Dương Thành Sơn nghe cũng vào tai. Học sinh trên lớp quả thật quá lười biếng không tập trung, nếu như có thể để cho bọn họ thay đổi một chút, nói không chừng cũng sẽ có sự tiến bộ trên phương diện học tập.

Sáng sớm hôm sau, Dương Thành Sơn ôm lấy tâm lý thăm dò tự mình đến thao trường tập hợp.

Trên thao trường có rất nhiều học sinh của các lớp, phần lớn đều rất trật tự, nhân số rất đầy đủ, liếc mắt nhìn qua cũng không nhìn ra có vấn đề gì, cho đến khi Dương Thành Sơn đi đến trước mặt lớp của mình.

Không cần điểm danh, ông cũng có thể nhìn ra tình huống này gay go như thế nào, cả lớp mấy chục người, thì có mười mấy người đến.

Tập thể dục buổi sáng mà lớp cũng phân tán như vậy, còn có thể trông cậy vào bầu không khí học tập đoàn thể của lớp bọn họ sao?

Dương Thành Sơn càng cảm giác được lời hôm qua Vân Xu nói với ông có đạo lý, quyết định bắt đầu nghiêm khắc trong việc tập thể dục buổi sáng.

Buổi sáng hôm đó, Dương Thành Sơn đi ký túc xá học sinh, đích thân đi gọi từng học sinh chưa ngủ dậy dậy, đợi sau khi toàn bộ người đến, bắt đầu để bọn họ tập thể dục và chạy bộ.

Lúc này những học sinh khác đều đã ăn sáng xong, lúc đi qua đều tò mò nhao nhao nhìn bọn họ.

Lớp Ánh Nắng bị mọi người vây xem đang làm động tác thể thao không tiêu chuẩn, giơ tay lên, đá đá chân, chống vào eo, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, diêu cấp mất mặt.

Vân Xu là người duy nhất không làm theo, cô phụ trách làm trợ thủ cho Dương Thành Sơn, giúp ông đếm rõ số người, ghi lại học sinh hôm nay không đến tập thể dục buổi sáng.

Trong lớp có người không phục, chất vấn tại sao Vân Xu có thể không làm, Dương Thành Sơn ngại nói ra việc Vân Xu bị đánh, chỉ nói cô bị ốm, thân thể khó chịu.



Vân Xu lấy quyển vở đệm trên cổ tay, cầm bút Rollerball viết tên Tôn San San lên giấy, ngẩng đầu nhìn Tôn San San cười cười, cười đến nỗi sau lưng Tôn San San lạnh phát run.

Trở lại lớp học, tiếng oán than khắp nơi, lúc này Tôn San San đi lên bục giảng.

“Tớ nói cho các cậu nghe, chuyện sáng hôm nay, đều là do Vân Xu làm hết đấy!”

Một lời của cô ta khiến cả lớp đều yên tĩnh lại.

Tôn San San hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: “Bởi vì có người tố cáo cậu ta không tập thể dục buổi sáng, cho nên cậu ta dùng cách này để trả thù chúng ta, thầy là do cô ta gọi đến đó!”

Vân Xu ngẩng đầu nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Cậu có bằng chứng không?”

Đương nhiên Tôn San San không có, chẳng qua cô ta chắc chắn chuyện này có liên quan trực tiếp với Vân Xu: “Cậu không dám thừa nhận sao? Cái đồ…”

Vân Xu không đợi cô ta gào xong, ngắt lời nói: “Tao dám chứ.”

Ba chữ nhẹ nhàng khiến Tôn San San đơ người.

Vân Xu tiếp tục nói: “Tôi biết người tố cáo tôi là cậu.”



Không đợi Tôn San San phủ nhận, Vân Xu đã nâng cao giọng lên, nói: “Bạn Tôn San San cảm thấy chuyện tập thể dục buổi sáng là cực kỳ nghiêm túc, tớ tiếp nhận chỉ điểm của cậu ấy cũng tự mình sâu sắc cho rằng, vô cùng xấu hổ về sự lơ là trước đây, quyết định noi gương theo bạn Tôn San San. Vì vậy, tớ nói với thầy Triệu về chuyện chú trọng việc tập thể dục buổi sáng.”

“Ý tưởng của bạn Tôn San San cực kỳ tốt, đáng giá cho chúng ta học hỏi, tin rằng như thế này thì phong cách lớp mình cũng sẽ đạt được sự cải thiện đáng kể.”

“Hiện nay kết quả như vậy, tớ không dám kể công, người mà mọi người nên cảm ơn nhất hẳn là bạn Tôn San San. Chúng ta đều thiếu bạn ấy một lời cảm ơn muộn màng!”

Cảm ơn cái quần què…

Trong lòng tất cả mọi người bao gồm Tôn San San đều bật ra câu này.

Dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn của Vân Xu, khiến cho tất cả mọi người bị dọa đến sửng sốt, lại thành công khiến cho sự tức giận vốn hướng tới cô chuyển dời đến trên đầu Tôn San San.

Ai cũng ngầm hiểu chuyện trốn thể dục buổi sáng, cô ta lại cứ lấy chuyện này đi tố cáo với thầy giáo! Đặt ra tiền lệ này, từ nay về sau, ai thấy ai ngứa mắt, có phải đều lấy chuyện này đi tố cáo với thầy giáo? Sẽ là một mớ hỗn độn.

Cho nên là, chuyện này vẫn phải trách Tôn San San.

Lợi ích liên quan đến tất cả mọi người tất cả đều trợn mắt nhìn Tôn San San, ngay cả bạn nam mà cô ta thích cũng lộ ra biểu cảm ghét bỏ, Tôn San San đứng trên bục giảng không xuống được, khuôn mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng.

Vân Xu thấy Tôn San San không có ý định tiếp tục giằng co với mình, thì cúi đầu tiếp tục làm bài.

Thầy Triệu nói không sai, học hành mới là chuyện quan trọng nhất, mà như Tôn San San bây giờ, cũng không đáng giá khiến cô phải tốn quá nhiều tâm tư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương