Cung yến được tổ chức ở điện Thái Hòa, Thẩm Giai dẫn theo Đỗ Yểu Yểu đi qua những bậc thềm bằng bạch ngọc, lúc đi đến cửa điện lại chạm mặt Sở Đắc và hoàng phi Trần Thị.

“Dạo gần đây Thẩm huynh quả là có diễm phúc.” Người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng rồi. Sở Đắc đứng từ đằng xa trông thấy bóng lưng của hai người họ, đứng phía sau hắn cười nói.

Thẩm Giai ngoảnh đầu lại, Sở Đắc dẫn theo một nữ tử cao gầy và xinh đẹp, họ đang chậm rãi bước lên bậc thềm.

Hắn khách sáo gật đầu nói: “Ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử phi.”

Đỗ Yểu Yểu cũng theo sau hành lễ.

Trần Thị nhìn Đỗ Yểu Yểu, nàng ta bất ngờ trước vẻ đẹp của Đô Yểu Yểu: “Đây là?” “Ngự Sử phu nhân.” Sở Đắc tiếp lời.

Ánh mắt của Trần Thị chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên nọ.

Nữ tử trước mặt có mái tóc đen và làn da trắng, môi đỏ má hồng, chiếc váy dài màu xanh làm nổi bật lên dáng người yểu điệu dè dặt, thật sự khó có thể liên tưởng đến Đỗ Yển Yển rực rỡ trong lời đồn được.

“Phu nhân đẹp thật đấy.” Lời khen của Trần thị xuất phát từ tận sâu đáy lòng, Hoa sen mọc lên từ nước trong, không cần thiên nhiên phải chạm khắc, trang trí cũng chỉ có thế.

“Cỏn phải nói sao.” Sở Đắc trêu ghẹo Thẩm Giai: “Người không nhận ra còn tưởng Ngự Sử đại nhân của chúng ta hưu thế lấy người khác, không biết tìm đâu ra tiên nữ mới này đấy.”



Đỗ Yểu Yểu giả vờ ngượng ngùng cúi đầu xuống, Thẩm Giai chắp tay nói: “Ngũ Hoàng Tử nói đùa rồi.”

Trần Thị nghe thấy ‘hưu thê lấy người mới’ thì ánh mắt của nàng ta lúc nhìn Đỗ Yểu Yểu lại có thêm vài phần ý vị sâu xa.

Thẩm Giai cùng với Thái tử tiếp đón sứ giả Nam Chiếu, tiểu công chúa của Nam Chiếu phải lòng ngự sử trẻ tuổi, có rất nhiều người trong triều biết được chuyện này.

Đỗ Yểu Yểu là nữ thương nhân, xét về thân phận hay địa vị thì cũng không thể sánh bằng công chúa Nam Chiếu, nghe nói còn có tiếng xấu bên ngoài. Hơn nữa nghe đồn còn mối quan hệ giữa nàng và Thẩm Giai còn không tốt.

Điều quan trọng nhất chính là, Thái tử có ý để Thẩm Giai lấy công chúa Nam Chiếu, từ đó thành lập nên mối quan hệ thông gia với Nam Chiếu, sau này lúc thái tử tranh quyền đoạt vị, đối phó với Thần Vương cũng có thêm một phần thắng.

Còn Đỗ Yểu Yểu, tuân theo chiếu lệnh thông báo, nàng tự mình xin xuống nhà dưới là được.

“Phu quân, theo chàng, Thẩm đại nhân sẽ đồng ý hưu thê chứ?”

Sau khi bước vào trong điện rồi ổn định chỗ ngồi, Trần thị tò mò hỏi, từ xưa đến nay anh hùng đều khó qua được ải mỹ nhân, hơn nữa Đỗ Yểu Yểu lại là nữ tử dịu dàng xinh đẹp hiếm thấy như thế.

“Nếu là trước đây chắc chắn Thẩm Giai sẽ hưu thê.” Sở Đắc nói, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, thái tử và Thẩm Giai đều là loại người như thế.

Nhưng Sở Đắc ngẫm lại, hai hôm trước thái tử cũng thử đưa ra cách này nhưng Thẩm Giai còn chưa nghe xong đã đáp. Nghĩ đến sự thay đổi chóng mặt dạo gần đây của Đỗ Yểu Yểu và sự khác thường của Thẩm Giai, Sở Đắc cười nói: “Nhưng nếu là hiện tại thì khó mà nói trước được điều gì.”

Trần thị gật đầu, đối diện là Thẩm Giai vừa mới ngồi xuống đã nắm lấy tay Đỗ Yểu Yểu. Giống như đang thử nóng lạnh gì đó, họ lại gọi một cung nữ đến rồi căn dặn, cung nữ bưng lên một ấm trà nóng, hắn rót trà rồi đưa cho nàng uống.



Trần thị nắm chặt lò ấp trong tay áo, lần đầu tiên cho rằng không thể tin hết vào lời đồn được, lời đồn đều do con người nói ra.

“Được rồi, không uống nữa.” Đỗ Yểu Yểu lắc đầu, nàng đẩy tay Thẩm Giai dưới gầm bàn.

Người đến đây hôm nay hầu hết là triều thần và mệnh phụ, họn họ có những hành động thân mật thế này vô tình hoặc cố ý đã thu hút được biết bao ánh nhìn.

“Sau này ta sẽ không đưa nàng ra ngoài nữa, cung yến là lần cuối cùng trong năm nay.” Thẩm Giai vén sợi tóc rối ra sau tai cho Đỗ Yểu Yểu, giọng nói mang theo vài phần tự trách.

Đỗ Yểu Yểu cũng thấy mấy hôm nay mình sức khỏe của mình cũng đã ổn định rồi, ai ngờ chỉ một đoạn đường ngắn từ cửa cung cho đến điện Thái Hòa mà tay chân của nàng đều đã lạnh buốt.

Sức khỏe của Lâm muội muội thật sự không tốt lắm, hiện tại nàng còn đang khoác chiếc áo lông có giá mấy chục nghìn một chiếc thời hiện đại đấy.

Đỗ Yểu Yểu chu miệng, giọng điệu làm nũng mang theo cả oán giận nữa: “Ta đã nói rồi, sức khỏe của ta không phù hợp để đi nhưng chàng lại nói thần sắc của ta ổn rồi.”

“Là lỗi của ta, tối nay lúc về nhà ta sẽ mặc cho phu nhân trừng phạt.” Thẩm Giai tiến lại gần rồi cắn lên tai Đỗ Yểu Yểu.

Đỗ Yểu Yểu ngoảnh đầu tránh đi, nàng khẽ hừ một tiếng: “Không có tâm trạng.”

Đỗ Yểu Yểu thật sự không có tâm trạng, ban nãy nghe thấy Sở Đắc vô tình nói ‘hưu thê lấy vợ mới’, không chỉ ánh mắt của Trần thị lúc nhìn nàng thêm mấy phần thương hại và thông cảm mà Đỗ Yểu Yểu cũng có cảnh giác trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương