Nghĩ đến đây, nàng ta thẳng lưng ngẩng đầu, cố gắng bày ra sự thanh nhã của nữ tử ôm một bụng thi thư văn hoa.

Thẩm Giai như người mù, còn đang hồi tưởng lại hành vi cử chỉ của Đỗ Yểu Yểu.

Đỗ Yểu Yểu có thể phát hiện hắn thích ngọt thì sao có thể không biết hắn không ăn cay được? Diệp Oánh từ Giang Nam lại đây, tỳ nữ hoặc trù nương chắc chắn sẽ nhắc nhở chủ tử khẩu vị của khách nhân, rõ ràng là Đỗ Yểu Yểu cố ý giả vờ không biết.

Hơn nữa, phân phó phòng bếp làm vài món ăn còn cần phu nhân đích thân tới tận nơi ư? Nhìn bóng dáng rời đi vội vàng của Đỗ Yểu Yểu, lại thêm Diệp Oánh an tĩnh hiền thục ngồi một bên, Thẩm Giai cảm thấy mình hiểu được vài phần.

Lần đầu tiên Thẩm Giai cảm nhận được mình nên tỏ rõ thái độ cho Đỗ Yểu Yểu biết: ‘Không cần tiếp tục tặng nữ nhân cho hắn nữa, hắn tức giận nhưng vẫn muốn ‘ăn’ nàng, tạm thời không có khả năng ngán.’

"Giai ca ca." Diệp Oánh sử dụng xưng hô trước kia, thấy Thẩm Giai mắt lạnh, nàng ta sửa miệng: "Thẩm đại nhân."

Lúc này Thẩm Giai mới tỏ vẻ có kiên nhẫn nghe nàng ta nói chuyện.

Diệp Oánh thuật lại rõ ràng chân tướng mọi chuyện xảy ra ở Ngô Hưng, nói đến chỗ xúc động còn ngân ngấn ánh lệ, đáng thương lại động lòng người.

Thẩm Giai gật đầu, hỗn loạn một chữ ngắn gọn ‘được’ hoặc ‘tốt’, không an ủi thêm lấy một câu.

Trù phòng bưng đồ ăn lên, nhưng mãi vẫn không thấy Đỗ Yểu Yểu quay trở lại. Lục Nhân vào cửa không nhìn nổi nên lén đưa cho Diệp Oánh một chiếc khăn tay trắng, ý bảo nàng ta lau nước mắt.

Diệp Oánh thấy Thẩm Giai thờ ơ thì tâm cũng lạnh, lại nghĩ tới hắn là nam tử đã có thê, theo lý nên tị hiềm thì tự mình thuyết phục bản thân tha thứ Thẩm Giai không săn sóc.

"Đại nhân, phụ thân đã qua đời, Oánh Oánh chỉ có thể dựa vào huynh." Diệp Oánh cầm quyên khăn, hai mắt đẫm lệ mông lung.



"Lão sư có ơn tri ngộ, Thẩm mỗ tự nhiên báo đáp." Thẩm Giai khách khí mà xa cách.

"Chỉ là muốn báo đáp ơn tri ngộ của phụ thân thôi sao?" Diệp Oánh hỏi lại, nhìn gương mặt tuấn tú thanh lãnh của hắn, chậm rãi nhấn từng chữ: "A Oánh và đại nhân cũng có tình nghĩa thanh mai trúc mã cơ mà."

Trước khi Thẩm Giai vào kinh dự thi, Diệp Oánh từng bày tỏ cõi lòng với hắn. Thẩm Giai mượn cớ ‘không đạt công danh không nói chuyện nhi nữ tình trường’ để từ chối.

Hiện tại Diệp Oánh lẻ loi một mình, phiêu bạc không nơi dựa vào. Nhưng Thẩm Giai cũng không muốn trở thành quy túc cho thanh mai khốn cùng, lập tức phủi sạch quan hệ: "Ta chỉ coi Diệp cô nương như muội muội."

"Nhưng ta không chỉ coi Thẩm đại nhân như ca ca." Diệp Oánh si ngốc nhìn Thẩm Giai, không cam lòng nói: "Ngay cả nữ nhân như Đỗ Yểu Yểu huynh cũng chấp nhận được, vì sao không thể dung thêm A Oánh ở bên người?"

"Đỗ Yểu Yểu! Loại nữ nhân nào?" Thẩm Giai nhướng mày, trả lời lạc đề.

Diệp Oánh dựa vào những lời Đỗ Yểu Yểu nói buổi chiều làm tổng kết:

"Không có học thức, ngu muội vô tri, ngay cả thành ngữ lưỡng tụ thiêm hương cũng nói ra được!"

"Cậy vào mỹ mạo, không chí tiến thủ, chỉ nghĩ sinh hài tử cho nam nhân để sống yên!"

"Huynh không chạm vào nàng, không cho nàng chìa khóa khố phòng, nàng tìm nam nhân khác cũng không quản!"

"Đại nhân, A Oánh biết huynh có nỗi khổ, ta nguyện ý theo huynh chờ huynh, đến khi nào huynh…"

‘Đại nghiệp thành công, vị cực nhân thần!’



Câu này, Diệp Oánh không thể nói trắng ra được.

Đương kim Thái tử tranh quyền với Thần vương, Thẩm Giai kiên định đảng Thái tử, cô mẫu của thê tử… Vĩnh Ninh hầu phủ lại ủng hộ Thần vương. Một núi không thể chứa hai hổ, nếu Thần vương thế bại, Đỗ Yểu Yểu sớm muộn gì cũng bị hưu bỏ.

Huống chi bản thân Đỗ Yểu Yểu vẫn là bao cỏ uổng phí mỹ mạo, không được lòng Thẩm Giai.

Nội tâm Diệp Oánh có vài phần tự tin, xưa nay đứng giữa quyền thế và nữ nhân, nam nhân luôn lựa chọn rất thực tế, càng chú trọng ích lợi.

"Đỗ… Yểu Yểu nói vậy với ngươi?" Thẩm Giai khựng lại, hơi giật mình.

Diệp Oánh chần chừ gật đầu.

"Thì ra là thế." Thẩm Giai hiểu rõ. Chẳng trách Diệp Oánh tro tàn lại cháy, tự đề cử bản thân. Thì ra Đỗ Yểu Yểu đã sớm trợ giúp một tay.

Sau đó hắn lại đánh giá dáng vẻ của Diệp Oánh, đối lập với Đỗ Yểu Yểu vừa rồi đơn giản thanh thoát thì mới thấy nàng đúng là hao hết tâm tư, cố gắng đưa Diệp Oánh tới bên người hắn.

"Thành hôn vài năm, ngay cả việc huynh không ăn cay mà Đỗ cô nương cũng không biết, có thể thấy được nàng không đặt huynh trong lòng."

Diệp Oánh dùng khóe mắt đảo qua đồ ăn đỏ tươi trên bàn ám chỉ, ôm ấp hi vọng Thẩm Giai đừng bị sắc đẹp của Đỗ Yểu Yểu mê hoặc.

Nhưng Thẩm Giai lại cứ thích bị sắc đẹp khiến cho mụ đầu, sửa đúng lời nàng ta: "Yểu Yểu không phải Đỗ cô nương, nàng là Thẩm phu nhân danh xứng với thực."

Bốn chữ ‘danh xứng với thực’ cắn nặng vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương