Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam Chủ
-
C11: Manh Mối
Nửa đêm, Lệ Diên ngồi trên nóc nhà Nam Cảnh uống rượu.
Rượu này lấy từ Thanh Bình động mang về, đựng trong túi nước treo bên hông, nàng hé miệng nhấp một ngụm, quý trọng vô cùng.
【 Ký chủ, trong lòng có phiền muộn? 】
Lệ Diên quơ quơ túi nước:
- Phiền muộn? Cái gì phiền muộn? Ngươi không thấy ta đang rất vui vẻ sao? Trên đời này có gì vui hơn uống rượu đâu?
【 Ta là hệ thống, cảm xúc của người không lừa được ta. Có phải vì chuyện phát sinh vào hôm nay? 】
Lệ Diên tay khựng lại, nàng cúi đầu không nói.
Hôm nay có thể chia làm hai chuyện.
Một là Ninh Trục.
Hai là Sở Tùy Chi.
Lấy ra tụ khí đan mà Ninh Trục đưa cho nàng, nàng chậc một tiếng.
- Ninh Trục tuổi đời còn quá trẻ, chỉ cùng hắn trải qua một đêm, liền khiến hắn thay đối cách nhìn, chẳng lẽ ta còn chưa đủ ác độc?
Nghĩ đến Sở Tùy Chi không chút lưu tình đồ sát cả nhà nàng, dù nàng xin tha vẫn lạnh nhạt đối mặt, thật là người so với người sẽ tức chết.
【 Cho nên ký chủ phải không ngừng cố gắng, nếu thái độ của Ninh Trục đối với người đã xảy ra biến hóa, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tiến trình nhiệm vụ. 】
Lệ Diên gật đầu.
Con đường tìm đường chết đúng là gánh nặng đường xa, hiện tại còn chưa tới lúc nàng hướng Ninh Trục “Xin tha” mạng.
Còn Sở Tùy Chi…
Nàng thở dài:
- Ngươi nói xem sao hắn lại muốn tới đây? Hắn ở thế giới bên kia không phải quá hoàn hảo sao?
Nghe hắn lời trong lời ngoài, ở thế giới kia đã qua mấy năm.
Mấy năm qua, cũng đủ để hắn báo thù rửa hận, xây dựng lực lượng lớn mạnh.
Tông môn của hắn hẳn là thiên hạ đệ nhất, bên người hồng nhan tri kỷ vô số kể, thân là nhân sinh người thắng cuộc còn nhớ thương nàng cái người đã chết 800 năm làm gì…
【 Ký chủ đang nghĩ đến Sở Tùy Chi sao? 】
Lệ Diên than một tiếng:
- Chỉ nghĩ một chút mà thôi. Tính ra trong bốn người hắn là người chịu khổ nhiều nhất. Ta vẫn còn nhớ bộ dạng của hắn khi mới vừa bị đồ sát toàn tộc. Hắn máu tươi đầm đìa nằm bên cạnh thân mẫu, một thanh đại đao cắm xuyên ngực hắn, hoàn toàn không còn ngạo khí...
【 Chịu khổ trong biển khổ mới là người đứng trên vạn người, hiện giờ hắn đã là thiên hạ đệ nhất, chỉ cần đưa Từ Thừa Thiên ra ngoài, xem như có một kết cục mỹ mãn. 】
- Từ Thừa Thiên? Ta đã quên bàn tay vàng này, cũng không biết lão già này chế nhạo ta thế nào với hắn…
【 Ký chủ lại nhớ tới trước kia. 】
- Dù sao cũng là nhiệm vụ ở thế giới thứ hai, ấn tượng rất sâu. Ta nhớ lúc ấy cốt truyện bị lệch khỏi quỹ đạo, lần đầu bị ngươi cho thêm vai diễn, vai diễn này có chút mới lạ, ta diễn mà thiếu chút nữa lộ ra dấu vết. Cũng may là hết thảy đều khôi phục bình thường…Hiện giờ nghĩ đến, ở nơi đó khắc sâu trong ký ức lại là rượu. Mà phù quang hoa tửu uống ngon thật, đáng tiếc ta cất giấu nhiều như vậy cũng không thể mang đi...
Nói tới đây, nàng cười vô ý:
- Thôi, không nói nữa. Bọn họ là người thắng nhân sinh, ta chỉ là tiểu pháo hôi. Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là gì?
【 Đáp lại thỉnh cầu...
Tiếp theo phát sinh trong bộ《 Võ Đạo Thiên Hạ 》 chương 233:
Ninh Trục thực lực bạo trướng, nhưng vẫn ẩn tàng thực lực tiếp tục ở Bắc Vực học tập.
Lúc này, Trung Nguyên chợt xuất hiện thương giai thú, bá tánh sinh linh đồ thán. Ninh Trục phụng sư mệnh mang theo Cốc Phi Tuyết đi vào Trung Nguyên, lại không ngờ gặp phải Lệ Diên cùng Phùng Tử Kiệt...
Ký chủ phải làm:
Một: Kiệt lực giữ gìn Phùng Tử Kiệt.
Hai: Bị Ninh Trục vả mặt. 】
Lệ Diên uống sạch rượu:
- Nhiệm vụ ta nhận, là khi nào?
[ Tháng sau trăng tròn.]
1
- Phốc…
Lệ Diên sặc đến ho khan, nàng nhìn bầu trời tàn nguyệt, khẽ giật mình.
_________________
Sở Tùy Chi cũng đang uống rượu.
Hắn ngồi trên nóc nhà tông môn, nhìn trăng đến xuất thần.
Từ khi trở lại thế giới của hắn, hắn nghĩ hết biện pháp cũng không trở lại được.
Tu vi hiện tại của hắn không có cách nào xé rách khe hở thời không, trừ phi hắn có thể đạt tới thiên giai mãn cấp.
Trong truyền thuyết thiên giai mãn cấp, trăm ngàn năm mới có một người luyện thành, đây cũng là mục tiêu của hắn.
Hiện giờ có thêm Lệ Diên, hắn sẽ càng hăm hở tiến lên.
Nhưng nếu thật sự bắt Lệ Diên trở về đây, hắn muốn làm gì? Lại lấy thân phận gì bắt nàng trở về?
Nghĩ đến đây, hắn dừng uống rượu.
Nói đến gút mắt giữa hắn cùng Lệ Diên, thế giới này không người không biết không người không hiểu.
Lệ Diên đã từng từ hôn hắn, phụ thân nàng cũng từng tham dự tàn sát nhà hắn, cuối cùng tất cả đều bị hắn trả thù.
Có lẽ ở trong lòng mọi người, hắn là thiên chi kiêu tử bị chèn ép sâu trong bùn lầy, sau đó quay lại báo thù trở thành thiên hạ đệ nhất, là điển phạm trong giới tu đạo.
Nhưng sau khi hắn báo thù xong, trong lòng thực khoái ý sao?
Sở Tùy Chi nhíu mi.
Hắn vĩnh viễn không quên được ngày đó, toàn môn mãn viện đầy máu, cùng với hồng y thiếu nữ trước khi tự vận đã rơi xuống một giọt nước mắt.
Hắn nhíu chặt mày uống một ngụm rượu, nhưng nhìn rượu trong tay lại nghĩ đến nữ nhân kia cũng thích uống rượu, khẽ “ chậc ” một tiếng, ném vò rượu xuống đất, nói:
- Quản cái quần què gì quan hệ, chỉ cần chưa chết vẫn là nữ nhân của ta, chờ ta bắt nàng trở về, nhất định phải khiến nàng tận mắt nhìn thấy ta cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta.
Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng cười khẽ:
- Sở đại ca, đêm đã khuya sao không nghỉ ngơi, còn nói cái gì khanh khanh ta ta?
Đảo mắt vừa thấy, lam y nữ tử từ từ đi tới, nhìn hắn cười.
Sở Tùy Chi dừng một chút:
- Lam Nhu.
Lam Nhu đã ngẫu nhiên cứu hắn lúc hắn bị thương, nàng cũng coi là ân nhân cứu mạng hắn, ở trong mắt người ngoài được coi là “Hồng nhan tri kỷ”.
- Không có gì.
Lam Nhu thấy hắn cả người đầy mùi rượu, giọng điệu vẫn luôn xa cách, nàng hơi xấu hổ rối rắm vò khăn tay:
- Sắc trời đã tối, ngươi đừng uống quá nhiều rượu.
Sở Tùy Chi phun ra một hơi:
- Cảm ơn đã quan tâm.
Dù chỉ nói lời khách khí cũng có thể khiến Lam Nhu cười.
Chỉ là tươi cười mới vừa dâng lên liền nhìn thấy dấu vết trên tay hắn, sắc mặt biến đổi:
- Sở đại ca, sáng nay ngươi đột nhiên biến mất, là đi gặp ai sao?
Nhắc tới ban ngày, ánh mắt Sở Tùy Chi tối sầm lại.
Như vậy khe hở thời không chỉ có mình hắn thấy, rốt cuộc khe hở thời không này hình thành như thế nào? Vì sao chỉ có một mình hắn thấy?
Còn đi gặp người nào…
Hắn nhớ đến bộ dáng của Lệ Diên quan tâm Ninh Trục, cười trào phúng:
- Nếu kia xem là gặp mặt, thì cứ coi là thế đi.
Chỉ là nụ cười của hắn trong mắt Lam Nhu lại có ý tứ khác.
- Xem ra ngươi gặp nữ tử kia có tính tình không tốt lắm.
Nàng cười miễn cưỡng.
- Nàng đúng là…
Sở Tùy Chi ngẩn ra:
- Sao ngươi biết ta gặp nữ nhân?
Lam Nhu chỉ chỉ dấu vết trên tay hắn. Sở Tùy Chi cúi đầu vừa thấy, thì ra trên mu bàn tay có ba vết cào, đỏ tươi kéo dài,nhìn vô cùng rõ ràng.
Sở Tùy Chi:
- …
Là lúc hắn sắp biến mất đã bắt lấy tay Lệ Diên, Lệ Diên đánh bay tay hắn mà gây ra dấu vết này. Từ sau khi trở về hắn luôn tâm sự nặng nề, nên không có chú ý.
Không biết vì sao, đời này hắn chịu vô số thương tích, da tróc thịt bong, cũng có lúc thấy được xương cốt, lại không có cái nào so với ba vết cào này khiến hắn phải để ý.
Rõ ràng không hề đau đớn, lại như hỏa thiêu khắc ở mu bàn tay, như bị người đóng dấu ở đấy.
Hắn có chút không được tự nhiên, giấu tay sau người:
- Chỉ là không cẩn thận va chạm.
- Là va chạm hay là nữ nhân lưu lại ta vẫn có thể phân biệt được.
Lam Nhu nói, nàng hít sâu một hơi:
- Xem ra ngươi đã buông xuống, tìm được kỳ vọng, ta cũng an tâm.
Sở Tùy Chi nhíu mi, không nói gì.
Lam Nhu cười chua xót:
- Nhiều năm như vậy, ta biết trong lòng ngươi có người khác. Nhưng ta vẫn ôm ảo tưởng, luôn cho rằng có thể chờ ngươi hồi tâm chuyển ý. Nhưng ta chưa từng nghĩ, trong lòng ngươi dù chỉ phân ra một vị trí nhỏ, cũng không phải cho ta.
- Lam Nhu…
Sở Tùy Chi sờ sờ mũi.
Hắn biết tâm ý của đối phương, nhưng nói thật, ở trong lòng hắn trừ báo thù chỉ còn tu luyện, nên không đem chuyện này để trong lòng. Huống chi nàng chưa bao giờ nói rõ, hắn cũng không vạch rõ.
Hiện tại nàng đã nói rõ, về sau muốn làm bằng hữu cũng không được.
Sở Tùy Chi lúc ôn nhu, nữ nhân khắp thiên hạ đều có thể là hồng nhan tri kỷ, nhưng lúc vô tình cũng có thể trở mặt không nhận người.
Hắn nói:
- Lam Nhu, cảm ơn tâm ý của ngươi. Chỉ là ngày nào dư nghiệt Yên Hồn tông vẫn chưa tiêu trừ, thì ngày đó ta sẽ không đem tâm tư dùng ở nhi nữ tình trường.
- Ta đã hiểu.
Lam Nhu lệ quang lấp lánh, hướng hắn cúi người:
- Ngươi nghỉ ngơi đi.
Nhìn Lam Nhu chật vật rời đi, Sở Tùy Chi vẫn nhíu mày, hắn vung tay lên quét vò rượu trên đất qua một bên, tránh không được nhìn vết cào trên mu bàn tay.
Nhìn nhìn, không khỏi “ chậc” một tiếng.
- Có gì mà nhìn? Ta cũng không phải vì ngươi mà cự tuyệt nàng! Ngươi cho rằng ngươi có hai vị hôn phu hai nhân tình, còn lão tử chỉ có một mình nàng là hồng nhan tri kỷ sao?
Hắn tự đánh mu bàn tay mình:
- Trên đời này có rất nhiều nữ nhân mỹ lệ hơn ngươi, ôn nhu hơn ngươi, lão tử sẽ không ngốc đến nổi treo cổ trên một cành cây!
Nói xong, hắn như nhớ tới gì đó, suy tính ngày, từ thiết bài lấy ra Linh Lung quả địa giai bát phẩm, chọn một địa điểm dùng thuật biến mất tại chỗ.
Bóng đêm thâm trầm, không biết khi nào trong không trung tụ tập mây đen.
Che một tầng không khí ẩm ướt, Sở Tùy Chi xuất hiện ở vùng ngoại ô.
Thật ra Lam Nhu có một câu nói đúng, trong lòng hắn xác thật có một người, nhưng người kia không phải Lệ Diên.
Hắn đã từng nói với Ninh Trục, lúc hắn bị đồ sát mãn môn, nếu không có người cứu, hắn đã sớm trở thành một khối xương khô.
Mà người cứu hắn, chính là nữ nhân ở trong lòng hắn suốt năm năm.
Đó là hồi ức mà hắn vĩnh viễn không thể quên, trước ngực bị cắm một thanh đại đao, máu của hắn cùng phụ mẫu trộn lẫn vào nhau.
Dù trái tim lạnh lẽo, nhưng máu là nóng, hắn cắn răng bò ra khỏi đống thi thể, lúc hơi thở thoi thóp, thấy một đôi giày thêu màu trắng.
Đối phương gian nan kéo hắn đi, mang tới căn nhà gỗ ở vùng ngoại ô.
Không có nói với hắn một câu, cũng không nhắc tới bản thân, mỗi ngày tận tâm tận lực chăm sóc hắn, cuối cùng kéo hắn khỏi tay Tử Thần.
Sở Tùy Chi nằm trên giường, điều duy nhất khiến hắn khắc sâu ấn tượng, chính là đôi mắt ôn nhu, còn có thân ảnh của nàng an tĩnh đứng dưới tàng cây.
Vì thế nữ nhân kia ở trong lòng hắn đã năm năm.
Sở Tùy Chi đẩy cửa căn nhà gỗ, đồ đạc trong phòng phủ đầy tro bụi.
Từ cửa sổ nhìn ra phía hậu viện, không còn tảng lớn hoa điền, mà là một phần mộ lẻ loi.
Nàng đã chết.
Sau khi hắn trở nên cường đại liền trở về tìm nàng, nàng đã bị cường đạo giết chết.
Không lưu lại danh, cũng không lưu lại đôi câu vài lời, chỉ có một phần mồ.
Sở Tùy Chi đem Linh Lung Quả đặt trước mộ, xếp bằng ngồi xuống:
- Ta biết ngươi không thích uống rượu, hôm nay ta không có mang rượu tới.
Nói xong, hắn nhổ cỏ quanh phần mộ:
- Đã lâu không tới thăm ngươi, cũng không biết ngươi ở nơi này có cô đơn hay không. Chỉ là ta nghĩ ngươi có tính cách an tĩnh, nếu ta dời phần mộ đi, chỉ sợ ngươi không muốn.
Hắn thở dài một hơi, nhìn cây bên cạnh phần mộ, cười khổ một tiếng:
- Cây này bồi ngươi năm năm, vì ngươi che mưa chắn gió, so với ta còn hữu dụng hơn.
Cây này, lúc nàng còn sống vẫn luôn ở hậu viện, có đôi khi nàng mặc bạch y ngơ ngẩn đứng dưới tàng cây, hắn cũng không biết nàng nghĩ gì. Nàng như rất thích cây này, nên sau khi chết cũng táng bên cạnh cây.
Hắn cười khổ một tiếng, cảm thụ giọt mưa bay qua má, nói:
- Ta định sáng nay tới gặp ngươi, lại tới muộn. Là vì ta…… Gặp được nữ nhân kia.
- Chính là vị hôn thê mà ta từng nói với ngươi. Nàng đã từ hôn ta, lại đánh đuổi ta ra khỏi cửa. Cuối cùng tự vận trước mặt ta. Ta nghĩ nàng ta đã từng hối hận, lại không ngờ ở một thế giới khác nàng ta trôi qua rất tốt, còn nuôi tiểu bạch kiểm.
Nói xong, hắn tâm phiền ý loạn lại muốn uống rượu, nghĩ nghĩ vẫn nhịn xuống:
- Ta không nghĩ ra, sao nàng ta đối xử với ta khác xa tên tiểu bạch kiểm. Nàng ta chịu đi theo hắn lên núi đao xuống biển lửa, mà trước nay chưa từng cúi đầu với ta? Ngươi không thấy bộ dáng của nàng ta khi thấy tên tiểu bạch kiểm bị thương đâu, vô cùng ôn nhu, còn đối với ta đòi đánh đòi giết hoàn toàn như là hai người.
1
Hắn hừ một tiếng:
- Chờ ta bắt nàng ta về sẽ mang tới cho ngươi xem. Ngươi khẳng định muốn biết nàng ta, chỉ là nàng ta không bằng ngươi, không mỹ lệ hay ôn nhu như ngươi...
Hắn ảo não “ chậc” một tiếng, hắn suy nghĩ gì đâu, hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Lệ Diên là nữ nhân máu lạnh vô tình, sao có thể so với nàng?
Thấy mưa bắt đầu lớn, hắn xua đuổi hàn khí quanh thân:
- Ta cần tu luyện thêm, rất có thể sẽ rất lâu mới tới thăm ngươi, ngươi hãy bảo trọng.
Hắn thở ra một hơi, đứng dậy mới vừa đi, đột nhiên chóp mũi vừa động.
Như có một loại hương khí quen thuộc lượn lờ quanh chóp mũi.
Là hương rượu?
Hắn theo bản năng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên gốc cây, lộ ra đầu vò rượu đã bị mưa to xối ra.
Không biết vì sao, tâm hắn đập càng lúc càng nhanh.
Bước nhanh đến bên gốc cây, một tay nhấc vò rượu lên, hương rượu tứ phía, trên bình hiện thình lình bốn chữ to:
“Phù quang hoa tửu!”
Ầm vang một tiếng, tia chớp xé rách không trung, Sở Tùy Chi nhẹ buông tay, vò rượu rơi vỡ nát.
3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook