Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam Chủ
-
C12: Nhiệm Vụ
Tạm không nói về Sở Tùy Chi chỉ vì một vò rượu mà nội tâm như sông cuộn biển gầm, mà nói bên phía Lệ Diên, nàng đã xoa tay hầm hè chuẩn bị nhiệm vụ tiếp theo.
Sư phụ gọi nàng cùng Phùng Tử Kiệt vào trong đại sảnh, đem nơi có thương thú nói cho bọn nàng biết, lại nói lần này đi không chỉ vì dân trừ hại, mà còn là một lần thí luyện, vì vậy muốn bọn nàng nghiêm túc.
Vì thương thú hung ác, để phòng ngừa vạn nhất, bên Bắc Vực Võ Đạo viện cũng phái ra hai đệ tử.
Là Ninh Trục cùng Cốc Phi Tuyết, hy vọng bốn người bọn họ chăm sóc lẫn nhau.
Lệ Diên đã biết trước nhiệm vụ, nên bình tĩnh tiếp nhận, chỉ có Phùng Tử Kiệt nghe tới Ninh Trục, trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, giống như bình tĩnh suy tính.
Trước khi xuất phát, tiểu sư đệ nói:
- Sư tỷ, vì ta liếm được một chút tụ khí đan, ta sẽ vì Ninh tỷ phu nói một câu, nhìn hắn so với Phùng sư huynh còn đáng tin hơn nhiều, lần này ngươi cùng bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, nên đối xử tốt với hắn một chút, đừng mặt sưng mày xỉa.
- Chuyện này không cần ngươi quản…… Chờ một chút, ngươi liếm tụ khí đan của ta lúc nào?
Sư tỷ dặn dò nàng:
- Sư muội, ta không biết trong lòng ngươi chọn ai, nhưng thí luyện lần này cũng coi như một lần cơ hội, ngươi phải quan sát bọn họ thật kĩ, rốt cuộc chọn người nào phải suy nghĩ kỹ.
- … Chẳng lẽ chuyện này dễ dàng như chọn khoai tây củ cải?
Bái biệt sư phụ cùng đồng môn, nàng cùng Phùng Tử Kiệt lên đường.
Dọc theo đường đi, nàng vì chuyện lần trước ở Thanh Bình động mà đối với Phùng Tử Kiệt luôn lạnh nhạt chống đỡ, tuy Phùng Tử Kiệt chột dạ, nhưng vẫn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, nói là lần trước hắn không kịp phản ứng, chứ tuyệt đối không phải thấy chết mà không cứu.
Hắn biểu hiện tâm sáng như nhật nguyệt, nếu Lệ Diên không tin sau khi trở về hắn sẽ tới nhà nàng cầu thân.
1
Nàng vừa định hừ một tiếng, liền nhìn thấy phía trước bụi cuốn cuồn cuộn, có hai thân ảnh giục ngựa mà đến.
Ninh Trục cùng Cốc Phi Tuyết tới rồi.
Lời nói bên miệng liền xoay cong:
- Chuyện cầu thân không cần vội, hiện tại luyện võ quan trọng. Còn chuyện xảy ra trong Thanh Bình động...Ta tha thứ cho ngươi lần này, không có lần sau.
Phùng Tử Kiệt vui mừng quá đỗi, chỉ là khóe miệng vừa mới cong một nửa, liền nhìn thấy thân ảnh của Ninh Trục, miệng cười mà như bị rót nước đắng, vẻ mặt rối rắm thành một đoàn.
Ninh Trục mặc một thân hắc y, trường thương dài hai mét bối ở sau người, sắc bén túc sát.
Cốc Phi Tuyết một thân bạch y, dù trong bụi đặc cuồn cuộn vẫn phiêu nhiên như tiên.
Phùng Tử Kiệt cười lạnh:
- Ninh Trục, sư trưởng đã nói trưa canh ba hội hợp ở ngoài thành, sao các ngươi lại tới trễ như thế?
Theo lý mà nói Phùng Tử Kiệt hố Ninh Trục hai lần, không nên nói chuyện kiêu ngạo như thế, nhưng hắn thấy từ lúc Ninh Trục trở về không một chút tiếng vang cũng không cáo trạng, thầm nghĩ Ninh Trục là người yếu đuối nhát gan, dù bị hãm hại cũng không dám đắc tội với thế lực của Phùng gia.
Nên hắn không có sợ hãi, thái độ càng thêm kiêu ngạo.
Hắn nào biết, Ninh Trục như sài lang, tùy thời mà động, một kích là giết. Hiện tại hắn không làm gì là vì chưa tới thời điểm mà thôi.
Ninh Trục không trả lời hắn, ánh mắt khẽ nâng:
- Trên đường chuẩn bị một ít đồ vật, vì vậy tới…
Lời còn chưa dứt, ngữ khí khựng lại.
Ánh mắt hắn đảo qua Lệ Diên, phát hiện trên eo nàng treo roi da thường thường, không phải giao xà tiên mà hắn đưa cho nàng.
Lại quay đầu vừa thấy, tuy nàng cùng Phùng Tử Kiệt mỗi người cưỡi một con ngựa, nhưng khoảng cách so với hắn cùng Cốc Phi Tuyết gần hơn rất nhiều.
Lệ Diên hơi nghiêng đầu, gương mặt bị ánh sáng mặt trời nhuộm thành ửng đỏ, vẻ mặt Phùng Tử Kiệt mang theo không kiên nhẫn, nhưng giữa mày không khí vui mừng có giấu cũng giấu không được.
Hắn ánh mắt chợt lóe, nói tiếp:
1
- Vì vậy tới chậm một chút
Phùng Tử Kiệt hừ một tiếng, nói với Lệ Diên:
- Diên muội, một hồi ngươi đi sau ta, nếu mệt mỏi hãy nói với ta, chúng ta tùy thời nghỉ tạm.
Từ “Sư muội” đến “Diên muội”, một chữ thay đổi kéo quan hệ bay vọt.
Lệ Diên nhịn xuống toàn thân nổi da gà, khẽ gật đầu.
Cốc Phi Tuyết cười:
- Phùng sư huynh cũng thật tri kỷ, ngươi nói đúng không Ninh Trục?
1
Nhưng vừa chuyển đầu, Ninh Trục đã quay đầu ngựa.
Cốc Phi Tuyết sửng sốt, cười miễn cưỡng:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.
Mấy người cưỡi ngựa, bụi đất tung hoành sau người.
Từ nơi này đến Trung Nguyên mất ba ngày, giữa trưa, nhiệt độ không khí vô cùng nóng bức.
Mấy người đi ngang qua một quán trà liền nghỉ ngơi, thừa dịp Phùng Tử Kiệt đi muốn trà, còn Cốc Phi Tuyết đi chọn trà bánh, Lệ Diên vội ném một hộp vào lòng Ninh Trục.
Ninh Trục sửng sốt, hắn mở hộp ra, thấy là tụ khí đan mà hắn đưa cho nàng.
Lệ Diên nói:
- Ngươi cho ta roi ta nhận, vì ngươi bồi tội. Chỉ là tụ khí đan này ta không hiếm lạ. Không nói Lệ gia, ngay cả Phùng gia cũng có, ngươi vẫn nên tự lưu lại đi!
Ninh Trục nhìn đan dược trong lòng bàn tay, khẽ nhíu mi:
- Sao không mang giao xà tiên bên người?
Lệ Diên nói:
- Sư huynh nhìn thấy sẽ không thích.
Ninh Trục nắm chặt hộp:
- Tùy ngươi.
Mới ba câu không đối lại đã bắt đầu “Tùy ngươi”.
Vừa vặn Cốc Phi Tuyết bưng trà bánh trở về, thấy hai người sắc mặt không tốt, cẩn thận hỏi:
- Sao vậy? Hai người cãi nhau sao?
Lệ Diên nói:
- Không có.
Cốc Phi Tuyết dừng một chút, lời nói thấm thía nhìn về phía Ninh Trục:
- Ninh Trục ca, ngươi đã quên trước lúc rời đi phụ thân ta đã nói gì sao? Dọc theo đường đi ngàn khó vạn hiểm hy vọng bốn người chúng ta chăm sóc lẫn nhau.
T
a biết ngươi cùng Lệ cô nương có… Nhưng hai người không thể không nói chuyện.
Nàng vừa dứt lời, Ninh Trục uống một hơi cạn sạch chén trà:
- Thời gian không còn sớm, xuất phát đi.
- A?
Cốc Phi Tuyết ngại ngùng nhìn về phía Lệ Diên:
- Lệ cô nương, ngươi đừng để ý. Ninh Trục tính tình thật sự...Chuyện trước kia hắn…
- Ta biết.
Lệ Diên nhếch miệng cười:
- Dù gì ta cũng cùng hắn lớn lên.
Cốc Phi Tuyết sửng sốt, cười miễn cưỡng.
Lệ Diên quay đầu hỏi hệ thống:
“Ngươi nói xem vừa rồi có phải ta rất ác độc?”
【 Có chút. 】
Lệ Diên thâm trầm gật đầu một cái:
" Ác độc thì ác độc. Cứ theo tiết tấu thế này, trong vòng hai ba ngày sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Mấy người tiếp tục lên đường, đêm tối thì ngủ trong rừng.
Lệ Diên có công lực không cao bằng bọn họ, thể chất cũng không bằng bọn họ, vì vậy vừa dựa vào thân cây đã bắt đầu mơ màng muốn ngủ.
Cho đến khi nàng ngửi được một cổ hương khí, sau đó bị một lực đạo mềm nhẹ đánh thức:
- Lệ Diên, ăn thôi.
Lệ Diên mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy ánh trăng tròn.
Mây đen bắt đầu tụ tập, dần dần che lấp trăng tròn.
Nàng theo bản năng run lập cập. Thầm an ủi không có chuyện gì không cần tự dọa mình.
Xoa xoa đôi mắt liền thấy Cốc Phi Tuyết đứng trước mặt nàng, đưa cá nướng cho nàng.
Mỹ nhân dưới ánh trăng, dù trên danh nghĩa là “Tình địch” thì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Lệ Diên nhịn không được, cẩn thận tiếp nhận nói lời cảm tạ.
Mà cá này nướng thật ngon, ngoài giòn trong mềm, tốn không ít công phu.
- Cá này ai nướng? Cũng không tệ lắm.
Cốc Phi Tuyết vừa khảy đống lửa vừa cười nói:
- Là Ninh Trục ca nướng, ta cũng không ngờ hắn nướng ngon như vậy.
Ninh Trục ngồi bên đống lửa trước, hơi hơi nghiêng đầu.
Lệ Diên:
- …
- Phi phi phi!
Ánh mắt hàm chứa nước mắt nhổ thịt cá ra:
- Cũng chỉ như thế, so với ngự trù ở phủ ta còn kém hơn nhiều.
Cốc Phi Tuyết xấu hổ nhìn về phía Ninh Trục, Ninh Trục không nói gì, ánh lửa ánh lên mặt hắn càng hung hiểm hơn.
Vừa vặn, Phùng Tử Kiệt cũng đã nướng cá xong, hắn đưa tới:
- Diên muội, ăn của ta đi.
Lệ Diên tiếp nhận, hung hăng cắn một mồm to.
- … Khụ khụ khụ!
Vừa khét lại vừa đắng!
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện hai túi nước.
Lệ Diên cứng đờ quay đầu, bên trái, là Ninh Trục sắc mặt trầm tĩnh.
Nàng lại nhìn về phía bên phải, là Phùng Tử Kiệt mặt mang mỉm cười.
- …
“ Hệ thống, vì sao không có Sở Tùy Chi mà ta vẫn gian nan?"
_
1
________________
Ngay lúc mấy người đang giằng co, lại không biết ở phía sau bọn họ, không trung vỡ ra vết rách khổng lồ, chốc lát bị tầng tầng mây đen vùi lấp.
Một đạo thân ảnh thon dài vô thanh vô tức xuất hiện ở cách đó không xa.
Sở Tùy Chi xách theo một vò Phù Quang Hoa tửu, sắc mặt phức tạp cùng chờ mong đi tới phía trước.
Vừa nhấc đầu, liền thấy một đống lửa, ngồi hai nam hai nữ, hai nam vây quanh một nữ, như đang giằng co gì đó.
Hắn cười nhạo:
- Mặc kệ là ở thế giới nào, nữ nhân đều là phiền toái. Nhưng cố tình có vài tên nam nhân ngu xuẩn đối với nữ nhân này đó lả lơi ong bướm lại bu như kiến.
" Khụ."
Từ lão quái nhịn không được ra tiếng:
“Sở tiểu tử, có một câu ta không thể không nói…… Ngươi có cảm thấy nàng kia có chút quen mắt..."
- ?
Sở Tùy Chi tập trung nhìn vào:
- …
Lệ Diên, cái thứ nữ nhân lả lơi ong bướm!
1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook