Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 28:
Không một ai hiểu rõ diễn biến trong cuốn sách hơn Đỗ Yểu Yểu: Thái tử Sở Chính đề nghị Thẩm Giai hưu thê lấy công chúa Hồng Ngạc, khi ấy Thẩm Giai không đồng ý nhưng đợi đến khi người vợ xui xẻo của mình mất đi, hắn lại đón công chúa vào phủ rồi tình chàng ý thiếp.
Cho dù là thích thật lòng hay là giả vờ để lợi dụng thì Thẩm Giai luôn là người lấy đại cục làm trọng.
Thẩm Giai lựa chọn giúp đỡ thái tử, thế nên hắn sẽ không dễ dàng từ chối lời mời và mệnh lệnh của hắn ta.
Hồng Ngạc có quyền thế thái tử có thể mượn được, mà kết thông gia lại chính là cách thức đơn giản dễ thực hiện nhất, chỉ là nam nhân có nhiều hơn một nữ nhân thôi mà.
Bản thân Đỗ Yểu Yểu chỉ có một cơ thể quyến rũ và tình cảm nửa thật nửa giả với Thẩm Giai.
Đạt được mục đích với cái giá thấp nhất, Thẩm Giai sẽ đưa ra lựa chọn thế nào đã rõ như ban ngày.
Dần đàn, mọi người cũng có mặt đầy đủ trong điện, đế hậu giá lâm, sứ giả của các nước vội vàng bước ra khỏi hàng, nói là cung chúc sự phồn vinh tươi đẹp với Đại Sở.
Người cuối cùng là sứ giả của Nam Chiếu, nàng ta mặc chiếc váy xòe màu đỏ sợi vàng Hải Đường, gương mặt xinh đẹp, giọng nói trong trẻo.
“Công chúa Hồng Ngạc của Nam Chiếu, bái kiến Đại Sở Đế Hậu, chúc Ngô Hoàng và nương nương phúc như đông hải thọ cùng trời đất, thiên thu vạn đại, phúc đầy non sông.”
“Tốt lắm tốt lắm tốt lắm.” Hoàng Đế vui mừng khen ngợi Hồng Ngạc một hồi, Đế Hậu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế phượng cũng khẽ mỉm cười.
Nhạc khí sênh tiêu, vũ cơ nhảy múa, hai hàng dạ minh châu nạm trên tường vàng tỏa ánh sáng như ban ngày.
Hiện ra trước mặt mọi người.
Hồng Ngạc tay cầm bình rượu đi đến đứng trước mặt Đỗ Yểu Yểu.
Thẩm Giai đứng dậy, Đỗ Yểu Yểu hơi cúi người: “Công chúa.”
Hồng Ngạc nhìn Đỗ Yểu Yểu hồi lâu, sau đó vô cùng ngạo mạn lên tiếng: “Thì ra ngươi chính là Ngự sử phu nhân.”
Đỗ Yểu Yểu rất muốn trả lời lại một câu ‘chính là thần phụ’ nhưng nàng lại bị kích thích bởi sự kiêu ngạo và khinh thường của Hồng Ngạc, nàng giả vờ như khúc gỗ rồi đứng im không nói gì.
Thẩm Giai lên tiếng: “Công chúa có chuyện gì không?”
Hồng Ngạc bình tĩnh mỉm cười, nàng ta ranh mãnh nói: “Thẩm đại nhân, nghe nói nữ tử Đại Sở có rất nhiều tài nghệ, bổn công chúa muốn thi nhảy với phu nhân nhà ngươi. Nếu như ta thắng vậy thì mong phu nhân nhà ngươi sẽ nhường ngươi cho ta một đêm.”
Nam Chiếu thoải mái, lúc ở dịch quán của sứ giả, Hồng Ngạc đã nhiều lần muốn bò lên giường của Thẩm Giai nhưng đều thất bại.
Thẩm Giai bình tĩnh lên tiếng: “Nếu như công chúa thua thì sao?”
“Ta sẽ không thua.” Hồng Ngạc kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dáng vẻ mình ắt sẽ thắng.
Đỗ Yểu Yểu cúi đầu nghe hai người họ ‘tán tỉnh’ nhau ngay bên cạnh, đang lúc nghĩ xem Thẩm Giai sẽ trả lời thế nào thì bỗng nhiên Đỗ Yểu Yểu lại bị Thẩm Giai chỉ mặt điểm tên.
“Yểu Yểu, nàng thấy sao?”
Ta thấy thế nào? Phu thê hai người muốn ngủ thì ngủ, sao ta dám có ý kiến gì? Đỗ Yểu Yểu điên cuồng oán thầm trong lòng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Giai đang ý vị thâm trường nhìn nàng, suy nghĩ trong đầu Đỗ Yểu Yểu nhanh chóng thay đổi:
Nếu như nàng nói không thi múa, đưa Thẩm Giai luôn cho Hồng Ngạc mượn một lúc thì chắc chắn Thẩm Giai sẽ khiến nàng hối hận.
Còn thi múa? Không được nha. Nguyên chủ chính là bao cỏ chỉ biết sống phóng túng, không biết ca múa. Cái thứ hai nữa là Đại Sở khá bảo thủ, một nữ nhân đã lập gia đình lại còn đứng ở trước mặt mọi người khiêu vũ thì ít nhiều gì cũng có nghĩa là mua vui cho người khác, mặt phu quân cũng chẳng tốt gì mấy. Ở đây không thể so sánh với Nam Chiếu được, mấy chuyện hát múa đó lại được coi là chuyện bình thường.
Đỗ Yểu Yểu che miệng ho nhẹ, sử dụng lớp vỏ bệnh tật yếu ớt nói: "Khụ khụ... Thân thể thần phụ không được tốt, còn vừa mới bị phong hàn... Khụ... Chỉ sợ không thể nhận lời công chúa được..."
Nàng vốn gầy, vòng eo lại nhỏ như kiến, giống như chỉ cần gập người lại là lập tức bị gãy. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt to hàm chứa hơi nước, ngưng tụ thành nước mắt quanh viền mắt, điềm đạm đáng yêu.
Thẩm Giai biết lời Đỗ Yểu Yểu nói có vài phần là giả tạo nhưng vẫn không khỏi đau lòng, sắc mặt nhìn Hồng Ngạc cũng không được hòa nhã cho lắm: "Thần còn phải chăm sóc phu nhân. Xin công chúa cứ tự nhiên."
Gương mặt Hồng Ngạc đỏ ửng, lập tức cảm thấy xấu hổ, oán hận nói: "Cũng chỉ là con ma ốm, đáng giá để ngươi coi như bảo bối vậy sao?"
"Phu nhân của thần đương nhiên thần sẽ coi như bảo bối. Nam Chiếu không hướng về phía biển, công chúa quản rộng quá rồi." Lời Thẩm Giai ngay thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Thẩm Giai, ngươi!" Gương mặt Hồng Ngạc càng đỏ hơn, lúc này bàn tay muốn lập tức chỉ thẳng vào mặt Thẩm Giai mắng chửi cố kiềm chế cuộn chặt thành nắm đấm trong tay ống tay áo: "Thẩm Giai, ngươi chờ đấy cho ta. Nhất định sẽ có ngày ngươi phải cầu ta!"
Thái tử Sở Chính luôn có ý muốn kết nối với Nam Chiếu, muốn làm quan hệ thông gia để trở thành đồng minh với Nam Chiếu. Mà người tài đức dưới trước Thái tử, thậm chí là bao gồm cả Thái tử đều tùy ý công chúa lựa chọn.
Cho dù là thích thật lòng hay là giả vờ để lợi dụng thì Thẩm Giai luôn là người lấy đại cục làm trọng.
Thẩm Giai lựa chọn giúp đỡ thái tử, thế nên hắn sẽ không dễ dàng từ chối lời mời và mệnh lệnh của hắn ta.
Hồng Ngạc có quyền thế thái tử có thể mượn được, mà kết thông gia lại chính là cách thức đơn giản dễ thực hiện nhất, chỉ là nam nhân có nhiều hơn một nữ nhân thôi mà.
Bản thân Đỗ Yểu Yểu chỉ có một cơ thể quyến rũ và tình cảm nửa thật nửa giả với Thẩm Giai.
Đạt được mục đích với cái giá thấp nhất, Thẩm Giai sẽ đưa ra lựa chọn thế nào đã rõ như ban ngày.
Dần đàn, mọi người cũng có mặt đầy đủ trong điện, đế hậu giá lâm, sứ giả của các nước vội vàng bước ra khỏi hàng, nói là cung chúc sự phồn vinh tươi đẹp với Đại Sở.
Người cuối cùng là sứ giả của Nam Chiếu, nàng ta mặc chiếc váy xòe màu đỏ sợi vàng Hải Đường, gương mặt xinh đẹp, giọng nói trong trẻo.
“Công chúa Hồng Ngạc của Nam Chiếu, bái kiến Đại Sở Đế Hậu, chúc Ngô Hoàng và nương nương phúc như đông hải thọ cùng trời đất, thiên thu vạn đại, phúc đầy non sông.”
“Tốt lắm tốt lắm tốt lắm.” Hoàng Đế vui mừng khen ngợi Hồng Ngạc một hồi, Đế Hậu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế phượng cũng khẽ mỉm cười.
Nhạc khí sênh tiêu, vũ cơ nhảy múa, hai hàng dạ minh châu nạm trên tường vàng tỏa ánh sáng như ban ngày.
Hiện ra trước mặt mọi người.
Hồng Ngạc tay cầm bình rượu đi đến đứng trước mặt Đỗ Yểu Yểu.
Thẩm Giai đứng dậy, Đỗ Yểu Yểu hơi cúi người: “Công chúa.”
Hồng Ngạc nhìn Đỗ Yểu Yểu hồi lâu, sau đó vô cùng ngạo mạn lên tiếng: “Thì ra ngươi chính là Ngự sử phu nhân.”
Đỗ Yểu Yểu rất muốn trả lời lại một câu ‘chính là thần phụ’ nhưng nàng lại bị kích thích bởi sự kiêu ngạo và khinh thường của Hồng Ngạc, nàng giả vờ như khúc gỗ rồi đứng im không nói gì.
Thẩm Giai lên tiếng: “Công chúa có chuyện gì không?”
Hồng Ngạc bình tĩnh mỉm cười, nàng ta ranh mãnh nói: “Thẩm đại nhân, nghe nói nữ tử Đại Sở có rất nhiều tài nghệ, bổn công chúa muốn thi nhảy với phu nhân nhà ngươi. Nếu như ta thắng vậy thì mong phu nhân nhà ngươi sẽ nhường ngươi cho ta một đêm.”
Nam Chiếu thoải mái, lúc ở dịch quán của sứ giả, Hồng Ngạc đã nhiều lần muốn bò lên giường của Thẩm Giai nhưng đều thất bại.
Thẩm Giai bình tĩnh lên tiếng: “Nếu như công chúa thua thì sao?”
“Ta sẽ không thua.” Hồng Ngạc kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dáng vẻ mình ắt sẽ thắng.
Đỗ Yểu Yểu cúi đầu nghe hai người họ ‘tán tỉnh’ nhau ngay bên cạnh, đang lúc nghĩ xem Thẩm Giai sẽ trả lời thế nào thì bỗng nhiên Đỗ Yểu Yểu lại bị Thẩm Giai chỉ mặt điểm tên.
“Yểu Yểu, nàng thấy sao?”
Ta thấy thế nào? Phu thê hai người muốn ngủ thì ngủ, sao ta dám có ý kiến gì? Đỗ Yểu Yểu điên cuồng oán thầm trong lòng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Giai đang ý vị thâm trường nhìn nàng, suy nghĩ trong đầu Đỗ Yểu Yểu nhanh chóng thay đổi:
Nếu như nàng nói không thi múa, đưa Thẩm Giai luôn cho Hồng Ngạc mượn một lúc thì chắc chắn Thẩm Giai sẽ khiến nàng hối hận.
Còn thi múa? Không được nha. Nguyên chủ chính là bao cỏ chỉ biết sống phóng túng, không biết ca múa. Cái thứ hai nữa là Đại Sở khá bảo thủ, một nữ nhân đã lập gia đình lại còn đứng ở trước mặt mọi người khiêu vũ thì ít nhiều gì cũng có nghĩa là mua vui cho người khác, mặt phu quân cũng chẳng tốt gì mấy. Ở đây không thể so sánh với Nam Chiếu được, mấy chuyện hát múa đó lại được coi là chuyện bình thường.
Đỗ Yểu Yểu che miệng ho nhẹ, sử dụng lớp vỏ bệnh tật yếu ớt nói: "Khụ khụ... Thân thể thần phụ không được tốt, còn vừa mới bị phong hàn... Khụ... Chỉ sợ không thể nhận lời công chúa được..."
Nàng vốn gầy, vòng eo lại nhỏ như kiến, giống như chỉ cần gập người lại là lập tức bị gãy. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt to hàm chứa hơi nước, ngưng tụ thành nước mắt quanh viền mắt, điềm đạm đáng yêu.
Thẩm Giai biết lời Đỗ Yểu Yểu nói có vài phần là giả tạo nhưng vẫn không khỏi đau lòng, sắc mặt nhìn Hồng Ngạc cũng không được hòa nhã cho lắm: "Thần còn phải chăm sóc phu nhân. Xin công chúa cứ tự nhiên."
Gương mặt Hồng Ngạc đỏ ửng, lập tức cảm thấy xấu hổ, oán hận nói: "Cũng chỉ là con ma ốm, đáng giá để ngươi coi như bảo bối vậy sao?"
"Phu nhân của thần đương nhiên thần sẽ coi như bảo bối. Nam Chiếu không hướng về phía biển, công chúa quản rộng quá rồi." Lời Thẩm Giai ngay thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Thẩm Giai, ngươi!" Gương mặt Hồng Ngạc càng đỏ hơn, lúc này bàn tay muốn lập tức chỉ thẳng vào mặt Thẩm Giai mắng chửi cố kiềm chế cuộn chặt thành nắm đấm trong tay ống tay áo: "Thẩm Giai, ngươi chờ đấy cho ta. Nhất định sẽ có ngày ngươi phải cầu ta!"
Thái tử Sở Chính luôn có ý muốn kết nối với Nam Chiếu, muốn làm quan hệ thông gia để trở thành đồng minh với Nam Chiếu. Mà người tài đức dưới trước Thái tử, thậm chí là bao gồm cả Thái tử đều tùy ý công chúa lựa chọn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook