Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70
-
30: Canh Một
Edit: Linn
Mã Hồng Quân không mở miệng, Giản Dao cũng suýt quên sự tồn tại của hắn, nghe được hắn nói, không thèm để ý vẫy vẫy tay, "Cậu đi đi."
Cô đi theo Cố Quân về phía trạm thu mua phế phẩm, vừa đi vừa cùng cậu nói chuyện phiếm.
"Chỉ là muốn đi nhìn xem có đồ gì thú vị hay không......"
Nương theo trốn phồn hoa nhìn về phía xa xăm.
Cố Quân thường xuyên đi trạm thu mua phế phẩm, trên cơ bản là cầm một ít đồ chơi nhỏ mình nhặt được mang đến trạm thu mua hỏi bọn họ có mua không, có đôi khi cũng đi xem xem có đồ mình cần hay không, ví dụ như sách vở, mua những thứ đó ở trạm phế phẩm giá cả tiện nghi hơn mua ở hiệu sách mua nhiều.
"Như vậy à." Giản Dao thuận miệng nói: "Chị lúc trước cũng có đi qua một lần, nhưng lại không tìm được đồ mình muốn."
Cố Quân nói: "Chị Giản Dao, chị muốn tìm cái gì? Em ở trong thành tương đối tiện, có thể giúp chị tìm."
Giản Dao cười nói: "Không cần đâu, là một bộ tư liệu thôi, sau lại nhờ người khác mua được rồi."
"Ồ." Cố Quân cảm xúc có chút hụt hẫng, vốn đang muốn giúp một chút.
Giản Dao nhìn thoáng qua thiếu niên gầy yếu bên cạnh, lại nói tiếp cô vẫn chưa biết tuổi tác của cậu đâu.
"Cố Quân, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em mười lăm." Cố Quân trả lời.
Giản Dao nói: "Chị có đứa em trai, lớn hơn em một chút, tư liệu chị vừa mới nói chính là tìm cho nó."
Nghe được cô nhắc tới người nhà của mình, Cố Quân có chút tò mò, cậu cũng không biết nhiều chuyện của Giản Dao.
"Cố Quân, em có bao giờ nghĩ về tương lai chưa?" Giản Dao hỏi cậu, "Tương lai em muốn làm cái gì?"
Cố Quân trầm mặc.
Thành phần như cậu, làm gì có cái gọi là tương lai.
Cố Quân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hoặc là nói, là không dám nghĩ đến.
"Có thể sống tốt cùng ông nội là được rồi." Cuối cùng Cố Quân cũng nói điều này với Giản Dao.
Giản Dao cong môi, vỗ vỗ bờ vai của cậu.
"Sẽ, hơn nữa chị nói cho em biết, tương lai cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt! Về sau em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn làm gì thì làm."
Nói xong, Giản Dao lại bổ sung một câu.
"Đương nhiên, không thể làm chuyện trái pháp luật, chúng ta phải làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật, biết chưa?"
Cố Quân nghe lời cô nói, trong mắt hiện lên niềm khao khát.
"Thật sự sẽ có một ngày như vậy sao?"
"Ngày này rất nhanh sẽ đến." Giản Dao nhìn cậu, hỏi: "Em tin tưởng chị không?"
Cố Quân không có chút nào do dự, lập tức gật đầu.
Giản Dao mỉm cười, "Vậy em phải nhìn thật kỹ nha, chị sẽ không lừa gạt em."
Đi tới nơi, Giản Dao lại thấy được vị bác gái lần trước, bác gái kia hiển nhiên cũng nhớ rõ cô, không chờ cô mở miệng liền cùng cô chào hỏi.
"Nha, đồng chí, cô lại tới rồi."
Nói xong liếc mắt nhìn Cố Quân bên người cô, "Tiểu Cố, người quen hả?"
Cố Quân ừ một tiếng.
Bác gái cũng không hỏi nhiều, nói thẳng: "Vừa lúc vừa thu mua một đợt hàng, mới đặt ở bên trong thôi còn chưa có sửa sang lại đâu, hai người tự đi vào trong xem đi."
Giản Dao đi vào bên trong, nhìn một đống đồ vật linh tinh lộn xộn trong sân, nào là sách vở báo chí, mảnh gỗ, sắt vụn đồng nát, bát vỡ, vỏ kem đánh răng......
Giản Dao nhìn đến một cái chén thanh hoa bị bể, ánh mắt cố định.
Ba cô là người thích lưu trữ đồ cổ, tai nghe mắt thấy tính ra cô cũng coi như có vài phần nhãn lực.
"Cái này chén không tệ, mua về cho tiểu bạch nhà chị uống nước cũng được." Giản Dao bình tĩnh cầm lấy cái chén kia.
Cố Quân: "Tiểu bạch?"
"Là một con chó màu trắng mà chị nuôi."
Cố Quân có chút hâm mộ, cậu vẫn luôn cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau, chính mình đều sắp nuôi không nổi, đừng nói đến nuôi chó.
Giản Dao lại tìm thêm hai quyển sách, lúc trước đều đã xem qua.
Cô quay đầu hỏi Cố Quân, cậu có nhìn trúng cái gì không?
Cố Quân lắc đầu, "Giản tỷ tỷ, chị đã chọn xong chưa?"
Giản Dao: "Được rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Bác gái liếc mắt nhìn đồ vật trong tay Giản Dao, thu cô 5 mao tiền.
*
Cùng Cố Quân tạm biệt, Giản Dao về đến nhà, Mập mạp cùng Đô đô vừa thấy cô, lập tức dính lên người cô.
Hiển nhiên là đã lâu không nhìn thấy cô, hẳn là nhớ cô rồi.
Giản Dao ôm lấy bọn nhỏ, hôn mỗi đứa một cái.
"Hai tiểu gia hỏa này không nhìn thấy con, vẫn luôn tìm con đấy."
Giản Dao nói: "Không khóc chứ?"
"Khóc." Diệp mẫu nói: "Khóc một hồi rồi mới ngủ thiếp đi."
Nghe bọn nhỏ nhỏ giọng bập bẹ gọi mẹ mẹ, Giản Dao nghe xong cũng có chút đau lòng, sờ sờ tiểu gia hỏa đang cọ tới cọ lui trong lòng cô.
Một lớn hai nhỏ nhão nhão dính dính chán chê một phen, Diệp mẫu bưng tới hai chén canh trứng, Giản Dao nhận lấy một chén trong đó.
Mỗi người đút một đứa, Giản Dao múc một muỗng canh trứng, dưới ánh mắt chờ mong của Đô đô đặt đến bên miệng thổi thổi, chờ nguội bớt mới đút vào miệng cô bé.
Mập mạp lại không ngoan như vậy, thấy Diệp mẫu động tác chậm, cái muỗng không mãi đến miệng bé, bé liền thò đầu lại gần, giương cái miệng nhỏ gọi a a, ý bảo Diệp mẫu nhanh đút cho bé.
Vừa đút được mấy miếng, đã nghe được tiếng của tiểu Hứa từ bên ngoài truyền đến.
Nghe giọng nói có vẻ rất gấp, Giản Dao đặt chén xuống chuẩn bị đi ra ngoài xem một chút, liền thấy tiểu hứa vọt vào, hốc mắt đỏ bừng, nhìn đến bọn họ nói không lên lời.
"Làm sao vậy?" Giản Dao trong lòng có một linh cảm không tốt lắm.
"Chị dâu......" Tiểu Hứa dừng một chút, tránh đi ánh mắt của Giản Dao.
"Doanh trưởng bị thương, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện tổng......"
Bang!
Chén trong tay Diệp mẫu rơi trên mặt đất rơi vỡ thành nhiều mảnh, lẫn với phần canh trứng còn dang dở.
Mập mạp bị hoảng sợ, hốc mắt rất nhanh đã chan đầy nước mắt, tiếng khóc đem Diệp mẫu bừng tỉnh, bà vội vàng bế cháu trai lên dỗ dành, trên mặt vẫn là một mảnh mờ mịt, như là không nghe rõ, bà hỏi tiểu hứa.
"Tiểu Hứa, cháu vừa mới nói gì?"
Giản Dao: "Mẹ, Vệ Đông ở bệnh viện......" Cô nhìn tiểu Hứa, "Chúng ta có thể đi gặp anh ấy được không?"
Tiểu Hứa nhìn bộ dạng chị dâu chịu đựng thương tâm có chút không đành lòng, vội vàng nói: "Em chính là tới để đón mọi người."
"Mẹ, con đến bệnh viện bọn nhỏ thì......"
Nói còn chưa dứt lời, Diệp mẫu liền nói: "Chúng ta cùng đi! Vạn nhất......"
Giản Dao hiểu ngay câu nói còn dang dở của bà, cô gật đầu.
"Được, người một nhà chúng ta đi cùng nhau, mẹ, mẹ hỗ trợ thu dọn ít đồ dùng cần mang theo, chúng ta đi bệnh viện."
"Aiz!" Diệp mẫu lau nước mắt rồi vội vàng đi thu dọn đồ đạc.
Giản Dao ôm bọn nhỏ trong lòng, ngửi mùi sữa trên người hai đứa bé, nhịn không được hít hít cái mũi.
Diệp Vệ Đông, anh là kẻ lừa đảo! Nếu mà anh có chuyện gì xảy ra, em liền mang theo con anh đi tái giá!
Tiêu Diệu Linh nghe được tiếng của tiểu Hứa, nhìn sang cách vách xung quanh một chút, tiểu hứa đây là đang làm gì vậy, cô ta bên này cũng nghe thấy được tiếng của cậu ấy.
Không được một lúc đã thấy mấy người một nhà Giản Dao đều đi theo tiểu Hứa rời đi, trong lòng cô ta rất tò mò.
Chờ chồng trở về, nhịn không được hỏi hắn.
Tôn Hạo thở dài, lo lắng nói: "Diệp doanh trưởng bị thương, tình huống có vẻ không tốt lắm......"
"A?" Tiêu Diệu Linh thật đúng là không nghĩ tới, thấy chồng mình ở đó lo lắng, liền bĩu môi.
Một đường xóc nảy, cả đường thấp thỏm, rốt cuộc cũng tới bệnh viện.
Cấp cứu còn chưa kết thúc, Giản Dao nhìn thấy Phạm Khải vội vàng hỏi.
"Tình huống thế nào rồi?"
Phạm Khải lắc đầu, "Còn đang cấp cứu, không rõ lắm......" Ngừng lại một lúc, lại nói: "Thím, chị dâu, mọi người yên tâm, có bác sĩ bên trong đang toàn lực cấp cứu, Vệ Đông nhất định không có việc gì."
"Ân......" Giản Dao nhìn cánh cửa của phòng cấp cứu, thất thần lên tiếng.
Liếc nhìn bọn trẻ trong lòng hai người.
Phạm Khải nói: "Tôi tìm hộ sĩ sắp xếp giường, để bọn nhỏ nghỉ ngơi tốt một chút."
Mập mạp cùng đô đô phảng phất có thể cảm giác được cảm xúc của người lớn, dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, lúc này đã ngủ rồi.
Tiểu Hứa vội vàng nói: "Em đi sắp xếp."
Giản Dao đặt bọn trẻ xuống, nhìn khuôn mặt đang say giấc của bọn nhỏ.
"Tiểu Hứa, có thể hay không phiền toái cậu hỗ trợ trông hai đứa một lát, tôi muốn ở cửa phòng cấp cứu chờ anh ấy đi ra......"
"Được, chị dâu, chị đi đi, em sẽ chăm sóc Mập mạp Đô đô thật tốt."
Từ buổi chiều mãi cho đến hơn nửa đêm, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc cũng mở ra.
Cửa vừa mở ra, Giản Dao cùng Diệp mẫu liền tỉnh táo, vội vàng đi đến đón, đi ra đầu tiên là bác sĩ, biết người nhà nhất định rất gấp gáp, hắn tháo xuống khẩu trang liền nói: "Người bệnh ý chí rất mạnh, giải phẫu còn tính thành công, tính mạng được bảo vệ, nhưng mà còn phải xem lúc sau cậu ấy có thể chịu đựng qua được hay không......"
Diệp mẫu tâm buông xuống một chút, "Cảm ơn bác sĩ."
Phạm Khải thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn biết mà mạng Diệp Vệ Đông rất lớn, hắn nhất định có thể sống sót.
Phía sau nhân viên y tế đẩy giường bệnh đi ra, đưa người bệnh vào phòng bệnh.
Giản Dao vội vàng tiến lên, nhìn Diệp Vệ Đông vô thanh vô tức nằm ở đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy bộ dáng hắn yếu ớt như vậy.
"Thời gian cũng không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị tinh thần thật tốt, về sau quá trình trị liệu khôi phục còn phải dựa người nhà mấy người nữa, mấy người cũng không thể gục ngã được." Bác sĩ nhắc nhở một câu.
Phạm Khải: "Đúng vậy, thím à, thím đi nghỉ ngơi đi, cháu ở đây theo dõi, có chuyện gì cháu sẽ báo cho thím."
Diệp mẫu có chút thất vọng, ngay sau đó lập tức vực dậy tinh thần.
"Tiểu phạm, cháu cũng vất vả rồi.
Thím không có việc gì, thím trông là được rồi, cháu trở về nghỉ ngơi đi."
Phạm Khải nghĩ nghĩ, hắn còn phải về quân doanh báo cáo, "Vậy ngày mai cháu lại đến."
"Mẹ, người đi nghỉ ngơi trước đi, con ở đây trông." Giản Dao nói: "Chúng ta thay phiên nhau, bọn nhỏ cũng cần chiếu cố nữa."
Diệp mẫu đi đến trước phòng bệnh, nhìn con trai hôn mê bất tỉnh, trong mắt tất cả đều là lo lắng.
"Được, vậy mẹ ngủ một giấc lại qua thay con."
Giản Dao lẳng lặng ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Diệp Vệ Đông còn đang hôn mê.
Đã đi đến bước này, cô ngược lại lại càng bình tĩnh, ít nhất không cần lại lo lắng đề phòng, lo lắng hắn xảy ra chuyện.
Nhớ tới cốt truyện về hắn trong quyển sách kia, trong sách hắn cũng được đưa đến bệnh viện tổng cấp cứu, nhưng là thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều, hắn không qua khỏi.
Lúc ấy hắn còn có ý thức, người cuối cùng thấy được là Hàn Thanh Sơn, hắn nhờ Hàn Thanh Sơn chăm sóc người nhà của hắn.
Giản Dao không biết hắn chấp hành chính là nhiệm vụ gì, nhưng thời gian xảy ra chuyện cơ bản đều đúng.
Chỉ là cô cũng không có nhìn thấy Hàn Thanh Sơn......
Giản Dao cũng không nghĩ nhiều, từ khi cô xuyên đến, mọi thứ cũng đã bắt đầu thay đổi, nếu mọi thứ phát triển giống như trong sách viết, vậy thì cô tính là cái gì đâu.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô cùng Diệp Vệ Đông trên giường bệnh, thấy môi hắn khô khốc, Giản Dao dùng nước linh tuyền trong không gian thấm ướt tăm bông làm ẩm môi cho hắn.
Nghĩ nghĩ, dùng cái muỗng đút cho hắn chút nước, cô gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lau vệt nước đọng trên khóe môi của hắn, thấy hầu kết hắn giật giật, cô trong lòng vui vẻ, lại đút cho hắn một chút.
"Diệp Vệ Đông, anh có thể nghe được em nói chuyện đúng không? Anh không nói gì, em coi như là anh cam chịu.
Em nói cho anh, nhanh nhanh tỉnh lại cho em có nghe hay không?"
Giản Dao ở bên tai hắn thì thầm, trong phòng chỉ có tiếng của một mình cô, Giản Dao nắm lấy một bàn tay của hắn, ghé vào mép giường chợp mắt một lát.
*
Giản Dao là bị Diệp mẫu đánh thức, cô nhìn thời gian, nhẹ giọng nói: "Mẹ, còn sớm mà, sao mẹ không ngủ thêm chút nữa?"
Diệp mẫu nói: "Mẹ lớn tuổi rồi, vốn dĩ ngủ cũng không nhiều lắm.
Con lên trên giường ngủ đi, đừng nằm đây."
Giản Dao nhìn thoáng qua tay cô bị Diệp Vệ Đông nắm, ánh mắt chuyển động, cô nhớ rõ trước khi ngủ là cô nắm tay hắn......
"Mẹ, Vệ Đông có phải từng tỉnh lại phải không?"
Diệp mẫu không quá rõ ràng, nhưng là hộ sĩ vừa tới kiểm tra qua, nói tình huống của con trai khá tốt.
Diệp mẫu nhắc lại lời bác sĩ nói, Giản Dao nghe xong không nói gì, nhìn thoáng qua nắm tay bọn họ, có chút luyến tiếc rời đi.
Lúc này, tiểu Hứa qua đây, mang theo cơm sáng ở nhà ăn.
"Thím, chị dâu, hai người ăn một chút gì đi." Tiểu Hứa đặt đồ ăn lên trên bàn.
"Vất vả cháu rồi, tiểu Hứa."
"Nên vậy ạ."
"Cháu cũng cùng ăn đi, ăn xong trở về nghỉ ngơi cho khỏe." Nói xong, Diệp mẫu lại nhìn thoáng qua Giản Dao: "Việc này để cho bọn nhỏ ở lại bệnh viện tóm lại cũng không tốt, chờ cho mập mạp với đô đô qua xem ba của bọn nó xong, thì cho bọn nhỏ về trước, nhờ Lưu Cầm chăm sóc một chút......"
Giản Dao gật đầu, không nói đến bệnh viện hoàn cảnh không tốt, bọn họ hiện tại cũng không quá lo lắng cho bọn trẻ.
"Chờ lát nữa con đi về một chuyến, giao bọn nhỏ cho chị dâu Lưu."
Giản Dao ăn cái bánh bao, uống chén cháo liền đi vào phòng xem bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ vừa lúc tỉnh lại, thấy Giản Dao đi vào, vẻ mặt bọn nhỏ sắp khóc đến nơi giang hai tay hướng phía cô muốn ôm.
Lần đầu tiên tỉnh lại ở một căn phòng xa lạ, lại không có nhìn thấy người thân quen thuộc, Giản Dao chậm một chút nữa, là có thể nghe thấy tiếng khóc của bọn họ.
Đút bữa sáng cho bọn nhỏ xong, dẫn hai đứa đi nhìn ba ba, nhìn ánh mắt bọn nhỏ đầy tò mò lại lạ lẫm, Giản Dao khựng một chút.
Diệp mẫu thở dài.
"Rời nhà lâu như vậy, bọn nhỏ cũng không còn nhớ ba của bọn nó nữa rồi."
Trong ánh mắt Mập mạp cùng Đô đô nhìn Diệp Vệ Đông không có bài xích, cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Có thể là tò mò người này là ai, vì cái gì lại nằm ở trên giường còn không tỉnh.
Tuy rằng trong nhà có ảnh chụp, nhưng hiện tại trông Diệp Vệ Đông không tốt cho lắm, bọn trẻ không nhận ra cũng bình thường.
Giản Dao an ủi: "Bọn nhỏ còn nhỏ."
Tiểu Hứa lái xe chở Giản Dao đến khu người thân.
Lưu Cầm thấy Giản Dao mang theo hài tử trở về, vội vàng đi hỏi tình huống.
Giản Dao nói tình huống của Diệp Vệ Đông.
"Người còn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ nói tình huống không tồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Cô ấy biết tin tức này cũng lo lắng không ngủ yên giấc.
Đều là quân tẩu, Lưu Cầm cũng có thể lý giải tâm tình của Giản Dao.
Giản Dao nói: "Chị dâu, em muốn nhờ chị hỗ trợ chiếu cố mập mạp cùng đô đô hai ngày......"
Lưu Cầm lập tức đồng ý ngay.
"Không thành vấn đề.
Yên tâm đi, chị khẳng định chiếu cố bọn nhỏ thật tốt, em không cần lo lắng."
Giản Dao trong lòng cảm kích, nói một ít thói quen cùng những việc cần chú ý của bọn nhỏ cho cô ấy.
"Vậy phiền toái chị dâu.
Em thu dọn ít đồ, chờ lát nữa còn phải đi bệnh viện."
Giản Dao cùng hai đứa nhỏ chơi một lúc, thu dọn chút đồ rồi lại đi bệnh viện.
Lưu Cầm mang theo bọn nhỏ ở trong phòng không ra cửa, sợ hai đứa nhỏ thấy Giản Dao đi lại khóc nháo.
Mập mạp cùng đô đô chơi một lúc, sau đó bắt đầu đi tìm mẹ.
Điền Gia Tuấn cùng bọn họ chơi cũng gấp đến độ vò đầu, đem món đồ chơi nhét vào tay bọn họ, bọn họ chỉ nhìn một cái liền ném sang một bên.
Điền Gia Tuấn đau đầu đến mức phải gọi mẹ, cậu nhóc chỉ biết cùng trẻ con chơi, nhưng Mập mạp cùng Đô đô lại không muốn chơi với cậu, cậu cũng không có cách nào khác, cậu không biết dỗ trẻ con!
Lưu Cầm pha sữa cho bọn nhỏ, đút cho bọn họ uống.
"Đừng khóc đừng khóc a, mẹ các con phải chăm sóc ba rồi, các con ngoan nha, ba mẹ rất nhanh sẽ trở về a."
Tiểu bạch bò đến trước mặt mập mạp cùng đô đô, dụi dụi vào bọn họ.
Mập mạp cùng đô đô uống sữa, nghe Lưu Cầm nói cũng dần dần ngừng tiếng khóc.
Lưu Cầm nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là tới buổi tối, như thế nào dỗ cũng không được.
Hai đứa nhỏ khóc đến mức giọng cũng sắp khàn đi.
Lưu Cầm sốt ruột không được, Điền Dũng cũng to đầu.
Hai vợ chồng mỗi người ôm một đứa, ở trong phòng đi tới đi lui.
Thẳng đến lúc bọn trẻ khóc mệt ngủ thiếp đi, hai người liếc nhau, nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận đặt bọn trẻ lên giường, e sợ làm bọn trẻ tỉnh giấc.
Nhìn bọn họ ngủ say vẫn gắt gao ôm búp bê Giản Dao làm cho, lông mi bị nước mắt ướt nhẹp, trên khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt, Lưu Cầm cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng lau mặt cho bọn họ.
Diệp Vệ Đông tỉnh lại vào nửa đêm ngày hôm sau, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tối tăm, hắn chớp chớp mắt, di chuyển tay, cảm giác được xúc cảm mềm mại quen thuộc trong tay, hắn cơ hồ là nháy mắt liền phản ứng lại, đây là tay của vợ hắn.
Diệp Vệ Đông chậm rãi nắm chặt tay, bởi vì bị thương nặng tinh thần yếu ớt, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại thiếp đi.
Buổi sáng, Giản Dao tỉnh lại, cô nhìn tình trạng của Diệp Vệ Đông, làm ẩm môi cho hắn như thường lệ.
Giản Dao cách hắn rất gần, gần tới mức có thể xem rõ lỗ chân lông trên mặt hắn, Giản Dao nhìn mặt hắn thất thần, ngón tay mơn trớn giữa lông mày hắn, người dưới mắt cô đột nhiên mở mắt.
Giản Dao: "......"
Diệp Vệ Đông bình tĩnh nhìn người trước mắt, nhìn bộ dáng sững sờ của cô, nhịn không được cong môi.
"Như thế nào, không quen biết anh nữa hả?"
Giọng hắn rất nhẹ, như là chạm vào công tắc, Giản Dao lập tức phản ứng lại, vội vàng chạy ra gọi bác sĩ.
"Bác sĩ! Mẹ! Vệ Đông tỉnh rồi!"
Diệp Vệ Đông nhìn phòng bệnh trống rỗng: "......"
Diệp mẫu nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới phòng bệnh, đứng ở mép giường nắm tay con trai, cẩn thận nhìn hắn, nước mắt chảy dài trên má.
"Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi......"
Diệp Vệ Đông trong lòng hụt hẫng, áy náy nói: "Mẹ, thực xin lỗi, khiến mẹ lo lắng......"
Diệp mẫu đang muốn an ủi hắn, liền thấy Giản Dao dẫn theo bác sĩ qua đây.
Bà vội vàng lui ra phía sau vài bước, để tiện bác sĩ kiểm tra thân thể hắn.
Sau một phen kiểm tra, bác sĩ rất vừa lòng, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng.
"Người bệnh thân thể tố chất không tồi, không có gì vấn đề lớn, kế tiếp chính là tĩnh dưỡng thật tốt."
Không nghĩ tới vị người bệnh này tố chất thân thể tốt như vậy, hắn cứ lo lắng cậu ta không chịu qua khỏi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tỉnh lại, vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Giản Dao nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ lại đơn giản dặn dò vài câu, liền rời đi.
Lãnh đạo trong quân đội rất quan tâm tình huống của vị Diệp doanh trưởng này, hắn phải gọi điện thoại đem tin tức tốt này nói cho họ.
Giản Dao ngồi vào mép giường, dùng khăn lông ướt lau mặt cho hắn.
Diệp Vệ Đông thấy Giản Dao không nói lời nào với hắn, trong lòng có chút khẩn trương, hắn há miệng thở dốc.
"Vợ à......"
Giản Dao nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ nói anh phải điều dưỡng thật tốt, muốn nói gì chờ anh khỏe lại rồi nói, bây giờ anh nghỉ ngơi cho em."
Diệp Vệ Đông nghe lời ngậm miệng lại, lẳng lặng mà dùng đôi mắt nhìn cô.
Rốt cuộc là bị thương nặng, tỉnh lại không được một lúc, hắn lại lâm vào ngủ say..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook