Vừa rồi Vân Liễn lấy cớ đi WC kêu Vệ Huân ra ngoài, thật ra là để giải thích chuyện trên núi hồi sáng, kêu Vệ Huân đừng để trong lòng. Vốn dĩ Vệ Huân đã không để trong lòng, chỉ là Vân Liễn thận trọng, sợ mình không giải thích rõ ràng thì Vệ Huân không còn chút ấn tượng tốt gì với Vân Anh nữa, nên mới không nhịn được nói thay Vân Anh vài câu. Tuy từ sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy Vân Anh và Vệ Huân không hợp nhau, cũng biết không thể nào có chuyện Vệ Huân thích em gái mình, nhưng vì Vân Anh thích Vệ Huân, nên hắn hy vọng Vân Anh giữ ấn tượng tốt nhất có thể trong lòng Vệ Huân.2

Vệ Huân thì không có nhạy cảm như Vân Liễn, đối với hắn, Vân Anh cũng không khác gì các cô gái hắn gặp thoáng qua trên đường, cùng lắm là mang cái danh em gái Vân Liễn nên mới có thể xuất hiện được trong các buổi tụ tập của bọn họ, không hơn, ngay cả nhìn thêm một cái hắn cũng không muốn, nói gì tới thích hay không thích.

Hắn không nói thêm gì với Vân Liễn, chỉ tỏ vẻ mình đã biết sau khi nghe Vân Liễn nói xong, sau đó hắn và Vân Liễn rời khỏi nhà vệ sinh về phòng riêng, nhưng Vệ Huân và Vân Liễn chưa từng nghĩ đến việc vừa mở cửa ra, thế mà lại thấy Vân Anh đang khóc.

Vân Liễn thấy em gái mình khóc, vội vàng đi qua hỏi, "Sao vậy Tiểu Anh?"

Vân Anh nghe thấy cũng không nói lời nào, lại khóc lớn hơn.

Vân Liễn không hiểu lắm, bọn họ mới ra ngoại một lát thôi, sao Vân Anh lại khóc đến như vậy.

Hắn nhìn Lý Tử Hiên, hỏi, "Con bé sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"

Lý Tử Hiên nhìn hắn, không nói gì, hắn biết nói sao đây, nói sao cũng không được hết!

Vân Liễn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, lại nhìn Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh, kết quả chỉ thấy Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh cũng có biểu tình khó xử như vậy.

Hắn hơi nóng nảy, đành phải chuyển hướng về người còn lại, Vệ Lam. Vệ Lam đang ăn thịt bò, thịt hơi nóng, cậu ngồi thổi phù phù, đang thổi thì có cảm giác có người đang nhìn cậu, cậu ngẩng đầu lên thì thấy là Vân Liễn.

Bốn mắt của cậu và Vân Liễn chạm nhau, hỏi, "Sao chị khóc vậy? Em biết không?"

Vệ Lam gật gật đầu, nhét thịt vào miệng, nói đúng sự thật, "Chị ấy muốn nói em, kết quả bị em nói lại, nên khóc thôi."

Vân Liễn không nghĩ tới lại là chuyện này, nhất thời hắn sững sờ một lúc.

Vệ Huân ngồi bên cạnh Vệ Lam, hỏi cậu, "Cô ta nói em thế nào?"

"Nói em không còn nhỏ, chắc là đã hiểu chút đạo lý, nói em và anh không có quan hệ huyết thống, em đối xử với anh như vậy là quá đáng, nói em ích kỷ."

Vân Anh nghe cậu nói, nhìn Vệ Huân ra mặt thay mình, "Em không cố ý nói nó, em là vì tốt cho anh, em chỉ muốn giúp anh thôi."

Vệ Huân nhíu nhíu mày, Vân Liễn hơi bất đắc dĩ, hắn nhìn Vân Anh, xen miệng trước khi Vệ Huân phát hỏa, "Sao em lại như vậy, đó là chuyện của anh em người ta, dù em muốn tốt cho cậu ấy thì cũng không thể nhúng tay vào."

"Vân Liễn," Vệ Huân thờ ơ nói: "Tôi không cần người khác tốt với tôi."

"Tôi không có ý đó," Vân Liễn nói, "Cậu cũng biết Tiểu Anh không cố ý mà, con bé chỉ quan tâm cậu thôi."

"Tôi không cần."

Vân Anh nghe xong, không thể tin được.

Vệ Huân nhìn Vệ Lam, "Cô ta còn nói gì nữa không?"

Vệ Lam lắc đầu, "Còn lại là em nói, em nói chị ấy không có tư cách quản em, cũng không có tư cách quản anh, nói bản thân chị ấy cũng rất ích kỷ, sau đó chị ấy khóc."

Vệ Huân gật gật đầu, "Em nói rất đúng."5

Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên:......

Vệ Huân nhìn Vân Anh, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi Vệ Lam."

Vân Anh không thể tin vào tai mình.

"Dựa vào đâu?" Cô chỉ vào Vệ Lam nói, "Vì sao nó không xin lỗi em, em là người khóc chứ không phải nó, em xin lỗi nó cái gì chứ!"4

Vệ Huân cười lạnh, "Vệ Lam sẽ không xin lỗi," hắn nói, "Thằng bé vĩnh viễn không cần xin lỗi. Nhưng mà, ai bắt nạt nó thì người đó phải xin lỗi."5

"Nhưng nó cũng bắt nạt em mà!" Vân Anh khóc ròng nói.

"Đó là cô tự tìm thôi, cô không chủ động trêu chọc nó thì nó đi bắt nạt cô sao? Khi nào thì đến phiên cô khoa tay múa chân chuyện của chúng tôi vậy? Đúng là nó không còn nhỏ, cần phải hiểu một vài đạo lý, nhưng nó không cần ngươi dạy, cô có tư cách gì nói lời này với nó, tôi còn ngồi ở đây này, đến lượt cô dạy dỗ nó sao?"

Vân Anh nhìn hắn, ngơ ngẩn.

Trong mắt Vệ Huân không có một chút tình cảm, "Nếu nó không hiểu, tôi sẽ dạy nó, mà cô, giờ thì cô xin lỗi nó đi."

Vân Anh nói không nên lời, Vân Liễn nhìn Vệ Huân, khô khốc mở miệng, "Vệ Huân, tới đây được rồi, không phải cậu......"

"Chuyện này không liên quan gì đến cậu." Vệ Huân nói.

"Sao không liên quan đến tôi, Tiểu Anh là em gái tôi."1

"Thì?"

"Việc này tới đây được rồi." Vân Liễn nói, "Tôi bảo đảm sau này Tiểu Anh sẽ không tái phạm nữa, thôi bỏ đi."

Vệ Huân quay đầu nhìn Vân Anh, "Cô nói thế nào?"

Vân Anh nhìn hắn, không nói được gì, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.

Vân Liễn khuyên cô, "Tiểu Anh......"

Vân Anh không nói lời nào, chỉ cố chấp nhìn Vệ Huân.

Vân Liễn hơi đau đầu, lúc hắn chuẩn bị khuyên nhủ Vân Anh, đã nghe thấy một giọng nói non nớt trong sáng vang lên trong không gian yên tĩnh, "Em no rồi."

Vệ Lam buông đũa, nhìn Vệ Huân, "Em không cần chị ấy xin lỗi," cậu nói, "Em không cần chị ấy xin lỗi, bởi vì nói hay không nói thì với em cũng không khác biệt gì, hơn nữa em cũng không bị chị ấy bắt nạt, nên chuyện này không cần thiết đâu."

Vệ Huân nhìn cậu, Vệ Lam xoay bàn xoay trên bàn, chuyển khăn giấy đến trước mặt Vân Anh.

Cậu đứng lên nhìn Vệ Huân, "Hồi nãy không phải nói đi hát sao? Đi thôi, lâu rồi em chưa có hát."

Vệ Huân không nói gì, Vệ Lam muốn một điều nhịn chín điều lành, hắn đã nhìn ra, nhưng đây không phải phong cách làm việc của hắn, "Chờ một chút." Vệ Huân trấn an nói.

"Em không chờ." Vệ Lam kéo hắn, "Đi thôi đi thôi, hay là anh chưa no?"

"Vệ Lam......"

"Đi thôi." Vệ Lam làm nũng, cậu lắc lắc tay hắn, "Anh ơi, anh là tốt nhất."

Vệ Huân nhìn hắn.

Vệ Lam gật gật đầu với hắn, cậu không muốn vì mình mà làm Vệ Huân sinh ra khoảng cách với bạn bè. Vân Anh là em gái của Vân Liễn, Vân Liễn đã hạ mình chỉ cầu em gái mình không phải nói câu xin lỗi, nên Vệ Lam không muốn Vệ Huân ép cô thêm nữa. Vệ Huân bị khiếm khuyết tình cảm, nên hắn sẽ không nhĩ đến cảm nhận của Vân Liễn khi bị kẹp giữa bọn họ, hắn chỉ cần kết quả mình muốn, nhưng Vệ Lam là một người có tình cảm bình thường, nên Vệ Lam sẽ bận tâm đến tình bạn của Vệ Huân, cậu không muốn vì việc nhỏ này mà đến cuối cùng Vệ Huân lại có ngăn cách với bạn bè.

Huống hồ, Vệ Lam cảm thấy, nếu xin lỗi mà không thật tình thì cũng có lợi ích gì đâu, có lẽ Vân Anh sẽ không cam lòng nói "xin lỗi", nhưng cậu sẽ không làm mình uất ức mà nói "không sao cả", cậu cảm thấy dối trá như vậy thì cần gì làm. Vân Anh chọc cậu không vui, nhưng cô cũng không chiếm được chỗ tốt đẹp gì, dù sao mình cũng không lỗ lã gì, vậy cũng không cần tính toán chi li, cắn mãi không buông.1

"Đi thôi." Cậu nhìn Vệ Huân.

Vệ Huân không còn cách nào thật, hắn rất ít khi từ chối yêu cầu của Vệ Lam, ở nhà không, ra ngoài càng không. Vệ Huân đứng lên, liếc Vân Anh một cái, cuối cùng nói với Vân Liễn, "Sau này ra ngoài chơi, đừng mang cô ta theo."

Sau đó, hắn vỗ vỗ lưng Vệ Lam, "Đi."

Vệ Lam lấy lòng ôm cánh tay hắn, cùng đi ra ngoài.

Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên nói vài câu với Vân Liễn, rồi đi theo Vệ Huân.

Vân Liễn không nghĩ tới cuối cùng vẫn là Vệ Lam giải vây giúp bọn họ, hắn càng không nghĩ tới, Vệ Huân lại thoả hiệp vì Vệ Lam kiên trì. Vân Liễn cảm thấy không thể tin được, thật ra hắn đã chuẩn bị tinh thần xin lỗi thay Vân Anh, hắn không thể nào để Vân Anh vừa khóc lóc vừa xin lỗi, dù sao cũng là em gái mình, hắn không nỡ.

Nhưng bây giờ, vậy mà Vệ Huân vì một Vệ Lam mà thay đổi quyết định của mình, đây là chuyện chưa từng xảy ra, chưa từng có ai có thể thay đổi quyết định của Vệ Huân, cũng không có ai dám phản bác Vệ Huân lúc hắn đang nói chuyện. Vân Liễn thấy thật kinh ngạc, nhưng phải nhanh chóng rút lại sự kinh ngạc của mình, khuyên Vân Anh, "Đừng khóc, giờ em thấy rõ ràng rồi đó, cậu ta thật sự không thích em, cũng không thích hợp với em."

Vân Liễn nói, vươn tay muốn giúp em gái mình lau nước mắt, đang muốn tìm khăn giấy, cúi đầu đã thấy trước mặt Vân Anh là một hợp khăn giấy cạnh các dĩa đồ ăn, ở ngay đối diện cô. Vân Liễn nghĩ tới, vừa rồi Vệ Lam xoay qua đây.1

Hắn nhìn hộp khăn giấy trước mặt, vươn tay rút một miếng, đưa cho em gái mình.

Vân Anh nhận lấy, ấm ức lau nước mắt.

Vân Liễn nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài, không hiểu sao tầm mắt lại quay về hợp khăn giấy trên bàn, trong lòng hơi áy náy, Vệ Lam, thật ra là một đứa bé rất dịu dàng.

Vệ Lam và Vệ Huân rời khỏi tiệm lẩu, mấy người bọn họ cùng ngồi xe đến KTV. KTV này là một địa điểm bọn họ thường tụ tập, bởi vậy có phòng riêng cố định, Vệ Lam đi theo bọn họ, vừa đánh giá vừa tò mò đi vào.

Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh bọn họ mới trải qua chuyện vừa rồi, cũng đã nhận thấy rõ ràng, trong đám người ở đây, Vệ tiểu thiếu gia đang đứng ở tầng cao nhất của chuỗi thức ăn, Vệ Huân tới đây cũng chỉ là đi cùng với tiểu thiếu gia. Vì thế vừa vào phòng, Lâm Tây Trạch đã nói với cậu, "Em trai Vệ Lam muốn hát bài gì, lại đây chọn nè."

Vệ Lam nghe vậy, lập tức chạy qua, ngồi một chỗ cùng chọn bài hát với hắn, cậu chọn bài mình muốn hát xong, quay đầu lại hỏi Vệ Huân, "Anh ơi, anh muốn hát gì?"

"Anh không hát, em hát đi."

Vệ Lam hỏi Lâm Tây Trạch, "Đó giờ các anh ra ngoài chơi, anh ấy cũng không hát sao?"

Lâm Tây Trạch gật đầu, "Em cũng biết tính anh em đó, nói còn không nói được vài câu, nói chi là hát."

Vệ Lam cảm thấy hắn nói cũng đúng, đành phải bỏ qua chuyện chọn bài hát cho Vệ Huân, chạy về sô pha chỗ Vệ Huân.

Cậu cảm thấy Vệ Huân không ca hát thì sẽ hơi nhàm chán, vì thế nghĩ phải làm cái gì đó, vừa cúi đầu xuống đã thấy đĩa quay trên bàn, trước mắt Vệ Lam sáng ngời, "Chúng ta chơi trò này đi."

Tưởng Thịnh ngồi trên sô pha bên kia, nhìn đĩa quay trên bàn, "Trò này mà thua là bị phạt uống nhiều rượu lắm đó, em biết uống rượu không?"

Vệ Huân bình tĩnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.

Tưởng Thịnh cảm thấy mình hơi oan ức, "Đâu phải tôi dụ nó uống rượu, tôi đang nói trò này không hợp với nó thôi mà."

"Em uống đồ uống được." Vệ Lam cảm thấy chuyện này rất đơn giản, "Em uống đồ uống các anh uống rượu, vậy không phải được rồi sao."

Tưởng Thịnh không nói gì, yên lặng nhìn Vệ Huân.

Vệ Huân là một người rất nhàm chán, mỗi lần hắn chơi trò này, đều là trực tiếp chọn pass, không làm gì hết, pass. Hắn không có hứng thú với loại trò chơi đĩa quay này, đương nhiên, hắn đều không có hứng thú với đa số các loại trò chơi, nhưng dù hắn không có hứng thú thì cũng không cấm người khác chơi, Vệ Lam muốn chơi, tất nhiên là hắn đồng ý.

"Vậy thì em uống đồ uống đi." Hắn nói.

Vệ Lam gật đầu liên tục, "Được."

Lý Tử Hiên ấn chuông, giục người phục vụ đưa đồ uống, bia và đồ ăn vặt cho bọn họ. Trong lúc Vệ Lam đợi đồ uống, cậu bắt đầu ca hát, cậu hát rất êm tai, mang theo một loại an bình và dịu dàng, bởi vì cậu còn nhỏ nên giọng hát mang theo vài phần non nớt của trẻ con.

Lâm Tây Trạch rất cổ động khen ngợi, "Em trai Vệ Lam, em hát không tệ đâu, sau này lớn lên có thể làm ca sĩ đó."

Vệ Lam không có suy nghĩ này, cậu chỉ đơn thuần thích ca hát, cậu nhìn Vệ Hy và Vệ Minh bận rộn ngày qua ngày, đã nghĩ xong từ sớm rồi, sau này cậu lớn, cậu sẽ đi giúp mẹ và ông ngoại, để bọn họ thoải mái hơn một chút, ca hát sao, coi như một sở thích là được rồi.

Khi đó Vệ Lam thật sự nghĩ như vậy, khi đó cậu còn không biết, sau này cậu trở thành một ca sĩ thật, những gánh nặng nguyên bản phải ở trên vai cậu, đều bị một người khác gánh vác, người kia cố chấp đứng trước mặt cậu, không nói một lời, chỉ yên lặng chịu đựng tất cả, chỉ để lại thuần khiết và ánh sáng lại cho cậu.8

Trước nay Vệ Lam đều không cần vượt mọi chông gai, trải qua tôi luyện, xem cái thế giới cậu không muốn nhìn thấy, bởi vì con đường của cậu, sớm đã có người giúp cậu loại bỏ bụi gai và dơ bẩn, chỉ để lại con đường đầy hoa tươi khoe sắc vây quanh quá trình trưởng thành của cậu, cho cậu khung cảnh rực rỡ và tráng lệ nhất trên đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương