Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
-
Chương 233: Vệ Lam (13)
Vân Anh không rõ, cô không hiểu vì sao Vệ Huân phải chăm sóc Vệ Lam như vậy, đâu phải Vệ Lam không có tay, không thể tự gắp đồ ăn, vì sao còn bắt Vệ Huân gắp cho nó, hơn nữa, nó căn bản không có chút ngại ngùng biết ơn nào! Giống như đây chỉ là một chuyện đúng lẽ thường, dựa vào đâu chứ?8
Vân Anh ghen ghét, dựa vào đâu mà nó nghĩ chuyện này như lẽ đương nhiên vậy được, sao Vệ Huân lại chiều nó như thế, sao nó lại lười nhe vậy, thật là, nó không biết thông cảm cho Vệ Huân chút nào cả.2
Trái tim Vân Anh như đã xoắn lại, nhưng Vệ Huân và Vệ Lam cứ như đang ở nhà. Vệ Lam kén ăn, món cậu không thích ăn cơ bản là không đụng vào, nhưng có người gắp cho cậu thì cậu sẽ ăn, ăn bao nhiêu thì phụ thuộc vào người gắp gắp cho cậu bao nhiêu, tuy Vệ Huân thấy cậu như vậy thì không tốt lắm nhưng cũng không còn cách nào. Nên đành phải tự tay gắp thức ăn cho cậu, để cậu ăn nhiều thêm chút rau củ.
Vệ Lam cũng rất phối hợp, Vệ Huân gắp tới dĩa của cậu thì cậu sẽ ăn, không chút oán giận, hắn gắp cái gì thì Vệ Lam ăn cái đó. Thậm chí vì mùi vị của món lẩu này không tệ lắm mà cải thảo ở trong nồi cũng vô cùng ngon miệng, Vệ Lam rất vừa lòng, lúc Vệ Huân gắp món khác vào dĩa cho cậu, còn nhỏ giọng nói, "Gắp thêm vài miếng cải thảo nữa."
Vệ Huân vừa nói, "Em không thể tự gắp sao?" Vừa gắp cho cậu thêm vài miếng.
Vệ Lam cười tủm tỉm nói cảm ơn, cúi đầu gắp đồ ăn chấm sốt mè ăn vô cùng ngon miệng.
Lý Tử Hiên ngồi đối diện bọn họ cảm thấy mình đui rồi, nếu không sao lại nhìn thấy Vệ Huân còn có một mặt săn sóc như vậy, hắn gửi tin nhắn cho Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh đang nói chuyện vui vẻ với nhau: "Các cậu nhìn Vệ Huân kìa!! Clm! Cậu ta tự tay gắp đồ ăn rót nước cho tiểu thiếu gia kìa! Lâm Tây Trạch cậu chắc chắn Vệ Huân buổi sáng cậu đi đón thật sự là Vệ Huân chính hãng không vậy? Sao tôi thấy nó fake fake sao đâu á!"2
Tưởng Thịnh: "Tiểu thiếu gia??"
"Vừa cõng vừa gắp đồ ăn, đây không phải tiểu thiếu gia thì là ai? Cậu nhìn Vệ Huân bây giờ đi, giống đại ca trường học chút nào không? Đây là một tuỳ tùng đủ tư cách cho thiếu gia đó!"
Lâm Tây Trạch: "Lý Tử Hiên, gan cậu lớn quá nha, cậu tin tôi chụp màn hình lại gửi cho Vệ Huân không, để cho cậu cảm nhận được thế nào là sự bạo lực của tuỳ tùng, online đánh người!"
Lý Tử Hiên: "...... Tôi chết có lợi ích gì cho cậu hả?"
"Chắc có thể thêm chút niềm vui cuộc sống cho tôi."
Lâm Tây Trạch đánh chữ xong, quay đầu nhìn Vệ Huân thử, đã thấy Vệ Huân đang rót nước cho Vệ Lam, còn không quên khuyên bảo tiểu thiếu gia, "Em uống sữa chua trước, không thì không cho rót nữa."
Tiểu thiếu gia uất ức muốn chết nhưng vẫn ngoan đáp, "Ờm."
Lâm Tây Trạch nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy hơi đáng yêu.
"Thế nào, tôi nói có sai không?"
Tưởng Thịnh: "Không sai, giờ tôi tò mò quá, tiểu thiếu gia này có phải là tiểu thiếu gia nhà họ Vệ kia thật không?"
Lý Tử Hiên: "Đợi lát nữa Vệ Huân không có ở đây, cậu đi hỏi chút đi?"
Tưởng Thịnh: "Sao cậu không hỏi?"
Lý Tử Hiên nhàn nhã nói, "Bởi vì tôi không có tò mò như cậu chứ sao."
"Lâm Tây Trạch, cậu hỏi đi." Tưởng Thịnh nói.
Lâm Tây Trạch khiếp sợ: "Tôi là thằng ngốc sao?"
Lý Tử Hiên: "Ai, vậy chỉ có thể tò mò."
Tưởng Thịnh, "Quá buồn bực!"
Lý Tử Hiên: "Buồn bực nhất chính là Vệ Huân mưa thuận gió hoà với tiểu thiếu gia, lại gió thu cuốn hết lá vàng với chúng ta, quá tàn nhẫn, chúng ta thua ở đâu? Lớn tuổi quá sao?"4
Lâm Tây Trạch, "Ê nói thẳng, lúc cậu bằng tuổi với tiểu thiếu gia cũng đâu có đẹp như tiểu thiếu gia đâu, nên đây không phải vấn đề tuổi tác được không!"
Lý Tử Hiên: "...... Đối phương từ chối nói chuyện với bạn và mở ra phó bản ăn cơm."
Vân Liễn ăn được một nửa thì đứng dậy nói muốn đi WC một chuyến, hắn nhìn Vệ Huân, hỏi, "Cậu đi không?"
Vệ Huân đoán hắn có chuyện muốn nói với với mình, gật gật đầu, bỏ đồ ăn mới gắp vào dĩa của Vệ Lam, rồi mới đứng dậy ra ngoài cùng Vân Liễn.
Hắn vừa mới đi, tâm tư của toàn bộ những người trong phòng trừ Vệ Lam ra lập tức lung lay. Đối với bọn họ thì hôm nay Vệ Huân cực kì khác thường, còn ngọn nguồn làm Vệ Huân khác thường thì —— Vệ Lam, vô cùng tò mò-ing.
Nhưng lúc có Vệ Huân thì bọn họ e dè Vệ Huân, dù có lòng nghi ngờ cũng không dám trực tiếp hỏi ra miệng, mà bây giờ Vệ Huân đi mất, đối với bọn họ thì Vệ Lam giống như tiểu vương tử ngây thơ trên toà tháp cao mất đi sự che chở của ác long, ngọc thạch châu báu lóng lánh trong sơn động không có cường đạo trông giữ, đây là lúc để ra tay.1
Lâm Tây Trạch mở miệng đầu tiên, hắn dịu dàng nhìn Vệ Lam, "Em trai Vệ Lam à, quan hệ của em và Vệ Huân tốt quá nha."
Vệ Lam gật đầu, bình tĩnh ăn đồ ăn, "Ừm."
"Vậy em và Vệ Huân có quan hệ gì hả?" Tưởng Thịnh hỏi.
"Anh ấy là anh trai em." Vệ Lam nói.
"Anh trai thế nào?" Lý Tử Hiên tiếp tục truy vấn, "Có quan hệ huyết thống không, sao quen được?"
"Anh hàng xóm." Vệ Lam rất hào phóng nói.
Ba người Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên nhìn thoáng qua nhau, nghĩ thầm, đây cũng gọi là anh trai sao?!
"Em trai Vệ Lam à, em cũng họ Vệ hả?" Tưởng Thịnh thử nói.
Sao Vệ Lam có thể không hiểu bọn họ muốn hỏi cái gì, cậu ngừng đũa, cười cười nhìn Tưởng Thịnh, Tưởng Thịnh bị cậu nhìn, không hiểu sao lại có chút chột dạ, Vệ Lam không cảm thấy thân phận của mình là bí mật gì mà phải che dấu, nên nói thẳng, "Đúng vậy, em cùng theo họ ông ngoại em."
Cậu vừa nói ra, nhưng người đang ngồi ở đây cũng không phải đồ ngốc, gần như đã nghe hiểu hết rồi, trừ Vân Anh.
Trong đám bạn của Vệ Huân, chỉ có nhà Lâm Tây Trạch là đủ tư cách nói chuyện với nhà Vệ Huân, Tưởng Thịnh và Lý Tử Hiên đều kém hơn một chút, nhà Vân Anh thì kém hơn một ít nữa. Vân Liễn còn đỡ, ít nhiều gì cũng biết bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc ai, nhưng Vân Anh lại không có khái niệm này, cô cũng là đại tiểu thư được người nhà cưng chiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hơn nữa còn là con gái nên cha mẹ không nỡ đánh không nỡ chửi, bởi vậy tính cách cô cũng kiêu căng hơn.
Từ buổi sáng lúc leo núi cô đã thấy Vệ Lam không được rồi, đến bây giờ thì càng cảm thấy Vệ Lam không tôn trọng Vệ Huân, còn nhỏ mà lười đến không chịu nổi, vì thế thừa dịp Vệ Huân không ở đây, mở miệng nói: "Em trai Vệ Lam, em bao nhiêu tuổi rồi?"1
Giọng điệu nói chuyện của cô cũng coi như dịu dàng, nhưng cố tình lại làm người ta cảm thấy không thoải mái, vì thế Vệ Lam trả lời, "Chị hỏi làm gì?"5
"Chị chỉ hỏi chút thôi, chị thấy em không còn nhỏ, chắc cũng đã đi học rồi, nên phải hiểu vài đạo lý, bởi vậy chị mới hỏi."1
Vệ Lam nghe cô nói, không nói gì.
Vân Anh tiếp tục nói, "Dù em có còn nhỏ, Vệ Huân là anh trai em, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là anh trai nhà hàng xóm thôi, đâu có quan hệ huyết thống gì, em không cảm thấy một vài hành vi của em hơi bị quá mức sao?"1
Vệ Lam cảm thấy lời nói của cô hơi nực cười, "Liên quan gì đến chị." Cậu nói thẳng, "Chị là gì của Vệ Huân, đến lượt chị nói giúp cho anh ấy sao."4
Vân Anh không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, dọc đường đi cậu đều rất ngoan ngoãn, cả người đều ngây thơ trong sáng, phúc hậu lại vô hại, Vân Anh chỉ nghĩ cậu là đứa nhỏ bình thường tương đối dễ bắt nạt, mình nói hai câu thì nó sẽ sợ thôi, rồi sẽ không giở trò tuỳ hứng trước mặt mình nữa. Chính là không nghĩ tới, Vệ Lam lại diss cô ra mặt như vậy.
Cô hơi tức giận, "Chị là bạn của anh ấy nên chị mới ra mặt cho anh ấy."
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, "Tôi là em trai anh ấy nè, chị chỉ là bạn thôi, có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của anh em chúng tôi, chị là bạn gái anh ấy sao?"2
Cậu vừa nói xong, nhất thời Vân Anh nói không nên lời, trên mặt cô không khỏi mang theo chút oan ức, một hồi lâu, mới thống khổ nói, "Đúng là chị không có tư cách, nhưng chị không giống em, chị biết phải thông cảm cho anh ấy, mà em thì sao, em chỉ biết để anh ấy chăm sóc em, rõ ràng là chuyện em có thể làm nhưng vẫn muốn anh ấy làm cho em, núi cao như vậy còn muốn anh ấy cõng, căn bản là em không biết thông cảm cho anh ấy. Em chỉ biết ích kỷ ham muốn hưởng lạc mà không biết suy nghĩ cho người khác, đứa nhỏ như em thì nên về nhà làm đại thiếu gia của em đi, chứ không phải ở chỗ này làm nũng chơi xấu, tăng thêm gánh nặng cho người khác!"
Vệ Lam nghe, cũng không biết cô đang ấm ức cái gì, đó giờ cậu không phải người sẽ để mình uất ức, cho nên nhìn cô, cười lạnh một tiếng, "Vậy liên quan gì đến chị à, tôi tăng thêm gánh nặng cho chị sao? Chị lo cho bản thân mình là được, đừng nghĩ đến chuyện quản tôi, chị là gì của tôi mà có tư cách dạy đời tôi! Rồi chị là gì của Vệ Huân, có tư cách gì nhúng tay vào chuyện giữa chúng tôi? Anh ấy có tay có chân có miệng, nếu anh ấy cảm thấy quá đáng thì anh ấy tự nói tôi, không đến phiên chị đâu; còn nếu anh ấy không cảm thấy quá đáng thì đây là chuyện anh tình tôi nguyện, làm gì có chuyện cho chị xỏ mũi vào. Chị nói tôi ích kỷ, không suy nghĩ cho người khác, nhưng chị cũng vậy thôi, Vệ Huân vừa mới đi thì chị đã muốn dạy dỗ tôi, lúc chị làm chuyện này chị có suy nghĩ cho tôi sao? Không phải chính chị cũng ích kỷ, chỉ muốn hưởng lạc lo cho bản thân thôi sao, vậy có tư cách gì mà nói tôi!"12
Cậu nói xong, liếc Vân Anh một cái, sau đó vươn đũa gắp thịt trong nồi.
Vân Anh lấy đâu ra kinh nghiệm bị mất mặt trước người khác như vậy, cô không kiềm được nước mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên không hiểu sao bị bắt xem phim, đều yên lặng làm bộ như mình không tồn tại, nhưng tay vẫn nhanh chóng nhắn tin trong nhóm, "Giám định hoàn tất, đây chắc chắn là cháu ngoại Vệ Minh! Đcm, còn tưởng là bé kẹo mềm, ai dè là kẹo nổ!"
"Vệ Huân biết em trai cậu ta giỏi vậy không?"
"Ai mà biết, quan trọng là trước mặt Vệ Huân tiểu thiếu gia không giống vậy!!!"
"Đâu chỉ không giống, nó ở trước mặt Vệ Huân ngoan như thỏ con, còn là thỏ con biết làm nũng."
"Giờ bóc da thỏ ra mới phát hiện là một con sói con, không sợ bất kì người nào."
"Ê nói nghe nè," Lý Tử Hiên hơi câm nín, "Các cậu không qua an ủi Vân Anh chút nào sao? Nó khóc rồi kìa."1
"Tôi không được," Tưởng Thịnh nói, "Tôi không biết dỗ con gái."
"Tôi cũng không được," Lâm Tây Trạch nói: "Tôi cũng không biết."
Ba người nhìn nhau, cuối cùng, vẫn nhìn Lý Tử Hiên gần Vân Anh nhất, Lý Tử Hiên bất đắc dĩ ngồi lại gần, "Thôi, Vân Anh đừng khóc, nhóc Vệ Lam còn nhỏ, nói chuyện hơi thẳng chút, em đừng để ý."
Vân Anh không để ý tới hắn, tiếp tục ấm ức khóc lóc.
Lý Tử Hiên đành phải tiếp tục nói, "Đợi một lát đi, Vệ Huân và anh hai em sắp về rồi, em vậy thì bọn họ sẽ hỏi đó, vậy thì không tốt lắm, không phải sao?"+
Nhưng Vân Anh còn đang uất ức, sao có thể nghe lọt tai lời hắn nói, vẫn khóc sướt mướt.
Lý Tử Hiên ngẩng đầu nhìn hai thằng bạn của mình, tỏ vẻ mình đã cố gắng hết sức nhưng không thể nào cứu chữa. Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh cũng chỉ có thể trả lại cho hắn một ánh mắt vô lực, tỏ vẻ mình cũng không biết làm sao, mà ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, Vệ Huân và Vân Liễn bước vào.
Vân Anh ghen ghét, dựa vào đâu mà nó nghĩ chuyện này như lẽ đương nhiên vậy được, sao Vệ Huân lại chiều nó như thế, sao nó lại lười nhe vậy, thật là, nó không biết thông cảm cho Vệ Huân chút nào cả.2
Trái tim Vân Anh như đã xoắn lại, nhưng Vệ Huân và Vệ Lam cứ như đang ở nhà. Vệ Lam kén ăn, món cậu không thích ăn cơ bản là không đụng vào, nhưng có người gắp cho cậu thì cậu sẽ ăn, ăn bao nhiêu thì phụ thuộc vào người gắp gắp cho cậu bao nhiêu, tuy Vệ Huân thấy cậu như vậy thì không tốt lắm nhưng cũng không còn cách nào. Nên đành phải tự tay gắp thức ăn cho cậu, để cậu ăn nhiều thêm chút rau củ.
Vệ Lam cũng rất phối hợp, Vệ Huân gắp tới dĩa của cậu thì cậu sẽ ăn, không chút oán giận, hắn gắp cái gì thì Vệ Lam ăn cái đó. Thậm chí vì mùi vị của món lẩu này không tệ lắm mà cải thảo ở trong nồi cũng vô cùng ngon miệng, Vệ Lam rất vừa lòng, lúc Vệ Huân gắp món khác vào dĩa cho cậu, còn nhỏ giọng nói, "Gắp thêm vài miếng cải thảo nữa."
Vệ Huân vừa nói, "Em không thể tự gắp sao?" Vừa gắp cho cậu thêm vài miếng.
Vệ Lam cười tủm tỉm nói cảm ơn, cúi đầu gắp đồ ăn chấm sốt mè ăn vô cùng ngon miệng.
Lý Tử Hiên ngồi đối diện bọn họ cảm thấy mình đui rồi, nếu không sao lại nhìn thấy Vệ Huân còn có một mặt săn sóc như vậy, hắn gửi tin nhắn cho Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh đang nói chuyện vui vẻ với nhau: "Các cậu nhìn Vệ Huân kìa!! Clm! Cậu ta tự tay gắp đồ ăn rót nước cho tiểu thiếu gia kìa! Lâm Tây Trạch cậu chắc chắn Vệ Huân buổi sáng cậu đi đón thật sự là Vệ Huân chính hãng không vậy? Sao tôi thấy nó fake fake sao đâu á!"2
Tưởng Thịnh: "Tiểu thiếu gia??"
"Vừa cõng vừa gắp đồ ăn, đây không phải tiểu thiếu gia thì là ai? Cậu nhìn Vệ Huân bây giờ đi, giống đại ca trường học chút nào không? Đây là một tuỳ tùng đủ tư cách cho thiếu gia đó!"
Lâm Tây Trạch: "Lý Tử Hiên, gan cậu lớn quá nha, cậu tin tôi chụp màn hình lại gửi cho Vệ Huân không, để cho cậu cảm nhận được thế nào là sự bạo lực của tuỳ tùng, online đánh người!"
Lý Tử Hiên: "...... Tôi chết có lợi ích gì cho cậu hả?"
"Chắc có thể thêm chút niềm vui cuộc sống cho tôi."
Lâm Tây Trạch đánh chữ xong, quay đầu nhìn Vệ Huân thử, đã thấy Vệ Huân đang rót nước cho Vệ Lam, còn không quên khuyên bảo tiểu thiếu gia, "Em uống sữa chua trước, không thì không cho rót nữa."
Tiểu thiếu gia uất ức muốn chết nhưng vẫn ngoan đáp, "Ờm."
Lâm Tây Trạch nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy hơi đáng yêu.
"Thế nào, tôi nói có sai không?"
Tưởng Thịnh: "Không sai, giờ tôi tò mò quá, tiểu thiếu gia này có phải là tiểu thiếu gia nhà họ Vệ kia thật không?"
Lý Tử Hiên: "Đợi lát nữa Vệ Huân không có ở đây, cậu đi hỏi chút đi?"
Tưởng Thịnh: "Sao cậu không hỏi?"
Lý Tử Hiên nhàn nhã nói, "Bởi vì tôi không có tò mò như cậu chứ sao."
"Lâm Tây Trạch, cậu hỏi đi." Tưởng Thịnh nói.
Lâm Tây Trạch khiếp sợ: "Tôi là thằng ngốc sao?"
Lý Tử Hiên: "Ai, vậy chỉ có thể tò mò."
Tưởng Thịnh, "Quá buồn bực!"
Lý Tử Hiên: "Buồn bực nhất chính là Vệ Huân mưa thuận gió hoà với tiểu thiếu gia, lại gió thu cuốn hết lá vàng với chúng ta, quá tàn nhẫn, chúng ta thua ở đâu? Lớn tuổi quá sao?"4
Lâm Tây Trạch, "Ê nói thẳng, lúc cậu bằng tuổi với tiểu thiếu gia cũng đâu có đẹp như tiểu thiếu gia đâu, nên đây không phải vấn đề tuổi tác được không!"
Lý Tử Hiên: "...... Đối phương từ chối nói chuyện với bạn và mở ra phó bản ăn cơm."
Vân Liễn ăn được một nửa thì đứng dậy nói muốn đi WC một chuyến, hắn nhìn Vệ Huân, hỏi, "Cậu đi không?"
Vệ Huân đoán hắn có chuyện muốn nói với với mình, gật gật đầu, bỏ đồ ăn mới gắp vào dĩa của Vệ Lam, rồi mới đứng dậy ra ngoài cùng Vân Liễn.
Hắn vừa mới đi, tâm tư của toàn bộ những người trong phòng trừ Vệ Lam ra lập tức lung lay. Đối với bọn họ thì hôm nay Vệ Huân cực kì khác thường, còn ngọn nguồn làm Vệ Huân khác thường thì —— Vệ Lam, vô cùng tò mò-ing.
Nhưng lúc có Vệ Huân thì bọn họ e dè Vệ Huân, dù có lòng nghi ngờ cũng không dám trực tiếp hỏi ra miệng, mà bây giờ Vệ Huân đi mất, đối với bọn họ thì Vệ Lam giống như tiểu vương tử ngây thơ trên toà tháp cao mất đi sự che chở của ác long, ngọc thạch châu báu lóng lánh trong sơn động không có cường đạo trông giữ, đây là lúc để ra tay.1
Lâm Tây Trạch mở miệng đầu tiên, hắn dịu dàng nhìn Vệ Lam, "Em trai Vệ Lam à, quan hệ của em và Vệ Huân tốt quá nha."
Vệ Lam gật đầu, bình tĩnh ăn đồ ăn, "Ừm."
"Vậy em và Vệ Huân có quan hệ gì hả?" Tưởng Thịnh hỏi.
"Anh ấy là anh trai em." Vệ Lam nói.
"Anh trai thế nào?" Lý Tử Hiên tiếp tục truy vấn, "Có quan hệ huyết thống không, sao quen được?"
"Anh hàng xóm." Vệ Lam rất hào phóng nói.
Ba người Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên nhìn thoáng qua nhau, nghĩ thầm, đây cũng gọi là anh trai sao?!
"Em trai Vệ Lam à, em cũng họ Vệ hả?" Tưởng Thịnh thử nói.
Sao Vệ Lam có thể không hiểu bọn họ muốn hỏi cái gì, cậu ngừng đũa, cười cười nhìn Tưởng Thịnh, Tưởng Thịnh bị cậu nhìn, không hiểu sao lại có chút chột dạ, Vệ Lam không cảm thấy thân phận của mình là bí mật gì mà phải che dấu, nên nói thẳng, "Đúng vậy, em cùng theo họ ông ngoại em."
Cậu vừa nói ra, nhưng người đang ngồi ở đây cũng không phải đồ ngốc, gần như đã nghe hiểu hết rồi, trừ Vân Anh.
Trong đám bạn của Vệ Huân, chỉ có nhà Lâm Tây Trạch là đủ tư cách nói chuyện với nhà Vệ Huân, Tưởng Thịnh và Lý Tử Hiên đều kém hơn một chút, nhà Vân Anh thì kém hơn một ít nữa. Vân Liễn còn đỡ, ít nhiều gì cũng biết bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc ai, nhưng Vân Anh lại không có khái niệm này, cô cũng là đại tiểu thư được người nhà cưng chiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hơn nữa còn là con gái nên cha mẹ không nỡ đánh không nỡ chửi, bởi vậy tính cách cô cũng kiêu căng hơn.
Từ buổi sáng lúc leo núi cô đã thấy Vệ Lam không được rồi, đến bây giờ thì càng cảm thấy Vệ Lam không tôn trọng Vệ Huân, còn nhỏ mà lười đến không chịu nổi, vì thế thừa dịp Vệ Huân không ở đây, mở miệng nói: "Em trai Vệ Lam, em bao nhiêu tuổi rồi?"1
Giọng điệu nói chuyện của cô cũng coi như dịu dàng, nhưng cố tình lại làm người ta cảm thấy không thoải mái, vì thế Vệ Lam trả lời, "Chị hỏi làm gì?"5
"Chị chỉ hỏi chút thôi, chị thấy em không còn nhỏ, chắc cũng đã đi học rồi, nên phải hiểu vài đạo lý, bởi vậy chị mới hỏi."1
Vệ Lam nghe cô nói, không nói gì.
Vân Anh tiếp tục nói, "Dù em có còn nhỏ, Vệ Huân là anh trai em, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là anh trai nhà hàng xóm thôi, đâu có quan hệ huyết thống gì, em không cảm thấy một vài hành vi của em hơi bị quá mức sao?"1
Vệ Lam cảm thấy lời nói của cô hơi nực cười, "Liên quan gì đến chị." Cậu nói thẳng, "Chị là gì của Vệ Huân, đến lượt chị nói giúp cho anh ấy sao."4
Vân Anh không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, dọc đường đi cậu đều rất ngoan ngoãn, cả người đều ngây thơ trong sáng, phúc hậu lại vô hại, Vân Anh chỉ nghĩ cậu là đứa nhỏ bình thường tương đối dễ bắt nạt, mình nói hai câu thì nó sẽ sợ thôi, rồi sẽ không giở trò tuỳ hứng trước mặt mình nữa. Chính là không nghĩ tới, Vệ Lam lại diss cô ra mặt như vậy.
Cô hơi tức giận, "Chị là bạn của anh ấy nên chị mới ra mặt cho anh ấy."
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, "Tôi là em trai anh ấy nè, chị chỉ là bạn thôi, có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của anh em chúng tôi, chị là bạn gái anh ấy sao?"2
Cậu vừa nói xong, nhất thời Vân Anh nói không nên lời, trên mặt cô không khỏi mang theo chút oan ức, một hồi lâu, mới thống khổ nói, "Đúng là chị không có tư cách, nhưng chị không giống em, chị biết phải thông cảm cho anh ấy, mà em thì sao, em chỉ biết để anh ấy chăm sóc em, rõ ràng là chuyện em có thể làm nhưng vẫn muốn anh ấy làm cho em, núi cao như vậy còn muốn anh ấy cõng, căn bản là em không biết thông cảm cho anh ấy. Em chỉ biết ích kỷ ham muốn hưởng lạc mà không biết suy nghĩ cho người khác, đứa nhỏ như em thì nên về nhà làm đại thiếu gia của em đi, chứ không phải ở chỗ này làm nũng chơi xấu, tăng thêm gánh nặng cho người khác!"
Vệ Lam nghe, cũng không biết cô đang ấm ức cái gì, đó giờ cậu không phải người sẽ để mình uất ức, cho nên nhìn cô, cười lạnh một tiếng, "Vậy liên quan gì đến chị à, tôi tăng thêm gánh nặng cho chị sao? Chị lo cho bản thân mình là được, đừng nghĩ đến chuyện quản tôi, chị là gì của tôi mà có tư cách dạy đời tôi! Rồi chị là gì của Vệ Huân, có tư cách gì nhúng tay vào chuyện giữa chúng tôi? Anh ấy có tay có chân có miệng, nếu anh ấy cảm thấy quá đáng thì anh ấy tự nói tôi, không đến phiên chị đâu; còn nếu anh ấy không cảm thấy quá đáng thì đây là chuyện anh tình tôi nguyện, làm gì có chuyện cho chị xỏ mũi vào. Chị nói tôi ích kỷ, không suy nghĩ cho người khác, nhưng chị cũng vậy thôi, Vệ Huân vừa mới đi thì chị đã muốn dạy dỗ tôi, lúc chị làm chuyện này chị có suy nghĩ cho tôi sao? Không phải chính chị cũng ích kỷ, chỉ muốn hưởng lạc lo cho bản thân thôi sao, vậy có tư cách gì mà nói tôi!"12
Cậu nói xong, liếc Vân Anh một cái, sau đó vươn đũa gắp thịt trong nồi.
Vân Anh lấy đâu ra kinh nghiệm bị mất mặt trước người khác như vậy, cô không kiềm được nước mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên không hiểu sao bị bắt xem phim, đều yên lặng làm bộ như mình không tồn tại, nhưng tay vẫn nhanh chóng nhắn tin trong nhóm, "Giám định hoàn tất, đây chắc chắn là cháu ngoại Vệ Minh! Đcm, còn tưởng là bé kẹo mềm, ai dè là kẹo nổ!"
"Vệ Huân biết em trai cậu ta giỏi vậy không?"
"Ai mà biết, quan trọng là trước mặt Vệ Huân tiểu thiếu gia không giống vậy!!!"
"Đâu chỉ không giống, nó ở trước mặt Vệ Huân ngoan như thỏ con, còn là thỏ con biết làm nũng."
"Giờ bóc da thỏ ra mới phát hiện là một con sói con, không sợ bất kì người nào."
"Ê nói nghe nè," Lý Tử Hiên hơi câm nín, "Các cậu không qua an ủi Vân Anh chút nào sao? Nó khóc rồi kìa."1
"Tôi không được," Tưởng Thịnh nói, "Tôi không biết dỗ con gái."
"Tôi cũng không được," Lâm Tây Trạch nói: "Tôi cũng không biết."
Ba người nhìn nhau, cuối cùng, vẫn nhìn Lý Tử Hiên gần Vân Anh nhất, Lý Tử Hiên bất đắc dĩ ngồi lại gần, "Thôi, Vân Anh đừng khóc, nhóc Vệ Lam còn nhỏ, nói chuyện hơi thẳng chút, em đừng để ý."
Vân Anh không để ý tới hắn, tiếp tục ấm ức khóc lóc.
Lý Tử Hiên đành phải tiếp tục nói, "Đợi một lát đi, Vệ Huân và anh hai em sắp về rồi, em vậy thì bọn họ sẽ hỏi đó, vậy thì không tốt lắm, không phải sao?"+
Nhưng Vân Anh còn đang uất ức, sao có thể nghe lọt tai lời hắn nói, vẫn khóc sướt mướt.
Lý Tử Hiên ngẩng đầu nhìn hai thằng bạn của mình, tỏ vẻ mình đã cố gắng hết sức nhưng không thể nào cứu chữa. Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh cũng chỉ có thể trả lại cho hắn một ánh mắt vô lực, tỏ vẻ mình cũng không biết làm sao, mà ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, Vệ Huân và Vân Liễn bước vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook