Phòng của Vệ Huân rất lớn, trang trí cực kì tối giản, trang trí nghiêng về sắc trầm, giống như căn phòng mẫu. Đó giờ Vệ Huân vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng giờ lại thấy hình như quá cứng nhắc.1

Hắn đặt Vệ Lam xuống giường, Vệ Lam vươn tay cởi quần đùi của mình, chuẩn bị thay đồ ngủ mới nhớ ra, "Em không có mang đồ ngủ theo."

Vệ Huân đã định để cậu mặc đồ mình, lại nghĩ đến đồ ngủ của quá lớn không vừa người, nên nói, "Anh tìm cho em cái áo tay ngắn vậy, cũng hơi lớn, em mặc như áo ngủ đi."

Vệ Lam lắc đầu, "Em chỉ muốn mặc đồ ngủ của em thôi à."

Cậu kéo cặp mình ra, lấy chìa khóa đưa cho Vệ Huân, "Anh, anh giúp em đi lấy chút được không? Ở trong tủ quần áo đó."

Vệ Huân muốn lăn qua lộn lại đi theo một chuyến, hỏi cậu, "Không mặc đồ ngủ của em thì không được sao?"

Vệ Lam nghe hắn hỏi như vậy, rất nghiêm túc tự hỏi một lát, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo con tim, trả lời đúng sự thật, "Rất kỳ quái." Cậu nói, "Anh giúp em đi lấy đi mà, được không? Em ở đây chờ anh."

Vệ Huân không còn cách nào, đành phải đồng ý.

Vệ Lam ngồi trong chăn, cười cảm ơn hắn, "Cảm ơn anh."

Vệ Huân cầm chìa khóa ra khỏi nhà, đi lấy đồ ngủ cho Vệ Lam. Vệ Lam ngồi trong chăn rảnh rỗi không biết làm gì, thấy trong phòng ngủ Vệ Huân có bàn học, rồi mặc cái quần đùi mình vừa cởi ra lại, đi đến bàn học luyện chữ.

Cậu sợ mình mà ngủ mất thì khi Vệ Huân mang đồ ngủ về kêu cậu dậy, cậu sẽ dùng dằn phát giận, vậy thì không tốt chút nào.1

Vệ Huân lấy quần áo về, thấy cháo đã nấu xong nên kêu thím Vương bưng lên lầu, thím Vương vội vàng tìm một cái mâm bày cháo và đồ ăn lên đó, rồi đi về hướng cầu thang.

Vệ Huân lên lầu mở cửa ra đã nhìn thấy Vệ Lam đang ngồi luyện chữ trên bàn của mình. Phòng ngủ của hắn rất ít người được vào, bàn học cũng rất ít người ngồi đó, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người khác ngồi trên bàn mình, nói không ra cảm giác hiện tại nhưng vẫn cảm thấy hình như cũng không phải không được.

Hắn đặt đồ ngủ xuống giường rồi mới bước qua, Vệ Lam thấy hắn về, chỉ chữ mình viết cho hắn xem, "Em đang đợi anh nè, em không muốn làm bài tập nên đành luyện chữ."

Vệ Huân gật đầu, Vệ Lam đã luyện chữ được một thời gian, cũng có tiến bộ rất rõ ràng. Vệ Huân thấy chữ của cậu ngày càng giống chữ của mình, rất vừa lòng.

Thím Vương nhanh chóng bưng cháo và đồ ăn vào, khi bà thấy Vệ Lam đang ở phòng ngủ Vệ Huân còn phải hơi kinh ngạc, Vệ Huân không thích người khác vào phòng ngủ của hắn lắm, dù là một vài người bạn của hắn tới chơi cũng không dám tuỳ tiện vào phòng ngủ của hắn. Nhưng mà, thím Vương nghĩ lại, không thể lấy tiêu chuẩn của người khác mà gán vào Vệ Lam, Vệ Huân chưa từng cõng ai bao giờ, không phải cũng vừa cõng Vệ Lam lên lầu sao?

Bà nghĩ thế, rồi đi hỏi Vệ Huân, "Để ở đâu được vậy cậu?"

Vệ Huân liếc mắt ý bảo để xuống bàn trà bên cạnh, "Để đó đi."

Thím Vương để cháo và đồ ăn xuống xong, Vệ Lam cũng đã nhích qua tới, ngồi xuống ghế sô pha nhỏ cạnh bàn trà, Vệ Huân ngồi xuống đối diện cậu, nói, "Em nhìn xem xem có thích ăn không?"

Vệ Lam cúi đầu ăn một muỗng cháo, lại ăn hai miếng cải bẹ, gật gật đầu, "Được ạ." Cậu nói.

"Vậy ăn đi."

Vệ Huân nói xong thì cũng bắt đầu ăn phần của mình.

Bởi vì Vệ Lam bị bệnh nên Vệ Huân cũng không gắp đồ ăn vào chén cho cậu, đó giờ Vệ Lam không bao giờ chủ động gắp món mình không thích, nên chỉ gắp cải bẹ vào chén rồi ăn cùng cháo.

Sau khi bọn họ cơm nước xong không bao lâu, Vệ Lam đang chuẩn bị ngủ đã nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó lại vang lên một giọng nói trong trẻo: "Thiếu gia."

Vệ Lam nhìn Vệ Huân, Vệ Huân bình tĩnh nói, "Em thay đồ tiếp đi."

Hắn đối diện ngoại đạo: "Đợi một lát."

Người đứng ngoài cửa không lên tiếng nữa.

Vệ Lam thay đồ ngủ của mình xong, áo tay ngắn quần đùi, trên áo còn in hình một con khủng long xanh.

Cậu rất tự nhiên kéo chăn ra, muốn chui vào lại bị Vệ Huân kéo lại, Vệ Huân nói, "Em chờ chút đã, bác sĩ tới rồi, để chú ta khám cho em."

Vệ Lam nhíu mi lại ngay, "Em không muốn khám bác sĩ."

"Ngoan, chỉ khám xem bệnh của em có nặng không."

"Không nặng đâu, dì đã đo nhiệt độ cho em rồi, chỉ sốt nhẹ thôi, không nặng chút nào, em uống thuốc rồi ngủ một giấc, ra mồ hôi thì khoẻ lại thôi."

"Bác sĩ đã tới rồi thì cứ khám đi."

Vệ Lam cúi đầu, im lặng kháng cự.

Vệ Huân không hiểu sao cậu lại kháng cự bác sĩ đến vậy, đành phải sáp lại gần, nâng đầu cậu lên lên, giảng đạo lý với cậu, "Vệ Lam, bị bệnh thì phải để bác sĩ khám, đặc biệt là em vẫn còn là trẻ em, nếu mẹ em hoặc ông ngoại em ở đây, em cũng sẽ cáu kỉnh vậy sao?"

Vệ Lam nhìn hắn, một lúc sau mới thỏa hiệp, "Vậy không chích được không? Em sợ đau, em không thích chích đâu."

Cậu kéo kéo tay Vệ Huân, nhẹ nhàng phe phẩy qua lại, lấy lòng nói, "Anh ơi, em uống thuốc nhưng không chích được không?"

Vệ Huân không biết bình thường cậu có chích không, nhưng Vệ Lam đã lui một bước, hắn cũng không thể mạnh mẽ buộc cậu, bởi vậy gật gật đầu, "Không chích bây giờ."

Hắn định lát nữa sẽ gọi cho Vệ Hy, hỏi xem bình thường Vệ Lam bị bệnh sẽ như thế nào.

Vệ Huân kêu "vào đi", bác sĩ gia đình mới vào phòng.

Vệ Lam quay đầu nhìn qua, là một chú mang mắt kính, trời sinh cậu không thích bác sĩ nên quay đầu qua chỗ khác, không nhìn ông.

Lúc Hoắc Đình nhìn thấy một đứa bé đang trên giường cũng phải ngây ngẩn cả người. Vệ Huân là một người sống cô độc, trời sinh tính tình hắn đã lãnh đạm, ngay cả quan hệ với cha mình cũng rất bình thường, vài năm trước Vệ Nghiệp Thành sống cùng hắn trong ngôi biệt thự này, số câu hai người nói với nhau cũng ít đến đáng thương. Sau này Vệ Nghiệp Thành lại bận làm ăn, dọn vào trung tâm thành phố, thì hắn ở biệt thự này một mình, không mời bạn bè tới chơi, cũng không qua lại với thân thích. Đây vẫn là lần đầu tiên Hoắc Đình nhìn thấy một người khác xuất hiện trong nhà Vệ Huân, vậy mà còn là một đứa nhỏ.

Vệ Huân ngồi ở mép giường, nói với Hoắc Đình: "Nó bị sốt, chú khám đi."

Hoắc Đình mở hòm thuốc của mình ra, lấy nhiệt kế ra đo cho Vệ Lam, không nặng lắm, nhiệt độ không quá cao.

Ông hỏi Vệ Lam thấy trong người thế nào, Vệ Lam dùng ngôn ngữ của mình miêu tả lại, Hoắc Đình cảm thấy không sao cả, đơn thuần là bị sốt thôi, chích một mũi là được.

"Chích một mũi là ổn." Ông nói.

"Không chích." Vệ Lam phản bác ông.

Hoắc Đình mới không nghe lời cậu, ông nhìn Vệ Huân, hỏi hắn, "Chích không?"

"Không chích." Vệ Lam đoạt lời hắn.

Vệ Huân thấy cậu bài xích như vậy, đành phải nói, "Không chích, lấy cho nó chút thuốc đi."

"Lấy ít thôi." Vệ Lam nói.

Hoắc Đình:......

Vệ Huân liếc Vệ Lam một cái, Vệ Lam không đợi hắn nói chuyện, đã bán thảm trước, "Em sợ đắng."

Vệ Huân phải bị cậu làm cho tức cười, "Em vừa sợ đau, vừa sợ đắng, con trai sao lại yếu ớt vậy hả." Không giống cháu ngoại Vệ Minh chút nào hết.

Vệ Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Em là tiểu thiếu gia mà, tiểu thiếu gia nhà ai mà không yếu ớt, khi còn nhỏ em bị trầy đầu gối, mẹ em vô cùng đau lòng luôn á."

Vệ Huân bất đắc dĩ đỡ trán, cảm thấy Vệ Hy thật nuông chiều Vệ Lam.

Hắn quay đầu nhìn lại Hoắc Đình, "Kê thuốc đi."

Hoắc Đình kê mấy loại thuốc hạ sốt bình thường, không nhiều cũng không ít, Vệ Huân ra hiệu bảo ông đi được rồi, Hoắc Đình xuống lầu thuận tiện kêu thím Vương bưng một ly nước ấm lên.

Vệ Lam ôm ly nước ấm uống thuốc, sau đó lấy kẹo trong cặp mình ra, bỏ vào miệng cắn để hòa tan vị thuốc.

Cậu cho Vệ Huân một viên, Vệ Huân lắc lắc tay, "Anh không cần."

Nhưng lúc hắn đang nói chuyện Vệ Lam đã tay mắt lanh lẹ trực tiếp nhét kẹo vào miệng hắn, cong mắt cười cười.

Vệ Huân không còn cách nào, chỉ có thể nhắc cậu chút nữa phải đánh răng thật kỹ.

Vệ Lam rửa mặt đơn giản rồi nằm trên giường ngủ.

Vệ Huân bị cậu lăn lộn một hồi, đến lúc rảnh tay đã gần 9 giờ. Hắn còn chút chuyện chưa làm xong, nên ra khỏi phòng ngủ đến thư phòng, mới xem sáhc được một lát, đã nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại của Vệ Lam gọi cho Vệ Hy.

Thời gian chờ Vệ Hy nghe máy tương đối dài, hình như là đang bận gì đó, sau khi nghe máy lại rất dịu dàng quan tâm, hỏi: "Sao vậy bé cưng? Nhớ mẹ lắm hả? Ngày mốt mẹ về mang quà cho con nha."

Vệ Huân bình tĩnh nói: "Chào cô, cháu là Vệ Huân."

Vệ Hy sửng sốt rồi lập tức hỏi lại, "Tiểu Lam ở chỗ cháu sao?"

"Đúng vậy, nó bị bệnh nên cháu đón nó đến đây ở. Hình như Vệ Lam không muốn nói với cô chuyện này, cháu có việc muốn hỏi cô nên chờ nó ngủ mới gọi điện."

Vệ Hy hiểu được tại sao Vệ Lam không muốn nói cậu bị bệnh với cô, con cô, nhìn thì không tim không phổi nhưng thật ra là một đứa bé hiểu chuyện vô cùng, nên nó chưa bao giờ nói với mình những chuyện này, bởi vì mình đang ở nơi khác, nếu biết thì cũng chỉ có thể lo lắng vô vị mà thôi.

"Cháu muốn hỏi cô chuyện gì?" Vệ Hy nói.

"Hình như Vệ Lam không thích để bác sĩ khám, đó giờ nó bị bệnh đều không cần chích sao?"

"Không chích." Vệ Hy nói, "Khi còn nhỏ có một lần Tiểu Lam bị bệnh, bị chích một mũi, chắc là lúc ấy còn quá nhỏ, đau đến chảy nước mắt, nên từ đó về sau nó không thích bác sĩ, cũng không muốn bị chích."

"Vậy nó bị sốt, chỉ uống thuốc thôi cũng không sao à?"

Vệ Hy không nghĩ tới hắn lại nghiêm túc với chuyện này như vậy, lại sinh ra vài phần hảo cảm với Vệ Huân, "Không sao hết, tố chất thân thể của nó không tệ, nên bị bệnh cũng chỉ khó chịu trong ngày thôi, nhưng rất nhanh sẽ khoẻ lại, cháu để nó ngủ một giấc, ra chút mồ hôi thì mai lại không có việc gì."

"Được."

"Làm phiền cháu."

"Không phiền." Vệ Huân trả lời xong, nói, "Cháu cúp máy trước."

"Được."

Sau đó, Vệ Hy cúp máy.

Vệ Hy nhìn cái điện thoại trong tay, nghĩ đến Vệ Huân vừa gọi điện cho mình, luôn cảm thấy hình như trong lúc mình không chú ý, con trai mình ngày càng gần gũi với Vệ Huân. Cô hơi sầu, cô từng nghe nói tính cách của Vệ Huân, Vệ Lam lại là đứa bé rất có chủ kiến, bây giờ Vệ Lam và Vệ Huân ở chung vui vẻ thì cũng được, nhưng nếu ngày nào đó Vệ Lam và Vệ Huân lại xung đột vì người nào hay chuyện nào đó, Vệ Lam 12 tuổi đối mặt với Vệ Huân 17 tuổi, không chút phần thắng nào. Đến lúc đó, người bị thương và tổn thương đều sẽ là Vệ Lam.

Vệ Huân đọc sách xong, làm xong việc hô nay mới về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.1

Hắn đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy Vệ Lam đang yên tĩnh ngủ trên giường mình, Vệ Huân đi qua sờ trán cậu, hơi có chút mồ hôi mịn. Hắn vào toilet tìm cho Vệ Lam một cái khăn lông, rồi trở lại ngồi bên mép giường giúp cậu lau mặt.

Động tác của hắn rất nhẹ, Vệ Lam ngủ rất ngon lành, lau mặt xong Vệ Lam cũng không thức.

Vệ Huân nhìn cậu một lát, thấy cậu ngủ cũng coi như an ổn. Lúc này mới đứng dậy vào toilet tắm rửa đơn giản một lát, nằm vào trong chăn.

Hắn và Vệ Lam đắp hai cái chăn riêng, giường rất lớn, hai người hai cái gối đầu hai tấm chăn, nhưng điều này cũng không thể ngăn Vệ Huân cảm thấy kì quái vì lần đầu tiên ngủ cùng người khác. Vệ Huân vô thức nhìn qua chỗ Vệ Lam, Vệ Lam ngủ rất thơm ngon, vì bị sốt nên mặt hồng hồng. Hắn nhìn Vệ Lam, vươn tay tắt đèn đầu giường, từ từ nhắm mắt lại.1

Màn đêm yên tĩnh đen nhánh, nhưng không lâu sau, Vệ Huân lại mở mắt.

Vệ Huân mất ngủ, bởi vì lần đầu tiên trên giường nhiều thêm một người, nên hơi mất ngủ. Hắn nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, sau đó lại nhắm lại, cuối cùng, Vệ Huân cảm thấy thà làm chút chuyện có ý nghĩa còn hơn nằm đây mất ngủ vô nghĩa như vậy. Hắn bất đắc dĩ mở đèn đầu giường, xuống giường, lấy một cái khăn lông lạnh lau mặt cho Vệ Lam, thấy chưa đủ, hắn còn lau cổ và tay cho cậu.

Hắn sờ trán Vệ Lam, vẫn nóng, Vệ Huân gấp gấp khăn lông rồi đắp lên trán cậu, rồi lại lo lắng đắp lâu không biết có bị gì không, vì thế sau khi khăn lông không còn lạnh, lại lấy ra.

Đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người bệnh, không có kinh nghiệm gì, lo trước lo sau nhưng động tác rất nhẹ nhàng, dịu dàng tinh tế.

Vệ Huân làm xong hết thảy, lại tắt đèn lần nữa, nằm xuống giường. Hắn ép buộc mình ngủ, nhưng vẫn không ngủ được, hắn cứ nhắm mắt nằm đó, thẳng đến gần 5 giờ sáng, mới từ từ thiếp đi.

Sáng sớm 6 giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Vệ Huân giơ tay ấn đồng hồ báo thức, quay đầu nhìn Vệ Lam bên cạnh. Vệ Lam còn đang ngủ, cậu ngủ rất yên ổn, cả đêm cũng không động đậy gì.

Vệ Huân thò người qua sờ trán cậu, không còn nóng như hồi tối.

Vệ Huân nghĩ chắc là hết bệnh rồi, nhưng lại không dám chắc chắn, hắn muốn gọi Vệ Lam dậy, để Vệ Lam đo nhiệt độ cơ thể, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngủ say của cậu lại không đành lòng. Nghĩ thầm, chờ cậu tỉnh ngủ rồi nói sau.

Vệ Huân gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của mình xin nghỉ, lại lấy số giáo viên chủ nhiệm của Vệ Lam trong điện thoại cậu, gọi điện xin nghỉ cho Vệ Lam. Lúc hắn thả điện thoại xuống, cân nhắc xem mình có nên ngủ thêm một lát không, nhưng Vệ Huân lại không thấy buồn ngủ, cho hắn rất có nghị lực bước xuống giường, bắt đầu làm bài Vệ Nghiệp Thành giao cho.

Hắn luôn tự kiềm chế bản thân, sống có kế hoạch, yêu cầu rất cao, lại không để bụng bản thân mình. Vệ Lam bị sốt, hắn sẽ vô thức nhường nhịn Vệ Lam, sẽ dịu dàng tinh tế chăm sóc, sẽ tình nguyện để mình mất ngủ cũng muốn Vệ Lam ngủ an ổn, nhưng nếu đổi lại là hắn, Vệ Huân lại cảm thấy không sao hết, sinh lão bệnh tử đối với Vệ Huân chỉ là chuyện rất đơn giản. Hắn từng bước từng bước bước trên quỹ đạo cuộc đời mình, không có nồng cháy, không có nhiệt tình yêu thương, cuộc sống của hắn xa xa không giống một thiếu niên 17 tuổi, đối với Vệ Huân, dù là có người nói với hắn, ngày mai hắn sẽ chết thì Vệ Huân cũng sẽ không có dao động cảm xúc gì quá lớn, chỉ "ồ" một tiếng, tỏ vẻ mình biết rồi.

Hắn không giống những người khác, hắn có khuyết tật về tính cách, từ nhỏ Vệ Huân đã biết nhưng trước giờ hắn không thèm để ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương