà Thẩm đại nhân không làm được!"
Miệng toàn ngôn ngữ dâm uế, Đỗ Yểu Yểu không biết nói như nào, nhưng chỉ sợ Thẩm Giai đã tức đến mức phát điên luôn rồi.
Nàng bước về phía trước, thừa dịp Sở Tuân không chú ý cướp lấy cái yếm, nhanh chóng nhét vào trong tay áo, cố gắng giả bộ như không có việc gì nói với Thẩm Giai: "Phu quân, chúng ta trở về đi."
Đôi mắt rưng rưng, lộ rõ vẻ cầu xin.
Chuyện Sở Tuân nói là do nguyên chủ làm nhưng bản thân nàng lại phải gánh chịu. Bây giờ mà mở miệng giải thích chỉ sợ sẽ bị cho là yêu ma chước quỷ rồi loạn côn đánh chết.
Thẩm Giai không động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về một phía. Sở Tuân và Đỗ Yểu Yểu đều không nằm trong ánh mắt của hắn.
"Thẩm Giai, ta muốn trở về..." Đỗ Yểu Yểu mếu mạo, đưa tay qua gãi gãi lòng bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng, tùy lúc có thể rơi xuống.
Thẩm Giai che giấu biểu cảm, rút tay lại rồi xoay người. Lúc định rời đi thì quay đầu nhìn Sở Tuân đang đắc ý kia thật sâu.
Trong lòng Đỗ Yểu Yểu cảm thấy bất an, đối với Thẩm Giai mà nói, hắn càng trầm mặc thì thủ đoạn trả thù càng tàn khốc ác liệt.
Nàng âm thầm cho Sở Tuân một nén nhang.
Không, là hai nén, một nén còn lại cho chính bản thân nàng!
Trời đã về đêm, gió bắt đầu nổi lên, thổi qua đèn treo trên hành lang khiến nó vụt tắt, hơi lạnh thấy xương thối lướt qua trên mặt, chui vào trong cổ áo.
Áo choàng lông cừu bị ướt lúc này như đóng băng lại, vừa ướt vừa lạnh, nặng trịch.
Đỗ Yểu Yểu đưa tay lên che miệng che mũi đi theo sau Thẩm Giai. Sau khi thở hổn hển vài lần, cuối cùng không nhịn được nữa phát ra âm thanh ho khan cố kìm nén trong cổ họng.
Nàng ho thật sự rất nhỏ, sợ đả động đến hắn, khiến hắn chán ghét mình hơn.
Gió lạnh luồn vào trong miệng, cơn ho khan càng không thể dừng lại, đứt quãng, giống như muốn moi hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
"Đi tìm cỗ kiệu nhỏ đến đây." Thẩm Giai mở miệng.
Đỗ Yểu Yểu ngẩng đầu lên, hắn đang phân phó Lục Nhân.
Lục Nhân chần chừ: "Đại nhân..."
Ở trong cung có một quy định, bình thường chỉ có phi tần công chúa nhận được sủng ái mới có thể đi kiệu liễn.
Giọng nói Thẩm Giai càng chắc chắn hơn: "Đi!"
"Vâng." Lục Nhân chạy chậm đi tìm.
Thẩm Giai trầm mặc một lát, quay lại trước mặt Đỗ Yểu Yểu, thấy áo choàng nàng đang mặc dần kết băng thì ra mệnh lệnh: "Cởi."
Đỗ Yểu Yểu bất động, từ chối nói: "Còn có thể tránh rét."
Nàng cúi đầu, lông mi cong dài khẽ rung động, giống như cánh hồ điệp run rấy trong gió. Sắc mặt nàng tái nhớt, đôi môi cũng tái, hai bên cằm hiện rõ dấu vết đỏ ửng do bị người ta siết chặt.
Yết hầu Thẩm Giai di chuyển, hắn không muốn thương tiếc cho nàng.
Đỗ Yểu đang muốn che miệng ho khan, nàng nghiêng người tránh đi lại không ngờ chạm vào ánh mắt của hắn.
Thẩm Giai lại giữ chặt nàng, nhanh chóng cởi áo khoác lông cừu trên người nàng xuống, sau đó cũng cởi áo khoác lông chồn màu xanh đen trên người mình xuống khoác lên cho nàng.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến người nàng, Đỗ Yểu Yểu từ chối nhưng hắn đã cột chặt dây áo choàng trên cổ nàng.
Hắn cao hơn nàng một cái đầu, khuôn ngực rộng lớn chặn gió lạnh tiếp tục thổi tới.
"Cảm ơn." Một lúc lâu sau vẫn không thể nghe thấy âm thanh đáp lại.
Thẩm Giai vẫn luôn yên lặng như thế, gương mặt hắn như ẩn giấu sâu bên trong màn đêm.
Hai người đứng chờ kiệu nhỏ đến.
Lục Nhân từ phía xa xa nhìn thấy Thẩm Giai chỉ mặc bộ quần áo đơn bạc thì cả kinh nói: "Đại nhân, trời lạnh, sao người lại mặc..." Ít như vậy. Lời còn chưa nói ra hết thì đã thấy áo choàng trên người Đỗ Yểu Yểu, lập tức sửa miệng, cung kính nói: "Phu nhân, trời lạnh rồi, mời ngài lên kiệu."
Đỗ Yểu Yểu thuận theo leo lên kiệu các thị vệ nâng đến.
Lò than trong kiệu cháy bừng bừng, ngón tay bị đông lạnh cũng dần dần trở nên ấm áp.
Lúc đi đến cửa cung, xe ngựa đã đứng chờ bên ngoài. Sau khi Đỗ Yểu Yêu xuống kiệu thì nghe thấy Lục Nhân đang nói lời cảm tạ với thị vệ đứng đầu, nói gì mà 'Cảm ơn Thái tử' các thứ.
Nghe được chữ Thái tử, nàng càng bối rối không biết giải thích với Thẩm Giai về chuyện cẩu huyết đêm này bắt nguồn từ 'ma ma Đông cung' thế nào.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Đỗ Yểu Yểu sắp tức đến mức phát điện, thờ phì phì: "Thần phụ bị điện hạ cưỡng ép, không thể không nói ra những lời đó!"
"A?" Sở Tuân cười cười, nhặt chiếc yếm ở trên mặt đất lên, đặt trước mũi ngửi một hơi, làm ra vẻ say mê: "A, trên này vẫn còn lưu lại hương thơm cơ thể phu nhân đấy. Nếu Tống học sĩ biết Thẩm phu nhân cầu thao như vậy, chắc chắn sẽ cầm thương lên ngựa, chọc vào tao huyệt của nàng để nàng cảm nhận được cao triều mà Thẩm đại nhân không làm được!"
Miệng toàn ngôn ngữ dâm uế, Đỗ Yểu Yểu không biết nói như nào, nhưng chỉ sợ Thẩm Giai đã tức đến mức phát điên luôn rồi.
Nàng bước về phía trước, thừa dịp Sở Tuân không chú ý cướp lấy cái yếm, nhanh chóng nhét vào trong tay áo, cố gắng giả bộ như không có việc gì nói với Thẩm Giai: "Phu quân, chúng ta trở về đi."
Đôi mắt rưng rưng, lộ rõ vẻ cầu xin.
Chuyện Sở Tuân nói là do nguyên chủ làm nhưng bản thân nàng lại phải gánh chịu. Bây giờ mà mở miệng giải thích chỉ sợ sẽ bị cho là yêu ma chước quỷ rồi loạn côn đánh chết.
Thẩm Giai không động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về một phía. Sở Tuân và Đỗ Yểu Yểu đều không nằm trong ánh mắt của hắn.
"Thẩm Giai, ta muốn trở về..." Đỗ Yểu Yểu mếu mạo, đưa tay qua gãi gãi lòng bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng, tùy lúc có thể rơi xuống.
Thẩm Giai che giấu biểu cảm, rút tay lại rồi xoay người. Lúc định rời đi thì quay đầu nhìn Sở Tuân đang đắc ý kia thật sâu.
Trong lòng Đỗ Yểu Yểu cảm thấy bất an, đối với Thẩm Giai mà nói, hắn càng trầm mặc thì thủ đoạn trả thù càng tàn khốc ác liệt.
Nàng âm thầm cho Sở Tuân một nén nhang.
Không, là hai nén, một nén còn lại cho chính bản thân nàng!
Trời đã về đêm, gió bắt đầu nổi lên, thổi qua đèn treo trên hành lang khiến nó vụt tắt, hơi lạnh thấy xương thối lướt qua trên mặt, chui vào trong cổ áo.
Áo choàng lông cừu bị ướt lúc này như đóng băng lại, vừa ướt vừa lạnh, nặng trịch.
Đỗ Yểu Yểu đưa tay lên che miệng che mũi đi theo sau Thẩm Giai. Sau khi thở hổn hển vài lần, cuối cùng không nhịn được nữa phát ra âm thanh ho khan cố kìm nén trong cổ họng.
Nàng ho thật sự rất nhỏ, sợ đả động đến hắn, khiến hắn chán ghét mình hơn.
Gió lạnh luồn vào trong miệng, cơn ho khan càng không thể dừng lại, đứt quãng, giống như muốn moi hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
"Đi tìm cỗ kiệu nhỏ đến đây." Thẩm Giai mở miệng.
Đỗ Yểu Yểu ngẩng đầu lên, hắn đang phân phó Lục Nhân.
Lục Nhân chần chừ: "Đại nhân..."
Ở trong cung có một quy định, bình thường chỉ có phi tần công chúa nhận được sủng ái mới có thể đi kiệu liễn.
Giọng nói Thẩm Giai càng chắc chắn hơn: "Đi!"
"Vâng." Lục Nhân chạy chậm đi tìm.
Thẩm Giai trầm mặc một lát, quay lại trước mặt Đỗ Yểu Yểu, thấy áo choàng nàng đang mặc dần kết băng thì ra mệnh lệnh: "Cởi."
Đỗ Yểu Yểu bất động, từ chối nói: "Còn có thể tránh rét."
Nàng cúi đầu, lông mi cong dài khẽ rung động, giống như cánh hồ điệp run rấy trong gió. Sắc mặt nàng tái nhớt, đôi môi cũng tái, hai bên cằm hiện rõ dấu vết đỏ ửng do bị người ta siết chặt.
Yết hầu Thẩm Giai di chuyển, hắn không muốn thương tiếc cho nàng.
Đỗ Yểu đang muốn che miệng ho khan, nàng nghiêng người tránh đi lại không ngờ chạm vào ánh mắt của hắn.
Thẩm Giai lại giữ chặt nàng, nhanh chóng cởi áo khoác lông cừu trên người nàng xuống, sau đó cũng cởi áo khoác lông chồn màu xanh đen trên người mình xuống khoác lên cho nàng.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến người nàng, Đỗ Yểu Yểu từ chối nhưng hắn đã cột chặt dây áo choàng trên cổ nàng.
Hắn cao hơn nàng một cái đầu, khuôn ngực rộng lớn chặn gió lạnh tiếp tục thổi tới.
"Cảm ơn." Một lúc lâu sau vẫn không thể nghe thấy âm thanh đáp lại.
Thẩm Giai vẫn luôn yên lặng như thế, gương mặt hắn như ẩn giấu sâu bên trong màn đêm.
Hai người đứng chờ kiệu nhỏ đến.
Lục Nhân từ phía xa xa nhìn thấy Thẩm Giai chỉ mặc bộ quần áo đơn bạc thì cả kinh nói: "Đại nhân, trời lạnh, sao người lại mặc..." Ít như vậy. Lời còn chưa nói ra hết thì đã thấy áo choàng trên người Đỗ Yểu Yểu, lập tức sửa miệng, cung kính nói: "Phu nhân, trời lạnh rồi, mời ngài lên kiệu."
Đỗ Yểu Yểu thuận theo leo lên kiệu các thị vệ nâng đến.
Lò than trong kiệu cháy bừng bừng, ngón tay bị đông lạnh cũng dần dần trở nên ấm áp.
Lúc đi đến cửa cung, xe ngựa đã đứng chờ bên ngoài. Sau khi Đỗ Yểu Yêu xuống kiệu thì nghe thấy Lục Nhân đang nói lời cảm tạ với thị vệ đứng đầu, nói gì mà 'Cảm ơn Thái tử' các thứ.
Nghe được chữ Thái tử, nàng càng bối rối không biết giải thích với Thẩm Giai về chuyện cẩu huyết đêm này bắt nguồn từ 'ma ma Đông cung' thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook