Sau này, cậu ta sẽ còn dùng loại biện pháp tương tự khiến cho Vân Xu không chỉ không thể nhằm vào Vân Nguyệt mà thậm chí còn phải đi lấy lòng Vân Nguyệt.

Vân Xu đoán như vậy cũng không phải đoán mò mà là căn cứ vào kết cục của nguyên chủ sau này để phỏng đoán.

Có điều nếu là Vân Xu chân chính nghe được những lời này của Vân Nguyệt, chỉ sợ hồn cũng mất, lấy đâu ra đầu óc nghĩ nhiều như vậy.

Vân Xu đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm của Vân Nguyệt, nâng mặt Vân Nguyệt lên, để đôi mắt hai người đối diện nhau. Sự mềm mại trong giọng nói của cô đều biến mất: "Vân Nguyệt, cô là người của nhà họ Vân chúng ta, không nên hướng toàn bộ khuỷu tay về phía Lăng Văn Huyên, nếu không tôi sẽ tức giận."

Suy nghĩ của cô không giống với nguyên chủ, cho rằng Bạch Vi và Vân Nguyệt không phải là vấn đề gì lớn cho nên sẽ không đi đối phó bọn họ, nhưng nếu Vân Nguyệt thật sự ở bên Lăng Văn Huyên, còn có ý đồ hại cô mà nói…

Cô sẽ không tức giận lung tung giống nguyên chủ, lấy chuyện nhỏ làm cho bọn họ mất mặt để bọn họ khó chịu, cô sẽ trực tiếp đuổi bọn họ đi.

Nếu bọn họ không phải người của nhà họ Vân vậy thì bọn họ muốn làm gì cũng được, không có quan hệ gì với cô.

Vân Nguyệt có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt lạnh như băng của Vân Xu, không chỉ lạnh mà còn mang theo một sự sắc bén tàn nhẫn. Rõ ràng là một vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại còn cao ngạo hơn lúc vênh váo hung hăng.

Vân Nguyệt không dám nhúc nhích, lúc này đây cô ta cảm thấy Vân Xu vô cùng đáng sợ. Cô ta dùng giọng cực nhỏ để biện giải cho mình: "Em không có, em không biết vì sao chị lại nói như vậy…"

Vân Nguyệt thật sự không biết vì sao Vân Xu lại tức giận như thế, Vân Xu nói cô ta hướng khuỷu tay về phía Lăng Văn Huyên… Cô ta chỉ tới truyền lời mà thôi. Cô ta cho rằng Vân Xu nghe được tin này sẽ rất vui vẻ, không nghĩ tới Vân Xu sẽ có phản ứng này.

Vân Xu buông lỏng tay ra nói: "Cô nhớ lời tôi nói là tốt rồi, không cần liên hợp với Lăng Văn Huyên tính kế tôi."



Vân Nguyệt dùng sức lắc đầu: "Em sẽ không…"

Vân Xu gật đầu nói: "Chờ lát nữa cô giúp tôi nói với Lăng Văn Huyên một câu."

Vân Nguyệt trở lại phòng, suy nghĩ một hồi lâu cũng không hiểu được tâm tư của Vân Xu. Nhớ lại những lời Vân Xu nói, cô ta lấy di động ra gọi lại cho Lăng Văn Huyên.

Tiếng nói nhẹ nhàng hợp lòng người của Lăng Văn Huyên từ microphone truyền tới: "Vân Nguyệt?"

Vân Nguyệt nói: "Vân Xu chị ấy không đồng ý, còn có…"

Vân Nguyệt do dự một chút, vẫn là nghe theo lời Vân Xu, nói thật câu nói kia cho Lăng Văn Huyên.

"Loại chuyện như nhận lỗi này cũng giống như xin lỗi, phải có thành ý, nếu không chỉ làm người càng thêm chán ghét."

Chỉ là một cái thiệp mời sinh nhật mà thôi, Vân Xu cảm thấy không hiếm lạ, không có thành ý.

Lăng Văn Huyên ở đầu bên kia điện thoại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đây là lần thứ hai Vân Xu phá vỡ nhận thức của cậu ta, không phải nói cô rất thích cậu ta sao?

Kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng, khi thời gian đến, Vân Xu và Vân Nguyệt trở lại trường học.



Như thường lệ, tài xế dừng lại cách trường họ ba trăm mét, nhưng lần này không chỉ có Vân Nguyệt mà còn có thêm Vân Xu xuống xe.

Vân Xu nói: “Cùng nhau đi đi.”

Tài xế hơi kinh ngạc, Vân Nguyệt cũng miễn cưỡng tiếp nhận được một vài thay đổi gần đây của Vân Xu, cũng không lộ ra vẻ quá kinh ngạc mà ngoan ngoãn đi theo phía sau Vân Xu.

Cả hai đi cùng nhau, nhưng ít ai biết được mối quan hệ của bọn họ. Khi hai người đi đến cầu thang dưới ký túc xá nữ thì tình cờ đụng phải Ngô Tuyết và Trần Lệ.

Bọn họ không biết Vân Nguyệt là em gái của Vân Xu, chỉ biết rằng Vân Xu rất ghét Vân Nguyệt, ghét đến mức chịu bỏ ra một số tiền lớn để bọn họ hẹn người lên sân thượng dạy một bài học.

Không nghĩ tới hai người tuần trước còn ồn ào thành như vậy mà bây giờ đã đi với nhau.

Chẳng lẽ lại là một người khác bị Vân Xu uy hiếp tới đối phó với Châu Dã?

Đối với những thứ kỳ lạ và chưa biết, con người luôn thích bổ não, hơn nữa còn bổ ở mức độ cực kỳ khoa trương. Trải qua một quá trình bổ não, lòng kính sợ của các cô đối với Vân Xu bất giác tăng thêm một chút.

Cô gái Vân Xu này tuyệt đối là một người có tâm tư thâm trầm, một người tàn nhẫn có thù tất báo, không dễ chọc.

Vân Xu hoàn toàn không biết hai người bạn cùng phòng trong nháy mắt đã bổ não ra cái gì, tùy tiện chào hỏi với hai người họ.

Nhìn thấy hai cô gái này, Vân Nguyệt lập tức lùi lại phía sau người Vân Xu một bước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương