Cố Diễm sẽ nguyện ý tiện tay giúp đỡ một nữ sinh đang chịu ủy khuất, đó là sự thiện lương của cậu nhưng cậu nhất định sẽ không làm bạn với cô.
Cố Diễm nhìn Vân Xu trong giây lát đã uể oải, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà cậu cảm thấy bây giờ Vân Xu có vẻ rất khổ sở, trong tầm mắt không thấy rõ chắc là đã ngấn đầy nước mắt.
Trong trí nhớ của Cố Diễm, trước kia Vân Xu là một người vừa kiêu ngạo vừa phiền phức. Dường như từ sau lần gặp trên sân thượng kia , Vân Xu trước mặt cậu như đã thay đổi thành người khác, từ một con tinh tinh cái biến thành một con thỏ mắt đỏ, luôn có một bộ dáng đáng thương mặc người hung hăng chà đạp.
Cậu không biết là do nhận thức của mình xuất hiện vấn đề hay do Vân Xu đã xảy ra chuyện lớn gì.
Từ một người hay bắt nạt người khác lại trở thành một người yếu đuối bị bắt nạt, đây quả là một việc làm người ta vô cùng sung sướng.
Cố Diễm nhìn Vân Xu lùn hơn cậu một cái đầu, trước khi cô rớt nước mắt thì đã lấy cuốn sách trợ giảng trong tay cô đi.
Cậu thấp giọng nói với Vân Xu: "Đây không phải có qua có lại mà là đã thanh toán xong."
"Về sau cậu đừng lại để người tới quấy rầy tôi, ân oán của chúng ta coi như xong."
Vân Xu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt cô quả nhiên đỏ lên một vòng, lông mi ẩm ướt: “Cố Diễm?”
Cố Diễm vừa mới nói là ân oán coi như xong?
Nhưng người bắt nạt Cố Diễm là Vân Xu, nhận ân tình của Cố Diễm cũng là Vân Xu. Thế này làm sao có thể thanh toán xong được đây?
Cố Diễm lại như không hề phát hiện mình dùng sai từ, cậu nhàn nhạt gật gật đầu với Vân Xu, sau đó xoay người rời đi.
Lần này Vân Xu không để Cố Diễm cứ rời đi như vậy nữa, chân Cố Diễm quá dài, mới một lát đã đi xa, cô chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.
"Ý cậu là gì thế?" Vân Xu đi theo bên người cậu, nghiêng đầu hỏi: "Cậu không trách tôi về những việc tôi làm trước đây sao?"
Cố Diễm dừng bước chân, nghiêm túc nói: "Ý của tôi là từ nay về sau chúng ta không cần quấy rầy nhau nữa, có thể chứ bạn học Vân?"
Vân Xu dừng một chút, miễn cưỡng gật gật đầu: "Được."
"Cảm ơn." Cố Diễm nói xong, lại lần nữa nhanh chân rời đi.
Bóng dáng của cậu khác hoàn toàn với chính diện, lưng cậu thẳng tắp giống như gốc cây bạch dương quật cường đứng trước gió, mơ hồ có thể nhìn thấy sự cương nghị của cậu bên trong bộ quần áo khiêm tốn đó.
Cậu rất đẹp, tâm địa cũng rất tốt.
Vân Xu đứng tại chỗ, trong lòng có chút mất mát.
Cô và Cố Diễm không thể trở thành bạn bè.
Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua, ngoại trừ ngày đầu tiên Vân Xu đi ra ngoài thì mấy ngày sau đó đều ở trong nhà an an phận phận mà làm bài tập về nhà.
Bạch Vi và Vân Nguyệt đã quen với việc bị Vân Xu giày vò, mấy ngày này đều luôn ở trong trạng thái hoảng hốt.
Vào ngày nghỉ cuối cùng, Vân Nguyệt lấy hết can đảm gõ cửa nhà Vân Xu.
Vân Xu tới mở cửa, thấy là Vân Nguyệt thì có chút kinh ngạc. Ngày thường Vân Nguyệt luôn tận lực trốn tránh cô, dường như sẽ không nhàn rỗi tới trước mặt cô.
Cô hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vân Nguyệt nói: "Chị muốn đến bữa tiệc sinh nhật của Lăng Văn Huyên không?"
Vân Nguyệt còn rất thông minh, cô ta biết Vân Xu là người rất sĩ diện và cao ngạo nên đã đổi "nghĩ" thành "muốn". Như thế sẽ có vẻ như quyền chủ động đang nằm trên tay Vân Xu.
Vân Xu nghe vậy lắc đầu từ chối không chút do dự: "Tôi không đi."
Vân Nguyệt nói thêm: "Đây là cậu ấy chủ động bảo em đến hỏi chị, cậu ấy hi vọng chị có thể tham gia."
Vân Xu có chút ngoài ý muốn: "Cậu ta mời tôi làm gì?"
Chân trước vừa mới gọi người tới đánh cô, chân sau đã mời cô đi ăn sinh nhật của cậu ta? Cậu ta cũng không sợ cô đến bữa tiệc của cậu ta phá hoại khiến cậu ta không thể yên ổn qua ngày sinh nhật này à.
"Cậu ấy muốn nói lời xin lỗi với chị." Vân Nguyệt giải thích nói: "Lúc trước là hiểu lầm, thật ra cậu ấy chỉ bảo Châu Dã đưa em đi chứ chưa từng yêu cầu Châu Dã đánh người."
Vân Xu nghe vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh, đối với lời của Vân Nguyệt, nói chính xác hơn là lời của Lăng Văn Huyên, một chữ cô cũng không tin.
Lăng Văn Huyên có thể làm bạn với Châu Dã, chỉ việc này đã nói lên tâm tư của cậu ta không giống với vẻ bề ngoài phong quang thiền nguyệt, ôn hòa tốt tính. Cậu ta cũng không phải không biết Châu Dã có tính tình chó má gì, nhưng lại kêu Châu Dã mà không phải người khác.
Lăng Văn Huyên là thật sự cố ý, cố ý phải cho cô một bài học.
Vốn Vân Xu si tình với Lăng Văn Huyên như thế nhưng chỉ sợ là Lăng Văn Huyên không để ý chút nào. Bây giờ lại chủ động nói lời xin lỗi cũng chỉ có thể là vì Vân Nguyệt, cậu ta sợ Vân Xu giận chó đánh mèo trách cứ Vân Nguyệt cho nên dùng cách này để Vân Xu an phận một chút.
Cố Diễm nhìn Vân Xu trong giây lát đã uể oải, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà cậu cảm thấy bây giờ Vân Xu có vẻ rất khổ sở, trong tầm mắt không thấy rõ chắc là đã ngấn đầy nước mắt.
Trong trí nhớ của Cố Diễm, trước kia Vân Xu là một người vừa kiêu ngạo vừa phiền phức. Dường như từ sau lần gặp trên sân thượng kia , Vân Xu trước mặt cậu như đã thay đổi thành người khác, từ một con tinh tinh cái biến thành một con thỏ mắt đỏ, luôn có một bộ dáng đáng thương mặc người hung hăng chà đạp.
Cậu không biết là do nhận thức của mình xuất hiện vấn đề hay do Vân Xu đã xảy ra chuyện lớn gì.
Từ một người hay bắt nạt người khác lại trở thành một người yếu đuối bị bắt nạt, đây quả là một việc làm người ta vô cùng sung sướng.
Cố Diễm nhìn Vân Xu lùn hơn cậu một cái đầu, trước khi cô rớt nước mắt thì đã lấy cuốn sách trợ giảng trong tay cô đi.
Cậu thấp giọng nói với Vân Xu: "Đây không phải có qua có lại mà là đã thanh toán xong."
"Về sau cậu đừng lại để người tới quấy rầy tôi, ân oán của chúng ta coi như xong."
Vân Xu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt cô quả nhiên đỏ lên một vòng, lông mi ẩm ướt: “Cố Diễm?”
Cố Diễm vừa mới nói là ân oán coi như xong?
Nhưng người bắt nạt Cố Diễm là Vân Xu, nhận ân tình của Cố Diễm cũng là Vân Xu. Thế này làm sao có thể thanh toán xong được đây?
Cố Diễm lại như không hề phát hiện mình dùng sai từ, cậu nhàn nhạt gật gật đầu với Vân Xu, sau đó xoay người rời đi.
Lần này Vân Xu không để Cố Diễm cứ rời đi như vậy nữa, chân Cố Diễm quá dài, mới một lát đã đi xa, cô chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.
"Ý cậu là gì thế?" Vân Xu đi theo bên người cậu, nghiêng đầu hỏi: "Cậu không trách tôi về những việc tôi làm trước đây sao?"
Cố Diễm dừng bước chân, nghiêm túc nói: "Ý của tôi là từ nay về sau chúng ta không cần quấy rầy nhau nữa, có thể chứ bạn học Vân?"
Vân Xu dừng một chút, miễn cưỡng gật gật đầu: "Được."
"Cảm ơn." Cố Diễm nói xong, lại lần nữa nhanh chân rời đi.
Bóng dáng của cậu khác hoàn toàn với chính diện, lưng cậu thẳng tắp giống như gốc cây bạch dương quật cường đứng trước gió, mơ hồ có thể nhìn thấy sự cương nghị của cậu bên trong bộ quần áo khiêm tốn đó.
Cậu rất đẹp, tâm địa cũng rất tốt.
Vân Xu đứng tại chỗ, trong lòng có chút mất mát.
Cô và Cố Diễm không thể trở thành bạn bè.
Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua, ngoại trừ ngày đầu tiên Vân Xu đi ra ngoài thì mấy ngày sau đó đều ở trong nhà an an phận phận mà làm bài tập về nhà.
Bạch Vi và Vân Nguyệt đã quen với việc bị Vân Xu giày vò, mấy ngày này đều luôn ở trong trạng thái hoảng hốt.
Vào ngày nghỉ cuối cùng, Vân Nguyệt lấy hết can đảm gõ cửa nhà Vân Xu.
Vân Xu tới mở cửa, thấy là Vân Nguyệt thì có chút kinh ngạc. Ngày thường Vân Nguyệt luôn tận lực trốn tránh cô, dường như sẽ không nhàn rỗi tới trước mặt cô.
Cô hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vân Nguyệt nói: "Chị muốn đến bữa tiệc sinh nhật của Lăng Văn Huyên không?"
Vân Nguyệt còn rất thông minh, cô ta biết Vân Xu là người rất sĩ diện và cao ngạo nên đã đổi "nghĩ" thành "muốn". Như thế sẽ có vẻ như quyền chủ động đang nằm trên tay Vân Xu.
Vân Xu nghe vậy lắc đầu từ chối không chút do dự: "Tôi không đi."
Vân Nguyệt nói thêm: "Đây là cậu ấy chủ động bảo em đến hỏi chị, cậu ấy hi vọng chị có thể tham gia."
Vân Xu có chút ngoài ý muốn: "Cậu ta mời tôi làm gì?"
Chân trước vừa mới gọi người tới đánh cô, chân sau đã mời cô đi ăn sinh nhật của cậu ta? Cậu ta cũng không sợ cô đến bữa tiệc của cậu ta phá hoại khiến cậu ta không thể yên ổn qua ngày sinh nhật này à.
"Cậu ấy muốn nói lời xin lỗi với chị." Vân Nguyệt giải thích nói: "Lúc trước là hiểu lầm, thật ra cậu ấy chỉ bảo Châu Dã đưa em đi chứ chưa từng yêu cầu Châu Dã đánh người."
Vân Xu nghe vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh, đối với lời của Vân Nguyệt, nói chính xác hơn là lời của Lăng Văn Huyên, một chữ cô cũng không tin.
Lăng Văn Huyên có thể làm bạn với Châu Dã, chỉ việc này đã nói lên tâm tư của cậu ta không giống với vẻ bề ngoài phong quang thiền nguyệt, ôn hòa tốt tính. Cậu ta cũng không phải không biết Châu Dã có tính tình chó má gì, nhưng lại kêu Châu Dã mà không phải người khác.
Lăng Văn Huyên là thật sự cố ý, cố ý phải cho cô một bài học.
Vốn Vân Xu si tình với Lăng Văn Huyên như thế nhưng chỉ sợ là Lăng Văn Huyên không để ý chút nào. Bây giờ lại chủ động nói lời xin lỗi cũng chỉ có thể là vì Vân Nguyệt, cậu ta sợ Vân Xu giận chó đánh mèo trách cứ Vân Nguyệt cho nên dùng cách này để Vân Xu an phận một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook