Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 18:
Nàng ta không hiểu, Thẩm Giai đường đường Trạng nguyên một giáp, sao có thể chịu đựng thê tử nông cạn vô tri như thế này.
"Ôi, ta không biết thiêm hương, từ nhỏ đều có hạ nhân làm hết mọi chuyện cho ta." Đỗ Yểu Yểu ra vẻ đúng lý hợp tình: "Nương nói trông ta thế này chỉ cần bụng không chịu thua kém, sinh cho phu quân một tiểu tử béo khỏe là được rồi!"
"Sinh nam sinh nữ đều như nhau." Diệp Oánh nhíu mi, không đồng tình với quan niệm truyền thống của Đỗ Yểu Yểu.
Nàng là nữ nhi duy nhất, mẫu thân lại sớm thệ, phụ thân trường tình không có thú thêm ai, thường dạy nàng rằng: Cân quắc không nhường tu mi, nữ nhi cũng cần tự thân nỗ lực. Còn nói dùng sắc hầu người sẽ chẳng dài lâu.
"Nhưng ta vẫn muốn sinh cho phu quân một tiểu tử!" Đỗ Yểu Yểu lớn tiếng, còn hơi ngước mặt, dáng vẻ đắc chí.
"Ta không sinh được nhi tử thì trong lòng khó chịu, sẽ đi tìm nam nhân khác qua đêm uống rượu. Phu quân là người tốt, cũng không quản ta, mỗi tháng đều phát nguyệt bổng mặc ta chơi!"
"Vậy ư?" Ánh mắt Diệp Oánh nhìn về phía Đỗ Yểu Yểu phức tạp, một lời khó nói hết, thấy nàng đắm chìm trong đó thì nghĩ thầm thì ra là thế.
Thẩm Giai kiêu ngạo từ nhỏ, có ham muốn chiếm giữ cực mãnh liệt với những thứ là của mình. Chỉ có không thèm để ý mới dễ dàng tha thứ cho thê tử giống bình hoa bài trí như vậy.
"Đúng thế!" Đỗ Yểu Yểu chém đinh chặt sắt, bẻ ngón tay đếm.
"Phu quân đối ta cực tốt, nói ta thân thể yếu đuối, chàng gần như chưa bao giờ chạm vào ta…"
"Giúp ta cai thói tiêu phí xa xỉ, chưa bao giờ giao chìa khóa khố phòng cho ta…"
"Ta biết hắn tốt với ta, muốn cho ta dưỡng tốt thân thể để sinh tiểu tử béo, sau này sẽ giao tài sản trong nhà cho con chúng ta…"
Diệp Oánh đỡ trán. Xác định là tốt với ngươi chứ không phải muốn hưu ngươi à?
Nàng là khuê nữ hoa cúc cũng biết giữa phu thê nào có chuyện không chạm vào nhau, chủ mẫu quý phủ chưởng gia, quản khố phòng là việc theo lý thường.
Đỗ Yểu Yểu ‘ngu muội tự luyến’ còn đang huyên thuyên không đâu, Diệp Oánh nâng tay ngăn lại: "Đỗ cô nương, phiền cô nương xem vãn thiện đã xong chưa, ta có hơi đói bụng."
"Được!" Đỗ Yểu Yểu như khôi phục tinh thần, vui sướng vỗ tay: "Hôm nay ta nói trù phòng làm một bàn ăn cay, chắc hẳn phu quân thích lắm!"
Nàng vui vẻ lại nghiêm túc, Diệp Oánh không đành lòng vạch trần Thẩm Giai thích ngọt không thích cay, thích thanh đạm, không ưa khẩu vị nặng!
Thẩm Giai vừa thấy một bàn đồ cay thì lặng lẽ cau mày.
Diệp Oánh cũng cảm thấy có chút khó nuốt được.
Chỉ có Đỗ Yểu Yểu mỗi món gắp vài đũa, ăn đến vui quên trời đất.
Vừa ăn còn không quên thúc giục: "Mau ăn đi, hai người mau ăn, thịt thỏ cay ngon thật đấy!"
Nếu không phải thấy Đỗ Yểu Yểu ăn đến trán ứa mồ hôi, miệng nhỏ đỏ chót thì Thẩm Giai và Diệp Oánh thật đúng là hoài nghi nàng đang cố tình chơi hai người bọn họ.
Ẩm thực Giang Nam thiên thanh đạm, rất ít ăn cay. Lục Nhân dò xét nét mặt Thẩm Giai, nhắc nhở Đỗ Yểu Yểu: "Phu nhân, đại nhân và Diệp cô nương là người Ngô Hưng…"
"Thì thế nào?" Đỗ Yểu Yểu uống một ngụm thanh trà, lại nuốt một miếng cá tiêu cay.
"Diệp cô nương không ăn được cay." Lục Nhân uyển chuyển chỉ nhắc tới mình Diệp Oánh.
Đỗ Yểu Yểu bừng tỉnh đại ngộ, che miệng nhỏ nói: "A, ta quên mất."
Nàng áy náy đứng dậy tạ lỗi với Diệp Oánh: "Ta lập tức đi báo cho trù phòng làm vài món Giang Nam tới."
Diệp Oánh gật đầu: "Làm phiền Đỗ cô nương."
Đỗ Yểu Yểu lại uống một miệng trà, le lưỡi cười: "Không phiền, không phiền."
Động tác rõ ràng là thô tục, nhưng do Đỗ Yểu Yểu làm ra lại có vẻ hoạt bát đáng yêu. Thậm chí mang chút hấp dẫn ngây ngô mà bản thân nàng không tự biết.
Diệp Oánh theo phản xạ nhìn về phía Thẩm Giai, Thẩm Giai mặt không đổi sắc. Nàng ta lại mơ hồ cảm thấy Đỗ Yểu Yểu đêm nay cực kỳ mộc mạc nhưng lại đẹp vô cùng.
Mỹ nhân tại cốt không tại da. Đỗ Yểu Yểu một thân thuần trắng, da tuyết tóc đen, chóp mũi cao thẳng lấm tấm mồ hôi, miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch thở hổn hển. Tuy là biết nàng bị cay nhưng rất dễ khiến người ta liên tưởng tới dục vọng.
Diệp Oánh không nhìn Thẩm Giai nữa nên không chú ý tới cổ họng hắn thoáng nhúc nhích.
Diệp Oánh cảm thấy mình tỉ mỉ ăn vận một phen còn không bằng Đỗ Yểu Yểu tố nhan, cảm giác như tranh nhau tỏa sáng với minh châu, kết quả lại không bằng người ta.
Nàng ta tự mình an ủi, Thẩm Giai không phải người yêu thích vẻ ngoài.
Lúc trước ở Ngô Hưng, hắn đõ đạt kỳ thi viện, thi hương, trở thành người đứng đầu Tú tài và Giải nguyên, bao nhiêu tiểu thư muốn chiêu hắn làm rể, thậm chí có hoa khôi thanh lâu yêu thương nhung nhớ nhưng hắn vẫn luôn thờ ơ.
Một Đỗ Yểu Yểu nói năng cử chỉ thô bỉ mà thôi, sao hắn có thể đặt trong lòng được?
"Ôi, ta không biết thiêm hương, từ nhỏ đều có hạ nhân làm hết mọi chuyện cho ta." Đỗ Yểu Yểu ra vẻ đúng lý hợp tình: "Nương nói trông ta thế này chỉ cần bụng không chịu thua kém, sinh cho phu quân một tiểu tử béo khỏe là được rồi!"
"Sinh nam sinh nữ đều như nhau." Diệp Oánh nhíu mi, không đồng tình với quan niệm truyền thống của Đỗ Yểu Yểu.
Nàng là nữ nhi duy nhất, mẫu thân lại sớm thệ, phụ thân trường tình không có thú thêm ai, thường dạy nàng rằng: Cân quắc không nhường tu mi, nữ nhi cũng cần tự thân nỗ lực. Còn nói dùng sắc hầu người sẽ chẳng dài lâu.
"Nhưng ta vẫn muốn sinh cho phu quân một tiểu tử!" Đỗ Yểu Yểu lớn tiếng, còn hơi ngước mặt, dáng vẻ đắc chí.
"Ta không sinh được nhi tử thì trong lòng khó chịu, sẽ đi tìm nam nhân khác qua đêm uống rượu. Phu quân là người tốt, cũng không quản ta, mỗi tháng đều phát nguyệt bổng mặc ta chơi!"
"Vậy ư?" Ánh mắt Diệp Oánh nhìn về phía Đỗ Yểu Yểu phức tạp, một lời khó nói hết, thấy nàng đắm chìm trong đó thì nghĩ thầm thì ra là thế.
Thẩm Giai kiêu ngạo từ nhỏ, có ham muốn chiếm giữ cực mãnh liệt với những thứ là của mình. Chỉ có không thèm để ý mới dễ dàng tha thứ cho thê tử giống bình hoa bài trí như vậy.
"Đúng thế!" Đỗ Yểu Yểu chém đinh chặt sắt, bẻ ngón tay đếm.
"Phu quân đối ta cực tốt, nói ta thân thể yếu đuối, chàng gần như chưa bao giờ chạm vào ta…"
"Giúp ta cai thói tiêu phí xa xỉ, chưa bao giờ giao chìa khóa khố phòng cho ta…"
"Ta biết hắn tốt với ta, muốn cho ta dưỡng tốt thân thể để sinh tiểu tử béo, sau này sẽ giao tài sản trong nhà cho con chúng ta…"
Diệp Oánh đỡ trán. Xác định là tốt với ngươi chứ không phải muốn hưu ngươi à?
Nàng là khuê nữ hoa cúc cũng biết giữa phu thê nào có chuyện không chạm vào nhau, chủ mẫu quý phủ chưởng gia, quản khố phòng là việc theo lý thường.
Đỗ Yểu Yểu ‘ngu muội tự luyến’ còn đang huyên thuyên không đâu, Diệp Oánh nâng tay ngăn lại: "Đỗ cô nương, phiền cô nương xem vãn thiện đã xong chưa, ta có hơi đói bụng."
"Được!" Đỗ Yểu Yểu như khôi phục tinh thần, vui sướng vỗ tay: "Hôm nay ta nói trù phòng làm một bàn ăn cay, chắc hẳn phu quân thích lắm!"
Nàng vui vẻ lại nghiêm túc, Diệp Oánh không đành lòng vạch trần Thẩm Giai thích ngọt không thích cay, thích thanh đạm, không ưa khẩu vị nặng!
Thẩm Giai vừa thấy một bàn đồ cay thì lặng lẽ cau mày.
Diệp Oánh cũng cảm thấy có chút khó nuốt được.
Chỉ có Đỗ Yểu Yểu mỗi món gắp vài đũa, ăn đến vui quên trời đất.
Vừa ăn còn không quên thúc giục: "Mau ăn đi, hai người mau ăn, thịt thỏ cay ngon thật đấy!"
Nếu không phải thấy Đỗ Yểu Yểu ăn đến trán ứa mồ hôi, miệng nhỏ đỏ chót thì Thẩm Giai và Diệp Oánh thật đúng là hoài nghi nàng đang cố tình chơi hai người bọn họ.
Ẩm thực Giang Nam thiên thanh đạm, rất ít ăn cay. Lục Nhân dò xét nét mặt Thẩm Giai, nhắc nhở Đỗ Yểu Yểu: "Phu nhân, đại nhân và Diệp cô nương là người Ngô Hưng…"
"Thì thế nào?" Đỗ Yểu Yểu uống một ngụm thanh trà, lại nuốt một miếng cá tiêu cay.
"Diệp cô nương không ăn được cay." Lục Nhân uyển chuyển chỉ nhắc tới mình Diệp Oánh.
Đỗ Yểu Yểu bừng tỉnh đại ngộ, che miệng nhỏ nói: "A, ta quên mất."
Nàng áy náy đứng dậy tạ lỗi với Diệp Oánh: "Ta lập tức đi báo cho trù phòng làm vài món Giang Nam tới."
Diệp Oánh gật đầu: "Làm phiền Đỗ cô nương."
Đỗ Yểu Yểu lại uống một miệng trà, le lưỡi cười: "Không phiền, không phiền."
Động tác rõ ràng là thô tục, nhưng do Đỗ Yểu Yểu làm ra lại có vẻ hoạt bát đáng yêu. Thậm chí mang chút hấp dẫn ngây ngô mà bản thân nàng không tự biết.
Diệp Oánh theo phản xạ nhìn về phía Thẩm Giai, Thẩm Giai mặt không đổi sắc. Nàng ta lại mơ hồ cảm thấy Đỗ Yểu Yểu đêm nay cực kỳ mộc mạc nhưng lại đẹp vô cùng.
Mỹ nhân tại cốt không tại da. Đỗ Yểu Yểu một thân thuần trắng, da tuyết tóc đen, chóp mũi cao thẳng lấm tấm mồ hôi, miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch thở hổn hển. Tuy là biết nàng bị cay nhưng rất dễ khiến người ta liên tưởng tới dục vọng.
Diệp Oánh không nhìn Thẩm Giai nữa nên không chú ý tới cổ họng hắn thoáng nhúc nhích.
Diệp Oánh cảm thấy mình tỉ mỉ ăn vận một phen còn không bằng Đỗ Yểu Yểu tố nhan, cảm giác như tranh nhau tỏa sáng với minh châu, kết quả lại không bằng người ta.
Nàng ta tự mình an ủi, Thẩm Giai không phải người yêu thích vẻ ngoài.
Lúc trước ở Ngô Hưng, hắn đõ đạt kỳ thi viện, thi hương, trở thành người đứng đầu Tú tài và Giải nguyên, bao nhiêu tiểu thư muốn chiêu hắn làm rể, thậm chí có hoa khôi thanh lâu yêu thương nhung nhớ nhưng hắn vẫn luôn thờ ơ.
Một Đỗ Yểu Yểu nói năng cử chỉ thô bỉ mà thôi, sao hắn có thể đặt trong lòng được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook