Tay Châu Dã bị một cánh tay khác bẻ ra, sức lực của cánh tay kia mạnh ngoài dự đoán, Châu Dã không thể không thuận thế mà buông ra.
Ngay sau đó, Vân Xu nhảy ra khỏi người cậu ta, trốn ở phía sau lưng của một nam sinh khác, chỉ dương mắt trừng cậu ta.
Không biết vì sao mà Châu Dã cảm thấy hơi mất hứng, cậu ta thu hồi ý cười trên mặt, nhìn về phía nam sinh đột nhiên xuất hiện hỏi: "Cậu là ai?"
Cố Diễm có chút do dự, cậu biết Châu Dã, cậu cảm thấy ngay cả Vân Xu là đã đủ phiền phức rồi nhưng đứng trước mặt Châu Dã thì cũng không tính là gì. Chọc phải Châu Dã mới thực sự là không có ngày yên ổn ở trường trung học số ba.
Từ tận đáy lòng, cậu không muốn chọc tới phiền toái này.
Chỉ là Châu Dã động tay động chân cưỡng bức một nữ sinh trước mặt cậu, mà nữ sinh còn đang xin cậu giúp đỡ nên cậu cũng không có cách nào nhắm mắt làm ngơ được.
Khi Cố Diễm đang chuẩn bị trả lời Châu Dã thì Vân Xu đã nói trước: "Cậu ấy là bạn trai của tôi, cậu không được chiếm tiện nghi của tôi."
Vân Xu biết Cố Diễm là nam chính của thế giới này, được coi là thiên mệnh chi tử, ngay cả người từng là học bá xưng vương của trường trung học số ba này về sau cũng chỉ là đàn em của nam chính, cho nên Vân Xu cảm thấy rất an toàn khi trốn ở sau lưng Cố Diễm.
Vì vậy lúc này cô mới trần trụi biểu hiện sự ghét bỏ của mình ra ngoài.
Cũng không cần biết vì sao vừa rồi Châu Dã lại ôm cô, nhưng ôm chính là ôm, sau đó lại còn không buông tay, nhất định là coi thường cô, muốn chiếm tiện nghi của cô. Đừng coi thường cô tuổi còn nhỏ, còn lại quanh năm ở trong bệnh viện mà bảo cô không rành cách đối nhân xử thế, cô cũng biết được loại hành vi này là không đúng.
Nếu như nam sinh tùy tiện động tay động chân với nữ sinh thì đó là lưu manh!
Châu Dã từ biểu tình của Vân Xu nhận ra được ý tứ này, cậu ta có hơi xấu hổ, nhưng trong giây lát đã che giấu đi chút xấu hổ này, cười nói: "Cô gái nhỏ này sao lại nghĩ nhiều như vậy, ôm một tí là chiếm tiện nghi của cậu à?"
Nói xong một hơi lại nói tiếp: "Chiếm thì chiếm thôi, cậu cũng chiếm tiện nghi của tôi, coi như chúng ta huề nhau."
Lần đầu tiên Vân Xu thấy có người như Châu Dã, không chỉ tùy ý làm bậy mà da mặt còn vô cùng dày.
Vân Xu lôi kéo góc áo của Cố Diễm nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi, đừng để ý tới cậu ta."
"Chờ một chút." Châu Dã cẩn thận đánh giá Cố Diễm, nhướng mày: "Cậu ta thật sự là bạn trai của cậu à? Sao tôi lại cảm thấy không đúng lắm nhỉ?"
Vân Xu lớn lên rất xinh đẹp, trên người còn có một loại khí chất được nuông chiều và nuôi dưỡng cẩn thận, mà Cố Diễm, ngoại trừ vóc dáng cao, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt. Mái tóc dài che đi đôi mắt, trên mũi còn đeo một cái kính đen gọng to, nước da hơi đen, nhìn vừa quê mùa vừa u ám, hoàn toàn không phải là kiểu người cùng một thế giới với Vân Xu.
"Tôi thích, cậu quản không được." Vân Xu nghĩ tới vừa rồi Châu Dã nói muốn đăng chuyện của cô lên diễn đàn để người ta mổ xẻ, nên cũng bất chấp cái khác, thừa dịp Châu Dã chưa phản ứng lại đã kéo Cố Diễm nhấc chân bỏ chạy.
Châu Dã: …
Từ nhỏ đã bị xưng là người chê chó ghét, lần đầu tiên Châu đại thiếu gia cảm thấy khó chịu vì bị ghét bỏ, có điều cậu ta rất nhanh đã nghĩ thông suốt, Vân Xu ghét bỏ cậu ta là do ánh mắt cô không tốt, nếu không sao lại đi thích một tên điểu ti* như vậy chứ?
(*) Điểu ti (tiếng lóng): chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, đặc biệt dát gái, hay xấu hổ, thường nói hoặc hành động kì quặc, buồn cười.
Vân Xu đưa tài liệu trợ giảng trong tay cho Cố Diễm: "Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi nhiều lần như vậy, đây là cảm ơn."
Cố Diễm không nhận: "Không cần khách khí."
Vân Xu thấy cậu không nhận thì đẩy vào ngực cậu, làm Cố Diễm không thể không bắt lấy. Cô cười nói: "Khi tôi nhờ cậu giúp đỡ cũng không có khách khí vậy nên cậu cũng đừng khách khí. Cái này gọi là có qua có lại, nếu cậu không nhận thì lần sau tôi sẽ không thể không biết xấu hổ mà gọi cậu nữa."
Cố Diễm rất muốn nhắc nhở Vân Xu rằng bọn họ không thân, thậm chí còn có thù cũ.
Mấy lần cậu giúp Vân Xu đều là ngoài ý muốn, nếu như có lựa chọn thì cậu cũng không muốn quản chuyện của Vân Xu.
Vân Xu hậu tri hậu giác nhận ra được sự lạnh lùng của Cố Diễm, lại lần nữa nhớ tới mối thù cũ của cô và Cố Diễm, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cô chỉ nhớ rõ Cố Diễm là người tốt, mỗi lần cô gặp nguy hiểm đều giúp đỡ cô mà lại quên mất "cô" đã từng khi dễ Cố Diễm.
Giống như cô sẽ không quên Lăng Văn Huyên và Châu Dã đã làm tổn thương cô, Cố Diễm cũng nhất định sẽ không quên những thương tổn mà cô đã gây ra cho cậu.
Ngay sau đó, Vân Xu nhảy ra khỏi người cậu ta, trốn ở phía sau lưng của một nam sinh khác, chỉ dương mắt trừng cậu ta.
Không biết vì sao mà Châu Dã cảm thấy hơi mất hứng, cậu ta thu hồi ý cười trên mặt, nhìn về phía nam sinh đột nhiên xuất hiện hỏi: "Cậu là ai?"
Cố Diễm có chút do dự, cậu biết Châu Dã, cậu cảm thấy ngay cả Vân Xu là đã đủ phiền phức rồi nhưng đứng trước mặt Châu Dã thì cũng không tính là gì. Chọc phải Châu Dã mới thực sự là không có ngày yên ổn ở trường trung học số ba.
Từ tận đáy lòng, cậu không muốn chọc tới phiền toái này.
Chỉ là Châu Dã động tay động chân cưỡng bức một nữ sinh trước mặt cậu, mà nữ sinh còn đang xin cậu giúp đỡ nên cậu cũng không có cách nào nhắm mắt làm ngơ được.
Khi Cố Diễm đang chuẩn bị trả lời Châu Dã thì Vân Xu đã nói trước: "Cậu ấy là bạn trai của tôi, cậu không được chiếm tiện nghi của tôi."
Vân Xu biết Cố Diễm là nam chính của thế giới này, được coi là thiên mệnh chi tử, ngay cả người từng là học bá xưng vương của trường trung học số ba này về sau cũng chỉ là đàn em của nam chính, cho nên Vân Xu cảm thấy rất an toàn khi trốn ở sau lưng Cố Diễm.
Vì vậy lúc này cô mới trần trụi biểu hiện sự ghét bỏ của mình ra ngoài.
Cũng không cần biết vì sao vừa rồi Châu Dã lại ôm cô, nhưng ôm chính là ôm, sau đó lại còn không buông tay, nhất định là coi thường cô, muốn chiếm tiện nghi của cô. Đừng coi thường cô tuổi còn nhỏ, còn lại quanh năm ở trong bệnh viện mà bảo cô không rành cách đối nhân xử thế, cô cũng biết được loại hành vi này là không đúng.
Nếu như nam sinh tùy tiện động tay động chân với nữ sinh thì đó là lưu manh!
Châu Dã từ biểu tình của Vân Xu nhận ra được ý tứ này, cậu ta có hơi xấu hổ, nhưng trong giây lát đã che giấu đi chút xấu hổ này, cười nói: "Cô gái nhỏ này sao lại nghĩ nhiều như vậy, ôm một tí là chiếm tiện nghi của cậu à?"
Nói xong một hơi lại nói tiếp: "Chiếm thì chiếm thôi, cậu cũng chiếm tiện nghi của tôi, coi như chúng ta huề nhau."
Lần đầu tiên Vân Xu thấy có người như Châu Dã, không chỉ tùy ý làm bậy mà da mặt còn vô cùng dày.
Vân Xu lôi kéo góc áo của Cố Diễm nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi, đừng để ý tới cậu ta."
"Chờ một chút." Châu Dã cẩn thận đánh giá Cố Diễm, nhướng mày: "Cậu ta thật sự là bạn trai của cậu à? Sao tôi lại cảm thấy không đúng lắm nhỉ?"
Vân Xu lớn lên rất xinh đẹp, trên người còn có một loại khí chất được nuông chiều và nuôi dưỡng cẩn thận, mà Cố Diễm, ngoại trừ vóc dáng cao, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt. Mái tóc dài che đi đôi mắt, trên mũi còn đeo một cái kính đen gọng to, nước da hơi đen, nhìn vừa quê mùa vừa u ám, hoàn toàn không phải là kiểu người cùng một thế giới với Vân Xu.
"Tôi thích, cậu quản không được." Vân Xu nghĩ tới vừa rồi Châu Dã nói muốn đăng chuyện của cô lên diễn đàn để người ta mổ xẻ, nên cũng bất chấp cái khác, thừa dịp Châu Dã chưa phản ứng lại đã kéo Cố Diễm nhấc chân bỏ chạy.
Châu Dã: …
Từ nhỏ đã bị xưng là người chê chó ghét, lần đầu tiên Châu đại thiếu gia cảm thấy khó chịu vì bị ghét bỏ, có điều cậu ta rất nhanh đã nghĩ thông suốt, Vân Xu ghét bỏ cậu ta là do ánh mắt cô không tốt, nếu không sao lại đi thích một tên điểu ti* như vậy chứ?
(*) Điểu ti (tiếng lóng): chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, đặc biệt dát gái, hay xấu hổ, thường nói hoặc hành động kì quặc, buồn cười.
Vân Xu đưa tài liệu trợ giảng trong tay cho Cố Diễm: "Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi nhiều lần như vậy, đây là cảm ơn."
Cố Diễm không nhận: "Không cần khách khí."
Vân Xu thấy cậu không nhận thì đẩy vào ngực cậu, làm Cố Diễm không thể không bắt lấy. Cô cười nói: "Khi tôi nhờ cậu giúp đỡ cũng không có khách khí vậy nên cậu cũng đừng khách khí. Cái này gọi là có qua có lại, nếu cậu không nhận thì lần sau tôi sẽ không thể không biết xấu hổ mà gọi cậu nữa."
Cố Diễm rất muốn nhắc nhở Vân Xu rằng bọn họ không thân, thậm chí còn có thù cũ.
Mấy lần cậu giúp Vân Xu đều là ngoài ý muốn, nếu như có lựa chọn thì cậu cũng không muốn quản chuyện của Vân Xu.
Vân Xu hậu tri hậu giác nhận ra được sự lạnh lùng của Cố Diễm, lại lần nữa nhớ tới mối thù cũ của cô và Cố Diễm, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cô chỉ nhớ rõ Cố Diễm là người tốt, mỗi lần cô gặp nguy hiểm đều giúp đỡ cô mà lại quên mất "cô" đã từng khi dễ Cố Diễm.
Giống như cô sẽ không quên Lăng Văn Huyên và Châu Dã đã làm tổn thương cô, Cố Diễm cũng nhất định sẽ không quên những thương tổn mà cô đã gây ra cho cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook