Vân Xu không cố tình đi thăm dò, nhưng chuyện về Giả Văn Bân vẫn dễ dàng truyền đến bên tai cô, bởi vì Giả Văn Bân bị Châu Dã trả thù rất thảm, ngay cả lúc ăn cơm bàn bên cạnh cũng chỉ bàn tán về mỗi tin đồn này.
Nghe nói Giả Văn Bân đã chủ động nộp đơn xin chuyển trường, bởi vì tin đồn được truyền ra từ lớp của Giả Văn Bân, cho nên độ chính xác tương đối cao.
Sau đó, đúng là Giả Văn Bân đã chuyển trường, chuyển đến trường trung học cơ sở số bảy, nghe nói danh tiếng không tốt lắm, nhóm những người lần đó tham dự đánh Châu Dã, hình như cuối cùng cũng không được yên bình.
Châu Dã là người thù dai, lần đầu tiên chịu thiệt thòi lớn như vậy, làm sao cậu ta có thể dễ dàng nuốt trôi cơn tức này? Chuyện sau này Vân Xu hoàn toàn không để ý tới nữa, nhận thấy sắp thi giữa kỳ, trong mắt cô chỉ có chuyện học tập.
Dù sao cô cũng chỉ là học sinh năm hai trung học, trong khoảng thời gian này cô đã bắt đầu việc học lại một lần nữa, lấy lại hứng thú học tập từ kiếp trước, hiện tại cô khá tự tin với các kỳ thi.
Cô nghĩ cho dù không thể vượt qua được Lăng Văn Huyên, cũng phải lọt vào top 30 toàn trường.
Miễn là cô được lọt vào top 30 của trường trong ba kỳ thi liên tiếp, cô ấy có thể nộp đơn xin chuyển sang học lớp Tên Lửa.
Trong quá trình Vân Xu tập trung ôn tập nghiêm túc thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt chỉ thời gian đến kỳ thi cũng chỉ còn hai ngày.
Hôm nay bởi vì Vân Xu gặp phải một đề khó nên gây trễ nãi thời gian, lúc đến căng tin có hơi muộn một chút.
Khi cô đến căng tin, trong căng tin đã không còn ai, may mắn thay cô vẫn lấy được một suất ăn.
Lúc tìm chỗ ngồi, cô bất ngờ nhìn thấy Cố Diễm đã lâu không gặp, cô hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống.
Hủy hôn là nhiệm vụ mà hệ thống giao phó, chắc chắn cô sẽ tuân thủ, vẫn đi hoàn thành. Chỉ là trong lòng, cô rất thích nam chính, nam chính đã giúp cô rất nhiều lần đấy.
Chỉ là chút tiếp cận nho nhỏ, coi như để giảm chút tội nghiệp của nữ chính, hừm, có lẽ là không sao đâu nhỉ?
Cô ngồi đối diện Cố Diễm, lúc này mới thấy rõ trên mặt Cố Diễm bị ửng đỏ một mảng.
Cô tò mò hỏi: “Bạn học Cố, cậu bị làm sao vậy?”
Cố Diễm vốn đang chậm rãi ăn cơm, cũng không chú ý tới đối diện có người đã ngồi, sau khi Vân Xu nói chuyện, đầu óc hỗn độn của cậu lúc này mới hơi tỉnh táo, ý thức được có một người ngồi đối diện mình.
Cậu ngẩng đầu, tập trung nhìn, phát hiện người ngồi đối diện mình là Vân Xu, ánh mắt cậu hơi trừng lớn, trong mắt đầy tơ máu đỏ, ánh mắt nhìn đỏ bừng, oán hận và chán ghét bộc lộ rõ nét từ trong ánh mắt.
Vân Xu bị cậu làm cho hoảng sợ.
Cô biết rõ nguyên thân đã làm gì với Cố Diễm, Cố Diễm chắc chắn sẽ không thích cô, sẽ không có hảo cảm gì với cô cả, thậm chí sẽ chán ghét cô, oán hận cô.
Nhưng trước đó Cố Diễm vẫn còn giúp cô, cũng chưa từng biểu hiện rõ là chán ghét cô.
Đây là lần đầu tiên Cố Diễm trắng trợn lộ ra sự chán ghét đối với cô như vậy.
Khi một người vốn từng bộc lộ thiện ý với mình đột nhiên trở mặt, cảm giác hụt hẫng khiến cho người ta cực kì khó có thể tiếp nhận.
Trong lòng Vân Xu chùng xuống, bị Cố Diễm nhìn như vậy khiến cô có cảm giác muốn rời đi, nhưng cô lại không cam lòng.
Lúc trước còn đang tốt đẹp, vì sao đột nhiên biến thành như vậy?
Cô muốn biết vì sao Cố Diễm đột nhiên lộ ra ánh mắt như vậy với cô.
Hơn nữa, vệt ửng đỏ trên mặt Cố Diễm thoạt nhìn không ổn lắm, nhìn anh cũng rất đang rất mệt mỏi tiều tụy, như thể đang bị bệnh.
Vân Xu hít sâu một hơi, nhìn Cố Diễm, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
Cố Diễm và Vân Xu nhìn nhau, ánh mắt Vân Xu vẫn trong trẻo như trước, bên trong không có ác ý nào, cũng không có sự chột dạ và áy náy.
Lúc trước cũng bởi vì đôi mắt này của Vân Xu nên cậu đối với cô có chút thay đổi, hiện tại cũng bởi vì đôi mắt này nên mới cực kì căm ghét Vân Xu. Phẩm chất của Vân Xu không xứng với đôi mắt như vậy.
Cố Diễm lạnh lùng nhìn Vân Xu, không muốn nói chuyện với cô.
Lúc này cậu cũng không còn khẩu vị nữa, dứt khoát đứng dậy cầm đĩa cơm rời đi.
Cố Diễm đứng dậy rời đi, Vân Xu nhìn đĩa cơm trước mắt mình còn chưa động đậy, cắn răng cầm theo.
So với Cố Diễm đang hiểu lầm cô, hiện tại cô càng lo lắng cho thân thể Cố Diễm hơn, bởi vì vừa rồi cô nhìn rất rõ ràng, lúc Cố Diễm đứng dậy, thân thể có lay động một chút.
Cô nghĩ không sai, Cố Diễm hẳn là đang bị bệnh.
Đầu óc Cố Diễm choáng váng, thế nên cũng không nhận ra Vân Xu đang đi theo phía sau mình, thẳng đến khi cậu ngồi xuống trên bãi cỏ bên sườn núi, Vân Xu ngồi đối diện cậu, cậu mới phát giác được điều này.
Nghe nói Giả Văn Bân đã chủ động nộp đơn xin chuyển trường, bởi vì tin đồn được truyền ra từ lớp của Giả Văn Bân, cho nên độ chính xác tương đối cao.
Sau đó, đúng là Giả Văn Bân đã chuyển trường, chuyển đến trường trung học cơ sở số bảy, nghe nói danh tiếng không tốt lắm, nhóm những người lần đó tham dự đánh Châu Dã, hình như cuối cùng cũng không được yên bình.
Châu Dã là người thù dai, lần đầu tiên chịu thiệt thòi lớn như vậy, làm sao cậu ta có thể dễ dàng nuốt trôi cơn tức này? Chuyện sau này Vân Xu hoàn toàn không để ý tới nữa, nhận thấy sắp thi giữa kỳ, trong mắt cô chỉ có chuyện học tập.
Dù sao cô cũng chỉ là học sinh năm hai trung học, trong khoảng thời gian này cô đã bắt đầu việc học lại một lần nữa, lấy lại hứng thú học tập từ kiếp trước, hiện tại cô khá tự tin với các kỳ thi.
Cô nghĩ cho dù không thể vượt qua được Lăng Văn Huyên, cũng phải lọt vào top 30 toàn trường.
Miễn là cô được lọt vào top 30 của trường trong ba kỳ thi liên tiếp, cô ấy có thể nộp đơn xin chuyển sang học lớp Tên Lửa.
Trong quá trình Vân Xu tập trung ôn tập nghiêm túc thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt chỉ thời gian đến kỳ thi cũng chỉ còn hai ngày.
Hôm nay bởi vì Vân Xu gặp phải một đề khó nên gây trễ nãi thời gian, lúc đến căng tin có hơi muộn một chút.
Khi cô đến căng tin, trong căng tin đã không còn ai, may mắn thay cô vẫn lấy được một suất ăn.
Lúc tìm chỗ ngồi, cô bất ngờ nhìn thấy Cố Diễm đã lâu không gặp, cô hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống.
Hủy hôn là nhiệm vụ mà hệ thống giao phó, chắc chắn cô sẽ tuân thủ, vẫn đi hoàn thành. Chỉ là trong lòng, cô rất thích nam chính, nam chính đã giúp cô rất nhiều lần đấy.
Chỉ là chút tiếp cận nho nhỏ, coi như để giảm chút tội nghiệp của nữ chính, hừm, có lẽ là không sao đâu nhỉ?
Cô ngồi đối diện Cố Diễm, lúc này mới thấy rõ trên mặt Cố Diễm bị ửng đỏ một mảng.
Cô tò mò hỏi: “Bạn học Cố, cậu bị làm sao vậy?”
Cố Diễm vốn đang chậm rãi ăn cơm, cũng không chú ý tới đối diện có người đã ngồi, sau khi Vân Xu nói chuyện, đầu óc hỗn độn của cậu lúc này mới hơi tỉnh táo, ý thức được có một người ngồi đối diện mình.
Cậu ngẩng đầu, tập trung nhìn, phát hiện người ngồi đối diện mình là Vân Xu, ánh mắt cậu hơi trừng lớn, trong mắt đầy tơ máu đỏ, ánh mắt nhìn đỏ bừng, oán hận và chán ghét bộc lộ rõ nét từ trong ánh mắt.
Vân Xu bị cậu làm cho hoảng sợ.
Cô biết rõ nguyên thân đã làm gì với Cố Diễm, Cố Diễm chắc chắn sẽ không thích cô, sẽ không có hảo cảm gì với cô cả, thậm chí sẽ chán ghét cô, oán hận cô.
Nhưng trước đó Cố Diễm vẫn còn giúp cô, cũng chưa từng biểu hiện rõ là chán ghét cô.
Đây là lần đầu tiên Cố Diễm trắng trợn lộ ra sự chán ghét đối với cô như vậy.
Khi một người vốn từng bộc lộ thiện ý với mình đột nhiên trở mặt, cảm giác hụt hẫng khiến cho người ta cực kì khó có thể tiếp nhận.
Trong lòng Vân Xu chùng xuống, bị Cố Diễm nhìn như vậy khiến cô có cảm giác muốn rời đi, nhưng cô lại không cam lòng.
Lúc trước còn đang tốt đẹp, vì sao đột nhiên biến thành như vậy?
Cô muốn biết vì sao Cố Diễm đột nhiên lộ ra ánh mắt như vậy với cô.
Hơn nữa, vệt ửng đỏ trên mặt Cố Diễm thoạt nhìn không ổn lắm, nhìn anh cũng rất đang rất mệt mỏi tiều tụy, như thể đang bị bệnh.
Vân Xu hít sâu một hơi, nhìn Cố Diễm, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
Cố Diễm và Vân Xu nhìn nhau, ánh mắt Vân Xu vẫn trong trẻo như trước, bên trong không có ác ý nào, cũng không có sự chột dạ và áy náy.
Lúc trước cũng bởi vì đôi mắt này của Vân Xu nên cậu đối với cô có chút thay đổi, hiện tại cũng bởi vì đôi mắt này nên mới cực kì căm ghét Vân Xu. Phẩm chất của Vân Xu không xứng với đôi mắt như vậy.
Cố Diễm lạnh lùng nhìn Vân Xu, không muốn nói chuyện với cô.
Lúc này cậu cũng không còn khẩu vị nữa, dứt khoát đứng dậy cầm đĩa cơm rời đi.
Cố Diễm đứng dậy rời đi, Vân Xu nhìn đĩa cơm trước mắt mình còn chưa động đậy, cắn răng cầm theo.
So với Cố Diễm đang hiểu lầm cô, hiện tại cô càng lo lắng cho thân thể Cố Diễm hơn, bởi vì vừa rồi cô nhìn rất rõ ràng, lúc Cố Diễm đứng dậy, thân thể có lay động một chút.
Cô nghĩ không sai, Cố Diễm hẳn là đang bị bệnh.
Đầu óc Cố Diễm choáng váng, thế nên cũng không nhận ra Vân Xu đang đi theo phía sau mình, thẳng đến khi cậu ngồi xuống trên bãi cỏ bên sườn núi, Vân Xu ngồi đối diện cậu, cậu mới phát giác được điều này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook