Edit: Linn
Phạm Khải nghe được tin Diệp Vệ Đông tỉnh lại, vội làm xong chuyện của mình liền chạy nhanh qua đây thăm.

Diệp mẫu đặt trái cây hắn mua ở trên tủ đầu giường, trong miệng nói: "Người tới là được, tiêu pha như vậy làm gì, lại nói, nó bây giờ cũng ăn không hết."
Phạm Khải cười cười: "Cháu biết, Vệ Đông cậu ta ăn không hết thì mọi người ăn.

Mọi người chăm sóc cậu ta cũng rất vất vả mà."
Diệp mẫu thở dài: "Không vất vả gì, chỉ cần Vệ Đông khỏe mạnh là thím yên tâm."
"Có lời này của thím, cậu ta không dám không khỏe."
Phạm Khải đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Diệp Vệ Đông.

"Có phải hay không?"
Diệp Vệ Đông không nói chuyện, cho hắn một ánh mắt.
Phạm Khải vui vẻ, cùng Diệp mẫu nói nói mấy câu, ngồi trong chốc lát thấy không có chuyện gì liền nói với Diệp Vệ Đông: "Tôi còn có việc, về trước đây, hôm nào rảnh lại đến thăm cậu."
Giản Dao lấy nước ấm trở về, không thấy Phạm Khải, hỏi: "Phạm Khải về rồi hả mẹ?"
"Vừa mới đi." Diệp mẫu nhận lấy bình nước trong tay cô, rót chén nước, nói: "Cũng không biết Mập mạp cùng Đô đô như thế nào......"
Giản Dao cũng nhớ mong bọn trẻ, cô nhìn thoáng qua Diệp Vệ Đông.

"Mẹ, nếu không buổi chiều mẹ trở về, Vệ Đông hiện tại cũng tỉnh rồi, tình huống khá tốt."
Diệp Vệ Đông nghe vậy cũng gật đầu.
Diệp mẫu có chút do dự, "Con có thể không?"
"Không có vấn đề gì đâu ạ." Giản Dao nói: "Bệnh viện có bác sĩ hộ sĩ, lại nói còn có tiểu Hứa nữa mà."
"Vậy được rồi, để chiều mẹ về."
Ba ngày sau, tình trạng của Diệp Vệ Đông dần ổn định, liền chuyển từ bệnh viện tổng đến bệnh viện quân đội chỗ bọn họ.
Diệp mẫu ngày nào cũng mang canh bổ qua đây, có đôi khi cũng sẽ dẫn theo bọn trẻ đến.
Hai tiểu gia hỏa từ lúc bắt đầu còn thấy mới lạ, về sau dần dần trở nên quen thuộc với Diệp Vệ Đông.
Diệp Vệ Đông đã có thể ngồi dậy, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi đường.

Giản Dao đặc biệt gọt táo cắt thành miếng nhỏ để hắn ăn, Diệp Vệ Đông nói: "Vợ à, em tự ăn đi.


Giúp anh rửa một quả, anh trực tiếp gặm là được, cũng không cần gọt vỏ đâu."
Giản Dao liếc hắn một cái, nhét miếng táo vào miệng hắn.

"Em đặc biệt gọt cho anh ăn.

Như thế nào, anh chê hả?"
Diệp Vệ Đông nói: "Đâu có đâu, anh đây không phải là sợ nhỡ em cắt phải tay thì sao?"
Nhìn cô thật cẩn thận gọt vỏ, Diệp Vệ Đông nhìn cũng cảm thấy khẩn trương, sợ cô gọt vỏ gọt vào tay mình.
"Trông em giống con ngốc lắm à?" Giản Dao liếc nhìn hắn một cái, ra vẻ bất mãn nói.
Diệp Vệ Đông không chút do dự, "Đâu có đâu có, vợ à em là cô gái thông minh nhất mà anh từng thấy."
Giản Dao nhàn nhạt nhìn hắn, "Được rồi, đừng có mà vuốt mông ngựa nữa, em mới không ăn bộ dạng này."
Diệp Vệ Đông nhướng mày, cắn miếng táo mà cô nhét vào miệng.

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng động, nghe thấy tiếng gõ cửa, Giản Dao đề cao âm lượng hô lên "Mời vào."
Diệp Vệ Đông và Giản Dao cùng nhau nhìn về phía cửa, chỉ thấy Hàn Thanh Sơn thân hình cao lớn đi đến.
Diệp Vệ Đông mở miệng trước: "Hàn đại ca, anh như thế nào lại tới đây, vết thương của anh không có việc gì chứ?"
Hàn Thanh Sơn: "Cậu đừng lo lắng cho tôi, vết thương của cậu còn nặng hơn tôi nhiều."
"Hàn đại ca, anh ngồi đi, em rót cho anh chén nước."
Hàn Thanh Sơn cũng không cự tuyệt, nói cảm ơn với Giản Dao.
Hắn nhìn Diệp Vệ Đông, "Trông khí sắc cậu cũng không tệ là tôi yên tâm rồi."
Hắn và Diệp Vệ Đông cùng một nhóm đi làm nhiệm vụ, trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cùng Diệp Vệ Đông đều bị thương, đặc biệt là Diệp Vệ Đông, bởi vì yểm hộ hắn thương thế càng nặng, cũng may nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.
Hắn cùng Diệp Vệ Đông cũng được đưa vào bệnh viện, Diệp Vệ Đông bởi vì vết thương nghiêm trọng nên phải chuyển lên bệnh viện tổng.
Bởi vì lo lắng tình huống của Diệp Vệ Đông, thấy cơ thể khá hơn hắn liền đến thăm cậu ta.
Lúc này thấy cậu ta khí sắc không tồi, Hàn Thanh Sơn cảm thấy an tâm một chút.
Nghe được anh ta nói, Diệp Vệ Đông cười.

"Tôi nằm cả ngày nay cái gì cũng không phải làm, được ăn ngon uống ngon có người chăm sóc, rất thoải mái."
Hàn Thanh Sơn giơ tay định vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghĩ đến hắn đang bị thương lại hạ tay xuống.
"Yên ổn dưỡng thương cho tôi, chúc cậu mau chóng hồi phục."
Diệp Vệ Đông ừ một tiếng, cong khóe môi lên nói: "Tôi biết rồi, chờ vết thương của tôi bình phục, đến lúc đó chúng ta lại luận bàn."

Hàn Thanh Sơn bất đắc dĩ, tức giận nói: "Được."

Giản Dao nhìn trái cây, đồ dinh dưỡng chất đầy trong phòng, có chút buồn rầu.
Cái khác còn đỡ, hoa quả không giữ được lâu.

Khi Diệp mẫu qua đưa canh bổ, cô để Diệp mẫu mang về ăn, cũng đưa tiểu Hứa cầm một ít.

Tiểu Hứa không chịu nhận, bị Diệp mẫu cứng rắn nhét vào trong ngực, lúc này mới xấu hổ nhận lấy.
Lại ở bệnh viện một đoạn thời gian, Diệp Vệ Đông liền về nhà an dưỡng.
Có thể xuống giường, Diệp Vệ Đông liền không muốn nằm trên giường.

Nằm nửa tháng, xương cốt đều sắp mềm đến nơi rồi.
"Đã đến giờ, mau về giường nằm." Giản Dao thấy thời gian Diệp Vệ Đông hoạt động như vậy là đủ rồi, vội đuổi hắn về phòng.
Diệp Vệ Đông không tình nguyện về phòng nằm, nhìn bộ dạng hắn cọ tới cọ lui, Giản Dao thúc giục, "Đừng kéo dài thời gian."
"Bác sĩ cũng đã nói, để anh không có việc gì thì đi lại một chút, có lợi cho việc hồi phục sức khỏe."
"Nhưng bác sĩ cũng nói, tốt quá hoá dở, để anh đừng có gấp, anh làm sao lại không nghe?" Giản Dao liếc nhìn hắn một cái.
Diệp Vệ Đông còn cố gắng tranh thủ: "Anh cảm thấy anh khỏe hơn rồi, thời gian có thể thoải mái hơn một chút."
"Đó chỉ là anh cảm thấy."
"......"
Được rồi, Diệp Vệ Đông đành phải thành thật trở về phòng.

Đô Đô nhìn thoáng qua ba ba, yên lặng đi theo phía sau.
Giản Dao nhìn hai cha con bọn họ một cao một thấp, một trước một sau, yên lặng cong khóe môi.
Diệp Vệ Đông phát hiện tiểu tuỳ tùng phía sau, cũng cười một cái.

Nằm lên trên giường, ôm cô con gái ngập tràn mùi sữa vào trong lòng ngực, cầm lấy sách bên cạnh bàn nhẹ giọng nói.
"Đô Đô, ba ba đọc sách cho con nghe được không?"
Đô Đô nằm trong lòng Diệp Vệ Đông ngoan ngoãn gật đầu, chỉ vào sách nói: "Đọc!"
Giản Dao không có việc gì cũng sẽ đọc sách cho bọn họ nghe, hiển nhiên Đô Đô đã rất quen thuộc với hoạt động này.

Diệp Vệ Đông chậm rãi đọc từng chữ trong sách, Giản Dao nghe giọng hắn trầm thấp từ trong phòng truyền đến, lòng cũng tạm yên ổn.
Buổi tối, Giản Dao tắm xong, nằm xuống bên người Diệp Vệ Đông.
Bởi vì sợ đụng tới vết thương của hắn, nằm cách hắn một khoảng.

Diệp Vệ Đông không quá hài lòng, nói: "Vợ à, em dịch qua đây một chút."
Giản Dao do dự nói: "Không được,vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, em sợ đụng phải anh."
Diệp Vệ Đông nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu trêu trọc: "Không đáng ngại, chỉ cần em không đánh anh là được."
Giản Dao hừ một tiếng, nói: "Em đây cũng không khi dễ người yếu đuối."
Diệp Vệ Đông bật cười, nhân lúc cô không chú ý véo lấy mũi cô, gằn từng chữ nói: "Yếu, đuối?"
"......"
Giản Dao liếc hắn một cái, câu nói bình thường thế nào sang đến miệng hắn lại thành không đứng đắn như thế nhỉ?
Giản Dao bình tĩnh nói: "Không phải sao?"
Diệp Vệ Đông nhíu mày, cắn chặt răng, hạ giọng nói: "Em cứ chờ đến khi vết thương của anh khỏi để xem rốt cuộc anh có yếu đuối không......"
Giản Dao yên lặng xoay người, làm như không nghe thấy.
Cô không lại gần, Diệp Vệ Đông bèn chủ động dịch qua chỗ cô.
Giản Dao cảm nhận được hơi thở quen thuộc phía sau bao vây lấy bản thân, cô mím môi.

Diệp Vệ Đông ôm cô một cách cẩn thận, trái tim cuối cùng cũng được lấp đầy.
Nhớ lại khoảnh khắc ngã xuống đất sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Vệ Đông cảm nhận được máu mình đang chảy, hắn đang dần mất ý thức.

Hết thảy âm thanh xung quang đều cách hắn càng ngày càng xa, Diệp Vệ Đông nhớ tới lời mà hắn đã hứa với cô.
Hắn không thể chết được, hắn phải sống trở về, hắn muốn gặp cô.
Trong thời gian hôn mê, hắn có thể cảm giác được chính mình đang trên bàn phẫu thuật, chỉ là không thể nào tỉnh lại được, ý thức bị bóng tối lôi kéo, dần dần tiêu tan, hắn nghe được giọng của cô, giọng của bọn trẻ, còn có giọng của mẹ hắn......
Sau đó hắn chống đỡ đến bây giờ.
"Rất xin lỗi, đã để em lo lắng." Diệp Vệ Đông hôn xuống tóc cô, nhẹ giọng nói.
Hắn biết, tuy rằng cô cái gì cũng chưa nói, nhưng trong lòng cô nhất định là sợ hãi.
Giản Dao không nói chuyện, yên lặng xoay người, cẩn thận vòng qua chỗ hắn bị thương, ôm lấy hắn.
"Còn may anh không nuốt lời, bằng không......" Giản Dao nằm trong ngực hắn nhỏ giọng nói thầm.

"Em liền mang theo con anh đi tái giá."
Diệp Vệ Đông nói: "Anh sẽ không cho em cơ hội này."
Nếu thực sự có một ngày như vậy, Diệp Vệ Đông rất muốn hào phóng thành toàn cô.

Nhưng là hắn không được làm, tưởng tượng đến cảnh cô sẽ nằm trong lòng người khác, Diệp Vệ Đông đã cảm thấy khó chịu.
Kỳ thật Giản Dao cũng chỉ nói thế, cô là người kén chọn như vậy, nếu không phải xuyên tới ràng buộc cô cùng với hắn, thì họ căn bản sẽ không ở bên nhau.

Hừm, nghĩ đến dung mạo dáng người của Diệp Vệ Đông, Giản Dao thận trọng thay đổi suy nghĩ.

Có khả năng cô sẽ cùng hắn nói chuyện yêu đương, nhưng sẽ không kết hôn, cho dù có kết hôn, cũng sẽ không dễ dàng nói kết hôn liền kết hôn.
Nếu Diệp Vệ Đông thật sự thất ước, cô sẽ mang theo bọn trẻ đi cùng.

Dù sao cô đến con cái đều có rồi, đàn ông mà nói liền tùy duyên đi.
Giản Dao nghĩ rất thoáng.

Nhưng cô sẽ không nói cho hắn, chính là muốn cho hắn cảm thấy có chút nguy cơ, để tâm chút, bảo vệ chính mình.
Những ngày Diệp Vệ Đông dưỡng thương trôi qua bình đạm lại phong phú, người nhà đều ở bên cạnh, Giản Dao sợ hắn nhàm chán, còn mua riêng một cái radio.
Mỗi lần bật radio, Mập Mạp cùng Đô Đô đều lại gần đến bên người hắn, nghiêm túc nghe thanh âm bên trong phát ra.
Diệp mẫu vốn đang cảm thấy thịt đau, cho rằng quá quý.

Thấy một màn này lại cảm thấy đáng giá.
Vừa nghe radio phát chính là tuồng kịch bản mẫu, Diệp mẫu cũng nhanh chóng gia nhập đội ngũ của bọn họ, vui sướng mãn nguyện nghe vở kịch.
Giản Dao không nghe, có Lưu Cầm tới chơi, Giản Dao cùng cô ấy ngồi bên cạnh ăn trà bánh nói chuyện phiếm.
"Nghe lão Điền nhà chị nói a, hiện tại đang làm cái gì mà bình định, làm chỉnh đốn.

Nghe nói có rất nhiều cái gì giáo sư a lão sư a hạ phóng đều đã được về rồi."
Giản Dao cũng biết những việc này, lần trước Diệp Vệ Đông đã nói qua với cô, hiện tại có thể giúp ba mẹ Cố Quân lật lại bản án sửa lại án xử sai.
Đang nghĩ ngợi tới hỏi Diệp Vệ Đông một chút tiến triển như nào, liền nghe được Diệp Vệ Đông nói: "Đã sửa lại án xử sai."
Giản Dao có chút cao hứng, lại có chút mất mát.

Diệp Vệ Đông nhẹ giọng nói: "Quốc gia chúng ta, sẽ càng ngày càng tốt."
Giản Dao ừ một tiếng, cười nói: "Anh nói đúng."
Cố gia.
Sau khi có được tin tức, Cố lão gia tử nước mắt lưng tròng, nhiều năm qua đi như vậy, ông rốt cuộc cũng chờ đến ngày này.
Cố Quân nói: "Ông nội, ngài đừng kích động, chú ý thân thể."
Cố lão gia tử nói: "Cháu yên tâm, ông biết, ông chỉ là quá cao hứng."
Tin tức này đối với Cố gia mà nói là tin tức tốt, nhưng đối với những nhà khác trong sân lại là sét đánh giữa trời quang.
Bọn họ còn nhớ rõ, sân này nguyên bản là của Cố gia.

Hiện tại Cố gia được sửa lại án sai, phòng ở này không phải là muốn thu hồi chứ?
"Tôi cũng mặc kệ, phòng này được giao cho tôi thì chính là của tôi, tôi đã ở đây gần mười năm, đây là nhà của tôi, ai cũng đừng nghĩ để tôi dọn đi!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương