Cuối cùng cậu ta lựa chọn đi xin lỗi Châu Dã, bởi vì cứ mặc kệ để Châu Dã dạy dỗ như vậy, bọn họ ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám lên, đàn em của cậu ta cũng đang oán giận cậu ta.

Giả Văn Bân đến xin lỗi, Châu Dã cười lạnh một tiếng, một cước đá ngã Giả Văn Bân xuống đất, chân mang giày trực tiếp giẫm lên mặt Giả Văn Bân.

Giả Văn Bân theo bản năng muốn phản kháng, lại phát hiện mình giãy dụa như thế nào chân Châu Dã cũng không nhúc nhích.

Cậu ta lại nghĩ đến, lúc trước mình cũng đắc ý như vậy có thể giẫm chân đạp Châu Dã, nhưng sự thật là cậu ta dùng một đám người mới mài chết được Châu Dã, một mình cậu ta vốn cũng không đánh lại được Châu Dã.

Châu Dã không chút lưu tình giẫm lên mặt Giả Văn Bân. Lúc Giả Văn Bân giãy dụa, cậu ta lạnh lùng nhìn, sau đó chân chuyển động trái phải, đế giày ma sát trên mặt Giả Văn Bân, Giả Văn Bân rất đau cũng rất khuất nhục, mặt đỏ bừng.

Châu Dã Tâm kỳ thật nắm giữ lực đạo rất tốt, cậu ta nhìn hô hấp Của Giả Văn Bân không thuận mới dời chân ra, lúc Giả Văn Bân nhảy dựng lên muốn đánh, cậu ta lại dễ dàng đạp ngã Giả Văn Bân suy yếu trở mình trên mặt đất, lúc này đây chân cậu ta đặt lên ‘chân thứ ba’ của Giả Văn Bân.

“Có người nói mày phế tao, là lời đồn đãi mày bịa ra nhỉ.” Khóe miệng Châu Dã nhếch lên cười lạnh: “Mày có tin hôm nay tao thật sự giẫm phế mày luôn không?”

Đồng tử Giả Văn Bân nở rộng: “Mày, mày sao mày dám?”

“Mày cứ thử xem.” Châu Dã vốn định trực tiếp giẫm xuống, nhưng lại cảm thấy ghê tởm, cuối cùng vẫn là không giẫm lên.

Giả Văn Bân không dám đánh cược Châu Dã có dám hay không.

Cậu ta cắn răng nói với Châu Dã: “Mày muốn thế nào?”

Châu Dã không trả lời, đầu tiên là hỏi: “Ai bảo mày ngồi xổm với tôi?”

Giả Văn Bân nghĩ đến giao dịch với Vân Xu, trong mắt hiện lên một sự do dự, nói: “Không có ai, tự tao muốn khiêu chiến với mày một chút.”

Một đám người đến ngồi xổm một vòng quanh mình, Châu Dã phát hiện mình còn không cả biết hai chữ khiêu chiến này nữa.

Cậu ta cũng không bỏ qua khoảnh khắc do dự trong mắt Giả Văn Bân, căn bản không tin lời Giả Văn Bân: “Tốt nhất mày nên nói thật, bằng không hôm nay mày đừng nghĩ còn rời đi được nguyên vẹn.”



Ánh mắt Châu Dã lạnh lùng liếc nhìn xuống bên dưới của Giả Văn Bân, nhìn Giả Văn Bân đến mức lông tơ dựng thẳng lên, không kiên trì được đành khai ra Vân Xu.

Châu Dã nghe được tên Vân Xu thì dừng một chút, miễn cưỡng nhớ lại lúc trước hình như cậu ta dẫn người đi tìm Vân Xu.

Vân Xu cho người đến ngồi xổm với cậu ta coi như là có động cơ, nhưng mà: “chứng cứ đây đâu?”

Giả Văn Bân nói: “Bọn tôi đã nói chuyện ở tiệm Chim Cánh Cụt, nó có nhược điểm của tao trong tay, vì vậy tao phải nghe theo lời nó.”

Giả Văn Bân theo bản năng không muốn bại lộ nội dung nhược điểm, cho nên cố ý nói úp mở, không nói rõ.

“Đưa điện thoại cho tao xem chút.”

Châu Dã cầm điện thoại di động của Giả Văn Bân mở ra xem, lại phát hiện trong danh sách vốn không có tên Vân Xu, cậu ta lạnh lùng nhìn Giả Văn Bân: “Mày đùa tao à?”

Giả Văn Bân bị dáng vẻ của cậu ta dọa cho tỉnh táo một chút, nhớ tới lúc trước Vân Xu đã tự xóa chính mình, vì thế cậu ta ngượng ngùng nói nói: “Lúc trước có chút hiểu lầm nên xóa rồi.”

Châu Dã vốn tin bảy phần, bây giờ cũng chỉ còn lại năm phần.

Châu Dã im lặng trong chốc lát, lúc Giả Văn Bân càng thêm thấp thỏm không yên hỏi: “Vậy làm sao lúc đó mày biết tao sẽ ở đó?”

Thỉnh thoảng buổi tối cậu ta đi đâu sẽ trèo tường ra ngoài, chuyện này không phải là bí mật gì, nhưng cũng không phải chuyện truyền bá trắng trợn như nào, Giả Văn Bân biết, phỏng chừng là từ một bộ phận nhỏ người nào đấy biết được.

So với Vân Xu, cậu ta càng nghiêng về phía Giả Văn Bân đã hợp tác với người tiết lộ hành tung của mình.

Giả Văn Bân vì muốn bổ sung công lao, lập tức nói ra tên Lương Manh.

“Lương Manh?” Châu Dã đọc cái tên này một lần, xác định mình không biết người này: “Lương Manh là ai?”

Giả Văn Bân nói: “Bạn gái cũ của tao, cũng học lớp Ánh Nắng.” Nói xong cậu ta nhớ tới chi tiết ngày đó, cậu ta vội vàng bổ sung thêm: “Cậu ta nói là Vân Xu muốn chuyển lời cho tao.”



Giả Văn Bân bán hai người, một người là Vân Xu nắm nhược điểm của cậu ta, một người là bạn gái cũ, thật ra cậu ta bán lí lẽ cũng không chính đáng như vậy, đáy mắt cậu ta không giấu khỏi chút chột dạ, ánh mắt có hơi hốt hoảng.

Biểu hiện của cậu ta rơi vào trong mắt Châu Dã lập tức trở thành biểu hiện của mèo vờn chuột.

Châu Dã cảm thấy kỳ lạ, trước tiên tạm thời thả Giả Văn Bân ra đã, sau đó sai người đến lớp Ánh Nắng đi nghe ngóng một chút.

Kết quả nghe ngóng Lương Manh đúng thật là bạn gái cũ của Giả Văn Bân, nhưng Vân Xu và Giả Văn Bân hẳn là không quen biết nhau, hơn nữa Lương Manh và Vân Xu từng gây gổ mâu thuẫn, quan hệ giữa hai người rất tệ, bình thường đứng cũng không đứng chung một chỗ, nói chuyện cũng chưa từng nói qua.

Kết quả như vậy, so với miêu tả của Giả Văn Bân đã xuất hiện những điểm chênh lệch đáng ngờ, Vân Xu chỉ là một nữ sinh, không biết Giả Văn Bân, cũng chưa từng tiếp xúc, có thể lấy được “nhược điểm” gì của Giả Văn Bân?

Quan hệ giữa Vân Xu và Lương Manh kém như vậy, ai cũng nói chưa từng thấy qua hai người đi cùng nhau chứ đừng nói là nói chuyện, vậy Vân Xu làm sao có thể tìm Lương Manh để gửi lời nhắn lại chứ?

Giả Văn Bân nói những thứ giống như là tạm thời bịa ra, lời nói dối với trăm ngàn chỗ sơ hở.

Châu Dã suy nghĩ một chút, vẫn cẩn thận sai người đi tìm Lương Manh.

Người tìm Lương Manh trở về nói cho cậu ta biết, quan hệ giữa Lương Manh và Vân Kiều đúng thật là rất tệ, bởi vì Vân Xu đã làm mất mặt cô ta trước mặt mọi người, mà Giả Văn Bân, cô ta đích thật là bạn gái cũ của cậu ta, nhưng cô ta đã chia tay với Giả Văn Bân, cũng đã bỏ Giả Văn Bân từ lâu, làm sao có thể đi chuyển lời tới cho Giả Văn Bân được chứ?

Lương Manh còn nhắc tới cô ta tìm Giả Văn Bân giúp cô trả thù Vân Xu, không muốn Giả Văn Bân yêu Vân Xu ngay từ cái nhìn đầu tiên, xong bỏ rơi cô ta ngay tại chỗ, để cô ta bị Vân Xu chê cười, chính là lúc đó cô ta và Giả Văn Bân chia tay, từ bỏ làm bạn.

Cô ta nói rõ ràng, còn nói thời gian cụ thể, chuyện cô ta bị bắt nạt vừa vặn còn trùng khớp thời gian người khác nói, không hề có sự chênh lệch.

Nghe xong lời Lương Manh, Châu Dã đã xác định Giả Văn Bân nói dối chơi đùa cậu ta.

Mối quan hệ giữa Lương Manh và Vân Xu như vậy thì sẽ chuyển lời nhắn cho Vân Xu hay chuyển lời nhắn cho bạn trai cũ đây, cái này đậu má là đang tấu hề à?

Có thằng đần mới tin vào những lời nói dối vụng về như vậy!

Suy nghĩ của tác giả: Giả Văn Bân còn oan hơn cả đậu nga.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương