Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
-
Chương 230: Vệ Lam (10)
Lúc Vệ Lam thức dậy là đã hơn 10 giờ, cậu xoa xoa mắt, ngồi dậy hoảng thần một lát mới nhớ lại mình đang ở nhà Vệ Huân.
"Dậy rồi?" Vệ Huân buông bút, hỏi cậu.
Theo giọng nói Vệ Lam nhìn qua, phát hiện Vệ Huân đang ngồi ở bàn học, cậu gật gật đầu, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, hỏi Vệ Huân, "Anh, anh không đi học sao?"
"Không đi." Vệ Huân đi qua sờ trán cậu, sau đó đo nhiệt độ cho cậu, "Hình như nhiệt độ bình thường rồi."
Vệ Lam gật đầu, "Em thấy khoẻ hơn nhiều, không khó chịu nữa."
Vệ Huân thầm nghĩ, xem ra là đúng như Vệ Hy nói, tố chất thân thể của Vệ Lam không tệ, ngủ một giấc ra mồ hôi là khoẻ.
"Anh đã xin nghỉ cho em rồi, lát nữa em tắm xong rồi ăn chút gì đó đi."
Vệ Lam nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Anh, anh quen cô giáo của em sao? Còn xin nghỉ cho em."
"Không quen." Vệ Huân nói đúng sự thật: "Nên anh lấy điện thoại em gọi."
Vệ Lam phồng phồng quai hàm, "Anh cũng không nói với em trước, hỏi em xem có được không."
"Vậy giờ anh nói với em đây, em thấy được không?"
Vệ Lam nhìn hắn, sau đó cười, đôi mắt cậu cong lên, ngọt ngào nói, "Được."
Vệ Huân nghe vậy, khẽ cười, xoa xoa tóc cậu, "Đứng dậy, đi tắm đi."
Vệ Lam xốc chăn lên xuống giường, chạy vào toilet, Vệ Huân theo đi, chỉ đồ dùng trong nhà tắm cho cậu.
Vệ Lam "òm òm" đáp lời, sau đó nói với hắn: "Anh đi ra ngoài đi, em muốn đi tắm."
Vệ Huân hơi lo lắng cho cậu, "Em tắm một mình được không đó?"
Vệ Lam cảm thấy không thành vấn đề, lúc ở nhà đều là cậu tắm một mình, nhưng bây giờ cậu hết hết bệnh rồi nên rất có tâm tình chọc Vệ Huân, vì thế hỏi hắn, "Nếu em tắm một mình không được thì anh tắm cho em sao?"
Vệ Huân mới không thuận theo cậu, "Anh kêu thím Vương tắm cho em."
Vệ Lam nhìn hắn "Hừ" một tiếng, rất có khí phách nói: "Em tự tắm được."
Vệ Huân mở nước sẵn cho cậu, nhắc nhở, "Đừng tắm lâu quá, thấy trên người hết rít là được rồi."
"Ừm."
Vệ Lam vẫy vẫy tay tạm biệt Vệ Huân, Vệ Huân cũng chỉ về lại phòng ngủ, Vệ Lam cởi đồ ngủ của mình nhào vào bồn tắm, cậu nhanh chóng tắm rửa xong, lau khô người.
Đồ ngủ của Vệ Lam đã dính mồ hôi nên cậu không muốn mặc lại đồ cũ, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy áo tắm dài của Vệ Huân treo trên giá, vì thế vươn tay túm xuống dưới mặc vào người mình.
"Lớn quá à." Vệ Lam so so.
Cậu hơi hâm mộ, khi nào mình mới lớn lên đây? Lớn như Vệ Huân, cao như Vệ Huân vậy đó.
Vệ Lam cột áo cầm đồ cũ ra ngoài, Vệ Huân nghe tiếng mở cửa, vừa nhìn qua đã thấy Vệ Lam mặc áo tắm dài của mình.
"Đồ ngủ em dính mồ hôi rồi nên em không muốn mặc lại, đành mượn của anh vậy." Vệ Lam giải thích với hắn.
Vệ Huân nhìn cậu nho nhỏ đứng cách mình không xa, áo tắm quá lớn, tay áo màu đen hoàn toàn mất tay cậu, chỉ có thể nhìn thấy cổ tay áo to rộng, vạt áo cũng rũ xuống sàn nhà.
Vệ Huân nhìn, không biết sao lại mắc cười.
Vệ Lam bất mãn, "Có gì mắc cười đâu!"
Cậu vừa mới tắm rửa xong, môi hồng răng trắng, mặt mềm mềm như bánh bao mới ra lò, cho dù là đang biểu đạt sự bất mãn của mình thì trong mắt Vệ Huân đó cũng là đáng yêu.
Vệ Huân đi qua, vào toilet lấy máy sấy ra, hắn nhìn đầu tóc còn hơi ẩm của Vệ Lam, xoa xoa, "Không có gì," hắn nói, "Anh sấy tóc cho em, không thì vừa hết sốt lại cảm nữa."1
"Không có đâu, em đâu có dễ bị bệnh vậy chứ." Vệ Lam nói.
Vệ Huân vỗ vỗ lưng cậu, "Qua bên ghế sô pha nhỏ ngồi đi."
Vệ Lam rất nghe lời đi qua ngồi yên trên ghế, Vệ Huân cắm điện, bắt đầu sấy tóc giúp cậu.
Tóc Vệ Lam rất đen, cũng rất nhiều, Vệ Huân sấy tóc, Vệ Lam ngồi xếp bằng trên ghế, chơi dây lưng áo tắm.
"Anh, anh cao bao nhiêu?" Vệ Lam hỏi hắn.
"1m85." Vệ Huân nói.
Vệ Lam:......
Vệ Lam lại phồng má lần nữa, sao cao vậy được! Cậu còn không tới 1m58! Khó trách quần áo Vệ Huân mặc lại lớn như vậy!4
Vệ Huân nhìn cậu đột nhiên lại tức giận, cố ý, "Em cao bao nhiêu?"
"Không biết." Vệ Lam đao to búa lớn trả lời.
"Sao không biết được, đó giờ không đo chiều cao cao?"
"Đo rồi, em quên mất." Vệ Lam đúng lý hợp tình.
Vệ Huân chọc cậu, "Hay là lát nữa anh đo cho em, nhà anh có dụng cụ đo chiều cao."
Vệ Lam kinh ngạc, khó có thể tin tưởng, "Sao nhà anh lại có thứ này? Mua nó làm gì? Để đo chiều cao mọi lúc mọi nơi sao?"
Vệ Huân không trả lời cậu, chỉ hỏi, "Tiểu Lam muốn đo không?"
"Không cần." Vệ Lam từ chối.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Huân, Vệ Huân vội vàng đưa tay cầm máy sấy ra xa để tránh đụng vào đầu cậu.
Vệ Lam ngạc nhiên hỏi: "Anh vừa kêu em là Tiểu Lam?"
"Tên ở nhà của em không phải tên này sao?" Vệ Huân hỏi cậu, "Hay là Lam Lam?"
Vệ Lam cười, "Hồi đó mẹ và ông ngoại em kêu Tiểu Lam Lam, sau này lại kêu em Tiểu Lam. Đều được hết," cậu nói, "Sao cũng là tên em thôi."
Vệ Huân gật đầu, đột nhiên hắn nhớ tới hôm qua mình gọi điện cho Vệ Hy, Vệ Hy vừa nhấc máy đã nói hai chữ kia, "Có phải mẹ em còn gọi em là bé cưng không?"
Vệ Lam nghe thấy xưng hô này lại ngại ngùng, cậu cảm thấy mình đã không còn nhỏ, không còn thích hợp với cái xưng hô này nữa, nhưng không chịu nổi mẹ mình luôn bất giác bé cưng dài bé cưng ngắn nói chuyện vơi cậu, Vệ Lam cũng không còn cách nào, tuỳ mẹ vậy.1
Cậu nhìn Vệ Huân, "Không cho anh kêu như vậy."
"Tại sao?" Vệ Huân tò mò.
"Bởi vì em không phải con nít nữa, em đã học lớp 6 rồi, chờ tháng này em thi xong thì tháng chín em sẽ học cấp hai, kêu như vậy quá ngây thơ."
"Em còn biết ngây thơ nữa à."
"Đương nhiên rồi," Vệ Lam nhấn mạnh, "Dù sao thì anh cũng không được kêu như vậy."
Vốn Vệ Huân chỉ đột nhiên nhớ tới nên mới hỏi cậu chơi thôi, cũng không có suy nghĩ gì khác, bởi vậy rất thuận theo ý nguyện của cậu, gật gật đầu, đổi đề tài hỏi cậu, "Cuối năm nay em lên cấp hai rồi à?"
"Đúng vậy." Vệ Lam rất vui vẻ, cậu nhìn Vệ Huân, đột nhiên vỗ tay một cái, "A, đến lúc đó, hai chúng ta một người ở cấp ba Tư Trí một người ở cấp hai Tư Trí, đều ở Tư Trí hết. Anh ơi, trường cấp ba xa trường cấp hai không?"
"Không xa, hai trường kế bên nhau, bên cạnh sân thể dục có cửa đi xuyên qua hai trường."
"Vậy em có thể đi tìm anh chơi." Vệ Lam nói, "Chúng ta còn có thể cùng tan học."
"Anh tan học trễ hơn em." Vệ Huân nhắc nhở cậu.
Cuối năm hắn sẽ học lớp 12, cho dù hắn học trường tư nhưng giai đoạn này vẫn khó tránh khỏi phải tăng thêm khối lượng bài học. Vệ Huân chưa bao giờ có đam mê với thứ tự trong lớp hay đại học gì, nhưng trời sinh hắn có tính háo thắng mạnh, nên dù không thích, cũng tuyệt đối không cho phép người khác mạnh hơn mình.
Từ nhỏ đến lớn, Vệ Huân giữ hạng nhất, không phải hắn nhiệt tình yêu thích học tập, cũng không phải vì vui vẻ sau khi được hạng nhất, hắn không có tâm tình đó, hắn chỉ không muốn đứng sau người khác. Đối với hắn mà nói, chỉ cần chỗ nào có hắn xuất hiện thì hắn phải là người mạnh nhất, dù là ở bất kì mặt nào. Nên từ khi bắt đầu vào tiểu học, Vệ Huân luôn là người đánh nhau giỏi nhất lớp, cũng là người học giỏi nhất lớp.
Đúng là đứa học sinh làm thầy cô đau đầu và bất đắc dĩ.
Vệ Lam cũng không bị "tan học trễ hơn" trong miệng Vệ Huân làm khó, không cần nghĩ cũng trả lời được, "Em có thể chờ anh mà." Thậm chí cậu đã nghĩ xong cách giải quyết, "Sau khi tan học em không về nhà, em sẽ làm bài tập với Viên Tiểu Bàn và Linh Linh ở tiệm bánh ngọt, khi nào anh tan học thì đến tìm em, chúng ta cùng về nhà."
"Em nghĩ xa quá nhỉ."
Vệ Lam cười hì hì, "Đâu xa bao nhiêu, đây là chuyện mùa thu năm nay, giờ là đầu hè rồi."
Như cậu nói, đúng là không xa thật, rất nhanh, Vệ Lam đã nghênh đón kì thi cuối học kì. Đa số học sinh tốt nghiệp trường tiểu học này đều sẽ lên trường cấp hai Tư Trí, Viên Tiểu Bàn ngồi trên xà kép, đung đưa chân hỏi Vệ Lam, "Tiểu Lam, cậu định vào trường nào, Tư Trí sao?"
Hai tay Vu Linh chống trên xà kép, cũng nhìn cậu, chờ đáp án của cậu.
Vệ Lam "Ừm" một tiếng, gật đầu nói: "Đúng vậy, nó đó."
"Tớ cũng học trường này." Viên Tiểu Bàn phụ họa.
Vu Linh nhấc tay, "Tớ nữa."
Ba bọn họ vui mừng nhảy xuống khỏi xà kép, chạy ra tiệm bánh ngọt trước cổng trường học, ăn thật nhiều bánh kem để chúc mừng bọn họ tốt nghiệp tiểu học, sắp lên cấp hai.
Vệ Lam thật sảng khoái vỗ vỗ ngực mình, bảo đảm với tiểu đồng bọn, "Yên tâm, lên cấp hai, tớ vẫn sẽ che chở cho các cậu."
Viên Tiểu Bàn ăn bánh kem, mơ hồ không rõ nói, "Tiểu Lam, là chúng ta cùng che chở cho Linh Linh."
"Là tớ quản các cậu!" Vu Linh nhìn hai thằng bạn chí cốt của mình, phản bác, "Nếu không có tớ, không biết hai cậu phải gặp rắc rối gì đâu!"
Vệ Lam và Viên Tiểu Bàn mới không nghĩ như vậy, nhưng căn cứ vào việc Vu Linh là con gái, nên bọn họ mới vô thức nhường nhịn cậu ấy, trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra, liếc nhau, không diss lại.
Vu Linh rất vừa lòng, cô bé nâng má, nhìn Vệ Lam, "Tiểu Lam cậu nhớ về nhà nói với mẹ cậu một tiếp, chúng ta phải học cùng lớp đó."
Viên Tiểu Bàn xung phong nhận việc, "Để tớ nói, Tiểu Lam không cần nói đâu, tớ nói với mẹ tớ một tiếng là được rồi."
Vu Linh biết trong nhà Viên Tiểu Bàn cũng rất lợi hại, gật gật đầu, xem như đã hẹn xong.
Vệ Lam thi xong, chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, xem như đã giải phóng hoàn toàn. Cậu ở nhà mấy ngày, rồi đến nhà Vệ Minh ở mấy ngày, đến lúc gặp lại Vệ Huân, vừa cho hắn xem ảnh mình chụp ở chỗ Vệ Minh, vừa nói với hắn, cậu muốn đi chơi. Cậu ôm cánh tay Vệ Huân hỏi hắn, "Chúng ta ra ngoài chơi được không? Em chưa từng ra ngoài chơi với anh bao giờ."
Ngày thường Vệ Huân chưa bao giờ ra ngoài chơi, bị Vệ Lam hỏi như vậy, nhất thời không nghĩ ra đi đâu thì được. Hắn nhìn vẻ mặt chờ mong của Vệ Lam, cũng không đành lòng từ chối, đột nhiên nghĩ đến hôm trước Lâm Tây Trạch hỏi hắn có muốn leo núi không, vì thế cầm lấy di động, gọi điện cho Lâm Tây Trạch.
Lâm Tây Trạch đang chuẩn bị xuống hồ bơi, nghe tiếng điện thoại vang lên, cầm lấy nhìn thoáng qua, khi thấy trên màn hình hiển thị là Vệ Huân gọi tới, cả kinh xém chút ngã thẳng xuống hồ, hắn tò mò nhấc máy, hỏi, "Sao vậy?"
"Hôm bữa cậu nói muốn leo ngọn núi nào?"
"Núi Minh Cảnh." Lâm Tây Trạch trả lời, "Không phải cậu không đi sao?"
"Ngày mai rảnh không?" Vệ Huân không có trả lời hắn, mà hỏi ngược lại.
"Tôi hả?" Lâm Tây Trạch không thể tin được, "Cậu muốn đi? Được thôi, tôi rảnh."
"Sáng mai, trước cửa nhà tôi, mấy giờ thì đi được?"
"Leo núi thì phải đi sớm chút, chúng ta lái xe qua đó cũng phải mất một tiếng đồng hồ, vậy 8 giờ đi. Vậy leo núi xong thì chúng ta còn ăn một bữa được, a đúng rồi, tôi gọi thêm đám Tưởng Thịnh nha, mấy hôm trước các cậu ấy cũng muốn hẹn cậu đi chơi nhưng mãi mà cậu không đi, thừa dịp này chúng ta tụ tập một lần."
Ý định ban đầu của Vệ Huân là muốn để Lâm Tây Trạch làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn và Vệ Lam làm, nhưng Lâm Tây Trạch lại đưa ra đề nghị này. Vệ Huân nghĩ nghĩ, đúng là thời gian này vì Vệ Lam mà tan học là hắn về nhà ngay, Tưởng Thịnh và Lâm Tây Trạch hẹn hắn rất nhiều lần nhưng đều bị hắn từ chối.
Tất nhiên hắn cũng không để bụng Tưởng Thịnh bọn họ, nhưng dù sao cũng khoác một lớp áo bạn bè, hơn nữa về sau những người này cũng là người của mình, nên hắn cúi đầu hỏi Vệ Lam, "Bạn anh đi chơi cùng chúng ta được không?"
Vệ Lam rất hào phóng, "Được nha, em chưa từng gặp bạn anh bao giờ đâu."
Lâm Tây Trạch vểnh tai nghe ngóng bên kia có một âm thanh khác, hỏi, "Ai đó, Vệ Huân cậu đang nói chuyện với ai đó?"
Vệ Huân không trả lời hắn, mà tiếp tục hỏi Vệ Lam, "8 giờ xuất phát, được không?"
Vệ Lam gật đầu, cậu một lòng muốn ra ngoài chơi, đi sớm chút cũng có sao đâu.
Vệ Huân thấy cậu đồng ý, nói với Lâm Tây Trạch: "Vậy làm theo cậu nói đi, cậu phụ trách liên hệ, như đi."
"Ít nhất cậu phải nói người bên cạnh cậu là ai cho tôi biết chứ? Mai cậu muốn mang người theo hả?"
"Ừ," Vệ Huân trả lời, "Em trai tôi."
Hắn nói xong, cúp máy.
Chỉ còn lại một mình Lâm Tây Trạch cầm điện thoại với vẻ mặt ngây ngốc, em trai Vệ Huân?? Bên nội hay bên ngoại?? Vệ Huân có đứa em họ nào quan hệ tốt đến mức có thể mang ra ngoài chơi hả?!
Lâm Tây Trạch cảm thấy trong lòng mình như có mười mấy con mèo, điên cuồng gãi lòng hiếu kỳ của hắn, cào hắn đến mức hận không thể lập tức để tài xế đưa hắn đến nhà Vệ Huân ngay, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, yên lặng cầm di động bắt đầu thông báo với mọi người mai đi chơi.
"Dậy rồi?" Vệ Huân buông bút, hỏi cậu.
Theo giọng nói Vệ Lam nhìn qua, phát hiện Vệ Huân đang ngồi ở bàn học, cậu gật gật đầu, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, hỏi Vệ Huân, "Anh, anh không đi học sao?"
"Không đi." Vệ Huân đi qua sờ trán cậu, sau đó đo nhiệt độ cho cậu, "Hình như nhiệt độ bình thường rồi."
Vệ Lam gật đầu, "Em thấy khoẻ hơn nhiều, không khó chịu nữa."
Vệ Huân thầm nghĩ, xem ra là đúng như Vệ Hy nói, tố chất thân thể của Vệ Lam không tệ, ngủ một giấc ra mồ hôi là khoẻ.
"Anh đã xin nghỉ cho em rồi, lát nữa em tắm xong rồi ăn chút gì đó đi."
Vệ Lam nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Anh, anh quen cô giáo của em sao? Còn xin nghỉ cho em."
"Không quen." Vệ Huân nói đúng sự thật: "Nên anh lấy điện thoại em gọi."
Vệ Lam phồng phồng quai hàm, "Anh cũng không nói với em trước, hỏi em xem có được không."
"Vậy giờ anh nói với em đây, em thấy được không?"
Vệ Lam nhìn hắn, sau đó cười, đôi mắt cậu cong lên, ngọt ngào nói, "Được."
Vệ Huân nghe vậy, khẽ cười, xoa xoa tóc cậu, "Đứng dậy, đi tắm đi."
Vệ Lam xốc chăn lên xuống giường, chạy vào toilet, Vệ Huân theo đi, chỉ đồ dùng trong nhà tắm cho cậu.
Vệ Lam "òm òm" đáp lời, sau đó nói với hắn: "Anh đi ra ngoài đi, em muốn đi tắm."
Vệ Huân hơi lo lắng cho cậu, "Em tắm một mình được không đó?"
Vệ Lam cảm thấy không thành vấn đề, lúc ở nhà đều là cậu tắm một mình, nhưng bây giờ cậu hết hết bệnh rồi nên rất có tâm tình chọc Vệ Huân, vì thế hỏi hắn, "Nếu em tắm một mình không được thì anh tắm cho em sao?"
Vệ Huân mới không thuận theo cậu, "Anh kêu thím Vương tắm cho em."
Vệ Lam nhìn hắn "Hừ" một tiếng, rất có khí phách nói: "Em tự tắm được."
Vệ Huân mở nước sẵn cho cậu, nhắc nhở, "Đừng tắm lâu quá, thấy trên người hết rít là được rồi."
"Ừm."
Vệ Lam vẫy vẫy tay tạm biệt Vệ Huân, Vệ Huân cũng chỉ về lại phòng ngủ, Vệ Lam cởi đồ ngủ của mình nhào vào bồn tắm, cậu nhanh chóng tắm rửa xong, lau khô người.
Đồ ngủ của Vệ Lam đã dính mồ hôi nên cậu không muốn mặc lại đồ cũ, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy áo tắm dài của Vệ Huân treo trên giá, vì thế vươn tay túm xuống dưới mặc vào người mình.
"Lớn quá à." Vệ Lam so so.
Cậu hơi hâm mộ, khi nào mình mới lớn lên đây? Lớn như Vệ Huân, cao như Vệ Huân vậy đó.
Vệ Lam cột áo cầm đồ cũ ra ngoài, Vệ Huân nghe tiếng mở cửa, vừa nhìn qua đã thấy Vệ Lam mặc áo tắm dài của mình.
"Đồ ngủ em dính mồ hôi rồi nên em không muốn mặc lại, đành mượn của anh vậy." Vệ Lam giải thích với hắn.
Vệ Huân nhìn cậu nho nhỏ đứng cách mình không xa, áo tắm quá lớn, tay áo màu đen hoàn toàn mất tay cậu, chỉ có thể nhìn thấy cổ tay áo to rộng, vạt áo cũng rũ xuống sàn nhà.
Vệ Huân nhìn, không biết sao lại mắc cười.
Vệ Lam bất mãn, "Có gì mắc cười đâu!"
Cậu vừa mới tắm rửa xong, môi hồng răng trắng, mặt mềm mềm như bánh bao mới ra lò, cho dù là đang biểu đạt sự bất mãn của mình thì trong mắt Vệ Huân đó cũng là đáng yêu.
Vệ Huân đi qua, vào toilet lấy máy sấy ra, hắn nhìn đầu tóc còn hơi ẩm của Vệ Lam, xoa xoa, "Không có gì," hắn nói, "Anh sấy tóc cho em, không thì vừa hết sốt lại cảm nữa."1
"Không có đâu, em đâu có dễ bị bệnh vậy chứ." Vệ Lam nói.
Vệ Huân vỗ vỗ lưng cậu, "Qua bên ghế sô pha nhỏ ngồi đi."
Vệ Lam rất nghe lời đi qua ngồi yên trên ghế, Vệ Huân cắm điện, bắt đầu sấy tóc giúp cậu.
Tóc Vệ Lam rất đen, cũng rất nhiều, Vệ Huân sấy tóc, Vệ Lam ngồi xếp bằng trên ghế, chơi dây lưng áo tắm.
"Anh, anh cao bao nhiêu?" Vệ Lam hỏi hắn.
"1m85." Vệ Huân nói.
Vệ Lam:......
Vệ Lam lại phồng má lần nữa, sao cao vậy được! Cậu còn không tới 1m58! Khó trách quần áo Vệ Huân mặc lại lớn như vậy!4
Vệ Huân nhìn cậu đột nhiên lại tức giận, cố ý, "Em cao bao nhiêu?"
"Không biết." Vệ Lam đao to búa lớn trả lời.
"Sao không biết được, đó giờ không đo chiều cao cao?"
"Đo rồi, em quên mất." Vệ Lam đúng lý hợp tình.
Vệ Huân chọc cậu, "Hay là lát nữa anh đo cho em, nhà anh có dụng cụ đo chiều cao."
Vệ Lam kinh ngạc, khó có thể tin tưởng, "Sao nhà anh lại có thứ này? Mua nó làm gì? Để đo chiều cao mọi lúc mọi nơi sao?"
Vệ Huân không trả lời cậu, chỉ hỏi, "Tiểu Lam muốn đo không?"
"Không cần." Vệ Lam từ chối.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Huân, Vệ Huân vội vàng đưa tay cầm máy sấy ra xa để tránh đụng vào đầu cậu.
Vệ Lam ngạc nhiên hỏi: "Anh vừa kêu em là Tiểu Lam?"
"Tên ở nhà của em không phải tên này sao?" Vệ Huân hỏi cậu, "Hay là Lam Lam?"
Vệ Lam cười, "Hồi đó mẹ và ông ngoại em kêu Tiểu Lam Lam, sau này lại kêu em Tiểu Lam. Đều được hết," cậu nói, "Sao cũng là tên em thôi."
Vệ Huân gật đầu, đột nhiên hắn nhớ tới hôm qua mình gọi điện cho Vệ Hy, Vệ Hy vừa nhấc máy đã nói hai chữ kia, "Có phải mẹ em còn gọi em là bé cưng không?"
Vệ Lam nghe thấy xưng hô này lại ngại ngùng, cậu cảm thấy mình đã không còn nhỏ, không còn thích hợp với cái xưng hô này nữa, nhưng không chịu nổi mẹ mình luôn bất giác bé cưng dài bé cưng ngắn nói chuyện vơi cậu, Vệ Lam cũng không còn cách nào, tuỳ mẹ vậy.1
Cậu nhìn Vệ Huân, "Không cho anh kêu như vậy."
"Tại sao?" Vệ Huân tò mò.
"Bởi vì em không phải con nít nữa, em đã học lớp 6 rồi, chờ tháng này em thi xong thì tháng chín em sẽ học cấp hai, kêu như vậy quá ngây thơ."
"Em còn biết ngây thơ nữa à."
"Đương nhiên rồi," Vệ Lam nhấn mạnh, "Dù sao thì anh cũng không được kêu như vậy."
Vốn Vệ Huân chỉ đột nhiên nhớ tới nên mới hỏi cậu chơi thôi, cũng không có suy nghĩ gì khác, bởi vậy rất thuận theo ý nguyện của cậu, gật gật đầu, đổi đề tài hỏi cậu, "Cuối năm nay em lên cấp hai rồi à?"
"Đúng vậy." Vệ Lam rất vui vẻ, cậu nhìn Vệ Huân, đột nhiên vỗ tay một cái, "A, đến lúc đó, hai chúng ta một người ở cấp ba Tư Trí một người ở cấp hai Tư Trí, đều ở Tư Trí hết. Anh ơi, trường cấp ba xa trường cấp hai không?"
"Không xa, hai trường kế bên nhau, bên cạnh sân thể dục có cửa đi xuyên qua hai trường."
"Vậy em có thể đi tìm anh chơi." Vệ Lam nói, "Chúng ta còn có thể cùng tan học."
"Anh tan học trễ hơn em." Vệ Huân nhắc nhở cậu.
Cuối năm hắn sẽ học lớp 12, cho dù hắn học trường tư nhưng giai đoạn này vẫn khó tránh khỏi phải tăng thêm khối lượng bài học. Vệ Huân chưa bao giờ có đam mê với thứ tự trong lớp hay đại học gì, nhưng trời sinh hắn có tính háo thắng mạnh, nên dù không thích, cũng tuyệt đối không cho phép người khác mạnh hơn mình.
Từ nhỏ đến lớn, Vệ Huân giữ hạng nhất, không phải hắn nhiệt tình yêu thích học tập, cũng không phải vì vui vẻ sau khi được hạng nhất, hắn không có tâm tình đó, hắn chỉ không muốn đứng sau người khác. Đối với hắn mà nói, chỉ cần chỗ nào có hắn xuất hiện thì hắn phải là người mạnh nhất, dù là ở bất kì mặt nào. Nên từ khi bắt đầu vào tiểu học, Vệ Huân luôn là người đánh nhau giỏi nhất lớp, cũng là người học giỏi nhất lớp.
Đúng là đứa học sinh làm thầy cô đau đầu và bất đắc dĩ.
Vệ Lam cũng không bị "tan học trễ hơn" trong miệng Vệ Huân làm khó, không cần nghĩ cũng trả lời được, "Em có thể chờ anh mà." Thậm chí cậu đã nghĩ xong cách giải quyết, "Sau khi tan học em không về nhà, em sẽ làm bài tập với Viên Tiểu Bàn và Linh Linh ở tiệm bánh ngọt, khi nào anh tan học thì đến tìm em, chúng ta cùng về nhà."
"Em nghĩ xa quá nhỉ."
Vệ Lam cười hì hì, "Đâu xa bao nhiêu, đây là chuyện mùa thu năm nay, giờ là đầu hè rồi."
Như cậu nói, đúng là không xa thật, rất nhanh, Vệ Lam đã nghênh đón kì thi cuối học kì. Đa số học sinh tốt nghiệp trường tiểu học này đều sẽ lên trường cấp hai Tư Trí, Viên Tiểu Bàn ngồi trên xà kép, đung đưa chân hỏi Vệ Lam, "Tiểu Lam, cậu định vào trường nào, Tư Trí sao?"
Hai tay Vu Linh chống trên xà kép, cũng nhìn cậu, chờ đáp án của cậu.
Vệ Lam "Ừm" một tiếng, gật đầu nói: "Đúng vậy, nó đó."
"Tớ cũng học trường này." Viên Tiểu Bàn phụ họa.
Vu Linh nhấc tay, "Tớ nữa."
Ba bọn họ vui mừng nhảy xuống khỏi xà kép, chạy ra tiệm bánh ngọt trước cổng trường học, ăn thật nhiều bánh kem để chúc mừng bọn họ tốt nghiệp tiểu học, sắp lên cấp hai.
Vệ Lam thật sảng khoái vỗ vỗ ngực mình, bảo đảm với tiểu đồng bọn, "Yên tâm, lên cấp hai, tớ vẫn sẽ che chở cho các cậu."
Viên Tiểu Bàn ăn bánh kem, mơ hồ không rõ nói, "Tiểu Lam, là chúng ta cùng che chở cho Linh Linh."
"Là tớ quản các cậu!" Vu Linh nhìn hai thằng bạn chí cốt của mình, phản bác, "Nếu không có tớ, không biết hai cậu phải gặp rắc rối gì đâu!"
Vệ Lam và Viên Tiểu Bàn mới không nghĩ như vậy, nhưng căn cứ vào việc Vu Linh là con gái, nên bọn họ mới vô thức nhường nhịn cậu ấy, trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra, liếc nhau, không diss lại.
Vu Linh rất vừa lòng, cô bé nâng má, nhìn Vệ Lam, "Tiểu Lam cậu nhớ về nhà nói với mẹ cậu một tiếp, chúng ta phải học cùng lớp đó."
Viên Tiểu Bàn xung phong nhận việc, "Để tớ nói, Tiểu Lam không cần nói đâu, tớ nói với mẹ tớ một tiếng là được rồi."
Vu Linh biết trong nhà Viên Tiểu Bàn cũng rất lợi hại, gật gật đầu, xem như đã hẹn xong.
Vệ Lam thi xong, chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, xem như đã giải phóng hoàn toàn. Cậu ở nhà mấy ngày, rồi đến nhà Vệ Minh ở mấy ngày, đến lúc gặp lại Vệ Huân, vừa cho hắn xem ảnh mình chụp ở chỗ Vệ Minh, vừa nói với hắn, cậu muốn đi chơi. Cậu ôm cánh tay Vệ Huân hỏi hắn, "Chúng ta ra ngoài chơi được không? Em chưa từng ra ngoài chơi với anh bao giờ."
Ngày thường Vệ Huân chưa bao giờ ra ngoài chơi, bị Vệ Lam hỏi như vậy, nhất thời không nghĩ ra đi đâu thì được. Hắn nhìn vẻ mặt chờ mong của Vệ Lam, cũng không đành lòng từ chối, đột nhiên nghĩ đến hôm trước Lâm Tây Trạch hỏi hắn có muốn leo núi không, vì thế cầm lấy di động, gọi điện cho Lâm Tây Trạch.
Lâm Tây Trạch đang chuẩn bị xuống hồ bơi, nghe tiếng điện thoại vang lên, cầm lấy nhìn thoáng qua, khi thấy trên màn hình hiển thị là Vệ Huân gọi tới, cả kinh xém chút ngã thẳng xuống hồ, hắn tò mò nhấc máy, hỏi, "Sao vậy?"
"Hôm bữa cậu nói muốn leo ngọn núi nào?"
"Núi Minh Cảnh." Lâm Tây Trạch trả lời, "Không phải cậu không đi sao?"
"Ngày mai rảnh không?" Vệ Huân không có trả lời hắn, mà hỏi ngược lại.
"Tôi hả?" Lâm Tây Trạch không thể tin được, "Cậu muốn đi? Được thôi, tôi rảnh."
"Sáng mai, trước cửa nhà tôi, mấy giờ thì đi được?"
"Leo núi thì phải đi sớm chút, chúng ta lái xe qua đó cũng phải mất một tiếng đồng hồ, vậy 8 giờ đi. Vậy leo núi xong thì chúng ta còn ăn một bữa được, a đúng rồi, tôi gọi thêm đám Tưởng Thịnh nha, mấy hôm trước các cậu ấy cũng muốn hẹn cậu đi chơi nhưng mãi mà cậu không đi, thừa dịp này chúng ta tụ tập một lần."
Ý định ban đầu của Vệ Huân là muốn để Lâm Tây Trạch làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn và Vệ Lam làm, nhưng Lâm Tây Trạch lại đưa ra đề nghị này. Vệ Huân nghĩ nghĩ, đúng là thời gian này vì Vệ Lam mà tan học là hắn về nhà ngay, Tưởng Thịnh và Lâm Tây Trạch hẹn hắn rất nhiều lần nhưng đều bị hắn từ chối.
Tất nhiên hắn cũng không để bụng Tưởng Thịnh bọn họ, nhưng dù sao cũng khoác một lớp áo bạn bè, hơn nữa về sau những người này cũng là người của mình, nên hắn cúi đầu hỏi Vệ Lam, "Bạn anh đi chơi cùng chúng ta được không?"
Vệ Lam rất hào phóng, "Được nha, em chưa từng gặp bạn anh bao giờ đâu."
Lâm Tây Trạch vểnh tai nghe ngóng bên kia có một âm thanh khác, hỏi, "Ai đó, Vệ Huân cậu đang nói chuyện với ai đó?"
Vệ Huân không trả lời hắn, mà tiếp tục hỏi Vệ Lam, "8 giờ xuất phát, được không?"
Vệ Lam gật đầu, cậu một lòng muốn ra ngoài chơi, đi sớm chút cũng có sao đâu.
Vệ Huân thấy cậu đồng ý, nói với Lâm Tây Trạch: "Vậy làm theo cậu nói đi, cậu phụ trách liên hệ, như đi."
"Ít nhất cậu phải nói người bên cạnh cậu là ai cho tôi biết chứ? Mai cậu muốn mang người theo hả?"
"Ừ," Vệ Huân trả lời, "Em trai tôi."
Hắn nói xong, cúp máy.
Chỉ còn lại một mình Lâm Tây Trạch cầm điện thoại với vẻ mặt ngây ngốc, em trai Vệ Huân?? Bên nội hay bên ngoại?? Vệ Huân có đứa em họ nào quan hệ tốt đến mức có thể mang ra ngoài chơi hả?!
Lâm Tây Trạch cảm thấy trong lòng mình như có mười mấy con mèo, điên cuồng gãi lòng hiếu kỳ của hắn, cào hắn đến mức hận không thể lập tức để tài xế đưa hắn đến nhà Vệ Huân ngay, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, yên lặng cầm di động bắt đầu thông báo với mọi người mai đi chơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook