Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
-
Chương 212: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (18)
Cùng ngày Đỗ Hạo Bằng rời khỏi, official weibo của《The family》 đăng bài thanh minh về chuyện Đỗ Hạo Bằng rời khỏi, bài thanh minh viết rất ngắn gọn, không có viết nguyên nhân cụ thể, chỉ tỏ vẻ nhà Đỗ Hạo Bằng, Quách Tử Anh vì lí do cá nhân nên tạm thời không quay nữa. Bài thanh minh này gây ra một trận xôn xao trên mạng, các dân mạng sôi nổi suy đoán rốt cuộc là vì sao? Lí do cá nhân thế nào mới làm bọn họ đã tham gia rồi rút lui? Nếu muốn rút lui, vì sao không rút lui trước khi bắt đầu chứ?
"Sao lại đột nhiên rời khỏi? Đã xảy ra vấn đề trong quá trình quay thật đúng không?"
"Nếu là lí do cá nhân, vậy chẳng phải không nên rút lui trước khi bắt đầu quay sao? Vì sao quay hai ngày rồi bây giờ mới nói rời khỏi thế? Không phải đã xảy ra mâu thuẫn với tổ chương trình trong lúc quay chứ?"
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng cũng không liên tưởng đến Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, dù sao hình tượng trước công chúng của hai người luôn rất tốt. Tiểu Lâm phụ trách tuyên truyền vẫn canh giữ trước máy tính, dán mắt nhìn chằm chằm Weibo của Đỗ Hạo Bằng và Quách Tử Anh, lo lắng hai người nói những điều không nên nói. Nhưng thẳng đến một ngày sau, Weibo của Đỗ Hạo Bằng vẫn không có chút động tĩnh gì, Tưởng đạo cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không thiếu cảnh giác, mà vẫn để Tiểu Lâm tiếp tục nhìn chằm chằm.
Đỗ Hạo Bằng nào còn tâm tư quản thanh minh trên mạng của Tưởng đạo, bây giờ hắn đang vội vàng tổ chức ngôn ngữ, phỏng đoán rốt cuộc Giang Mặc Thần cảm thấy hắn thế nào? Chán ghét? Vô cùng chán ghét? Đặc biệt chán ghét? Hay là chán ghét vẫn có thể tha thứ được? Phải cân nhắc xem Giang Mặc Thần có động tác gì tiếp theo không, mình phải nói chuyện thế nào mới có thể làm Giang Mặc Thần xóa bỏ toàn bộ hắn ân oán trước đó với mình. Đỗ Hạo Bằng sầu thúi ruột, một câu mà phải đánh tới đánh lui nhiều lần, cuối cùng đơn giản vứt điện thoại qua một bên, nhức đầu chống mặt.
Đỗ Mông chưa từng nghe qua tên của Giang Mặc Thần, nhưng hắn từng nghe tên của Giang Tinh Thần, tuy người ngoài đều cho rằng cho tới bây giờ vẫn là ba Giang đang cầm quyền nhà họ Giang, nhưng người trong giới ít nhiều điều biết nhà họ Giang sớm đã uỷ quyền cho đời sau. Đỗ Mông không biết vì sao đột nhiên Đỗ Hạo Bằng lại hỏi ông chuyện của Bác Phong và Giang Mặc Thần, nhưng ông đoán chắc là con trai mình đã gặp hai người kia, nên ông mạnh dạn đánh bừa nói phỏng đoán của mình cho Đỗ Hạo Bằng nghe, "Ba chữ Giang Mặc Thần đã có hai chữ trùng với Giang Tinh Thần, nếu con nói Giang Mặc Thần này quen biết với Bác Phong, vậy chắc đó là người nhà họ Giang. Vận may của con khá tốt, có thể một lần gặp được hai người kia, giao tiếp thật tốt với hai người họ đi, sau này sẽ có lợi với con và nhà chúng ta."
Đỗ Hạo Bằng muốn hỏi vậy nếu con đắc tội bọn họ thì sao? Nhưng hắn không dám nói ra khỏi miệng, vì ba hắn đã bắt đầu hứa hẹn cho hắn một tấm vé máy bay hữu danh vô thực. Con cái nhà họ Đỗ nhiều, mỗi người đều nhìn chằm chằm vị trí của Đỗ Mông, Đỗ Mông phân cho mỗi người một chút quyền lực, để bọn họ kìm chế lẫn nhau, ước thúc lẫn nhau, nhà này chỉ có cậu cả và cậu tư, một người làm việc khéo đưa đẩy, một người làm việc lớn gan, nên được Đỗ Mông coi trọng, bọn họ nhiều cơ hội hơn. Đỗ Hạo Bằng cậu ba không có gì đặc sắc, bị kẹp ở giữa, nửa vời, có hơi xấu hổ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe cha hắn ký thác kỳ vọng vào mình, nhìn thấy ông đang quy hoạch tiền đồ tốt đẹp cho mình, nên hắn nói không nên lời, cũng không dám nói ra. Sau khi cúp máy chỉ có thể cầm di động, cân nhắc làm sao thì Giang Mặc Thần mới thay đổi ấn tượng với mình, nếu có thể, tốt nhất là hai người có thể hóa thù thành bạn.1
Trong lòng Đỗ Hạo Bằng nhịn không được trách cứ ba hắn, vì sao không nói với hắn mấy điều đó sớm hơn, vậy thì từ ban đầu hắn đã có thể chung sống thật tốt đẹp với nhóm người Giang Mặc Thần, không chừng quay xong chương trình này thì bọn họ đã trở thành bạn bè. Cứ như vậy, hắn có thể mượn thế lực của hai nhà Giang, Bác dùng, chỉnh sửa địa vị ở nhà của mình, trở thành người điều hành đời tiếp theo của nhà họ Đỗ.16
Lúc này, hắn đã hoàn toàn quên mất, từ lúc bắt đầu, hắn đã không đặt chương trình này vào mắt, chỉ là sau khi nghe Tưởng đạo nói chương trình này có thể hoả bạo xong, Quách Tử Anh cũng nói như vậy, nên hắn mới cảm thấy có thể mượn cơ hội này tuyên truyền nhãn hiệu công ty mình một tay sáng lập mới cho ra mắt, nên mới cố mà làm, tham gia chương trình này.
Hắn cảm thấy mình là đang hạ thấp thân phận lên chương trình này, nên cũng không có nói với người trong nhà, thậm chí còn chưa nhìn kỹ khách quý cùng quay, chưa chuẩn bị bất kì thứ gì, chỉ mang theo ngạo mạn và khinh thường của mình khoan thai mà đến, nhưng nào biết tuy rằng《The family》là miếu nhỏ, nhưng lại chứa tận hai tôn đại Phật, mà vị nào hắn cũng không đắc tội nổi.
Cuối cùng Đỗ Hạo Bằng vẫn lựa chọn Tưởng đạo làm điểm móc nối, hắn gọi điện cho Tưởng đạo, hiếm khi hạ mình, tỏ vẻ trước đó là mình không đúng, hắn đã biết sai, hy vọng có thể về tổ quay tiếp, cũng hy vọng Tưởng đạo có thể giúp hắn điều hoà không khí, hắn nhất định sẽ quản giáo con gái thật tốt, bảo đảm sẽ không để con gái mình đi trêu chọc hai đứa nhỏ nhà họ Giang.
Tưởng đạo bị thái độ thay đổi đột ngột của hắn làm hoảng sợ, thậm chí nhìn lại tên người gọi đến, xác định đúng là Đỗ Hạo Bằng thật, chứ không phải lừa đảo.
Cô không rõ vì sao lúc đi Đỗ Hạo Bằng còn bộ dáng "Các người chờ đó cho tôi", sao bây giờ lại biến thành "Sao cũng được, chỉ cần chị cho tôi về là được", chuyển biến này không khỏi quá nhanh rồi, Tưởng đạo nhịn không được phải phun tào, vừa mới đi thôi mà đã chạy tới Tứ Xuyên học biến sắc mặt sao? Vậy việc học của hắn đã có thành tựu rồi.
Đương nhiên là Tưởng đạo không đồng ý rồi, quyền quyết định của chuyện này không nằm ở chỗ cô, từ lúc bắt đầu người chủ trương để Đỗ Hạo Bằng rời khỏi đã không phải cô, cô chỉ là sau khi nghe thấy lời nói đầy ác ý của Đỗ Hạo Bằng, mới cảm thấy đúng là hắn nên đi, vậy nên, chắc chắn cô sẽ không cho Đỗ Hạo Bằng về lại.
Đỗ Hạo Bằng bị cô từ chối, đành phải căng da đầu, tiếp tục soạn chữ. Hắn không có số điện thoại và WeChat của Giang Mặc Thần, nhưng bởi vì mọi người đều ở chung nhóm chat 《the family》, nên Đỗ Hạo Bằng có thể gửi lời mời bạn tốt với Giang Mặc Thần, lúc gửi lời nhắn xin bạn tốt cũng viết rõ ràng suy nghĩ của mình, biểu đạt lời xin lỗi của mình, hơn nữa cũng biểu đạt trái tim muốn tiếp tục ghi hình của mình với Giang Mặc Thần.
Đỗ Hạo Bằng gõ gõ đánh đánh, lại cảm thấy nói thế nào cũng không đúng, hắn vừa không muốn biểu hiện của mình quá thật mất mặt, lại lo lắng nếu mình không cúi đầu, thì không thể làm Giang Mặc Thần vừa lòng, Giang Mặc Thần sẽ không tha thứ cho hắn. Hắn bất đắc dĩ lại ném điện thoại qua một bên, nhưng chẳng được bao lâu lại cầm lên, hắn click mở nhóm chat WeChat, chỉ thấy dưới cùng cuộc trò chuyện, có tám chữ màu đen rõ ràng, kích cỡ chữ không lớn không nhỏ, đoan chính viết: Bạn bị "Tưởng đạo" xoá khỏi nhóm chat.7
Đỗ Hạo Bằng:......
Cuối cùng Đỗ Hạo Bằng vẫn phải căng da đầu gửi lời mời kết bạn cho Giang Mặc Thần, hắn thấp thỏm chờ trả lời, nhưng lại không chờ được kết quả gì, lời mời này giống như đá chìm xuống biển, không tiếng vọng lại, dù trái tim Đỗ Hạo Bằng bị dằn xé thế nào cũng không được chấp nhận.
Giang Mặc Thần không phí bao nhiêu thời gian trên người Đỗ Hạo Bằng nữa, đối với hắn mà nói, nhìn thấy lời mời kết bạn và lời xin lỗi yếu thế của Đỗ Hạo Bằng, thì tất cả cũng đã kết thúc. Đỗ Hạo Bằng sẽ biết rõ còn cố tình đến trêu chọc hắn tiếp, hắn không cần lãng phí thời gian trên người người này nữa. Nên Giang Mặc Thần từ chối lời mời của hắn, cất di động, chuẩn bị đi ngắm đom đóm ở bờ sông trong rừng cùng Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên.
Cùng đi xem còn có Bác Nghiên, Bác Phong và Phó Mẫn Chi. Lúc Bác Nghiên nghe Kỳ Kỳ nói tối nay nhà bọn họ sẽ đi ngắm đom đóm, thì tỏ vẻ mình cũng muốn đi, Kỳ Kỳ rất vui vẻ hẹn nhóc, "Vậy tối tớ đi tìm cậu."
Đương nhiên Yến Thanh Trì không thể nào để bé ra ngoài một mình vào buổi tối, nên bọn họ cùng đi tìm Bác Nghiên. Bác Nghiên lôi thêm Bác Phong và Phó Mẫn Chi, nói "cùng đi nha", gần đây Phó Mẫn Chi và Bác Phong đang ở thời kỳ cân bằng vi diệu, hai người liếc nhau một cái, không từ chối, coi như là đồng ý rồi.
Hai nhà cùng ra ngoài chơi, ba cục cưng đi tuốt đằng trước, Kỳ Kỳ và Bác Nghiên còn chơi đùa với nhau, hai bé chạy cách nhau rất gần, cậu đuổi theo tớ, tớ đuổi theo cậu, chân ngắn của Nghiên Nghiên đuổi theo bọn họ. Bước chân bé ngắn, lúc đuổi không kịp lập tức hô to: "Anh hai, anh đi chậm thôi, chờ em với."
Kỳ Kỳ và Bác Nghiên sẽ lộn về tìm bé con, kéo tay nó, cả ba đứa cùng chạy về trước. Nghiên Nghiên đi ở giữa, vui vẻ nắm tay lắc qua lắc lại, cười hắc hắc, Kỳ Kỳ chọc nó, "Nghiên Nghiên hát một bài đi?"
Nghiên Nghiên hỏi bé, "Hát bài nào nha?"
"Hát bài con lừa con."
Nghiên Nghiên không chút xấu hổ, há mồm lập tức hát, "Tớ có một con con lừa con, trước nay tớ chưa từng cưỡi ~"
Kỳ Kỳ cùng hát với bé con, "Có một ngày tớ tâm huyết dâng trào cưỡi nó đi họp chợ ~"
Đến cuối cùng, Bác Nghiên cũng gia nhập hàng ngũ ca hát của hai bé, ba cục cưng cùng hát, hát xong lại tự vui vẻ không chịu được, cười ha ha ha.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhìn ba đứa nhỏ tay cầm tay cười ha ha trước mặt, trong mắt mang theo ý cười, Giang Mặc Thần nhìn y, "Chúng ta cũng cần hát sao?"
"Anh nói cái gì?" Yến Thanh Trì không dám tin tưởng nhìn hắn, "Là em vừa nghe nhầm sao Giang tiên sinh, anh nói chúng ta cần làm gì?"
"Không hát sao? Em xem mấy đứa Kỳ Kỳ vui vẻ bao nhiêu."
Yến Thanh Trì nghe mấy bé hát xong bài này lại đổi qua bài khác, âm thanh ngây ngô của Nghiên Nghiên lẫn trong giọng nói của Kỳ Kỳ và Bác Nghiên có vẻ phá lệ non nớt đáng yêu, y nghe Nghiên Nghiên hát, cảm khái tự đáy lòng nói, "May quá Nghiên Nghiên không bị di truyền khuyết tật giọng hát của em, đúng là đáng mừng."1
"Sao em lại nói sang chuyện khác chứ." Giang Mặc Thần nhìn y, cười nói.
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Bởi vì em không muốn hát, nếu anh muốn hát, thì anh hát một bài cho em nghe đi."
"Vậy rất không thú vị."
"Sao lại không thú vị? Rõ ràng rất thú vị. Hát đi, không phải vừa rồi anh rất tích cực sao? Vậy nên cho em cơ hội khoe khoang đó."
Giang Mặc Thần nhìn y, "Em muốn nghe thật sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu.
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Vậy chờ lát nữa thấy được đom đóm rồi anh hát cho em nghe."
"Làm gì, anh còn cần ấp ủ hả?" Yến Thanh Trì cười nói.
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ thở dài, "Anh đang phải sửa sang lại kho bài hát của anh, để xem hát bài nào thì thích hợp."
Vốn Yến Thanh Trì còn nghĩ Giang Mặc Thần đang chọc y, không nghĩ tới hắn lại chuẩn bị hát cho mình nghe thật, lập tức hứng thú, vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ, "Hát cho hay đó, hát hay có khen thưởng."
"Khen thưởng gì?"
"Vậy phải xem em hài lòng với bài hát của anh bao nhiêu."
Giang Mặc Thần lập tức áp lực như núi, yên lặng xem lại kho bài hát của mình.
Bác Phong đi ở sau lưng bọn họ, một lỗ tai mắc nghe tiếng hát của con mình phía trước, một lỗ tai phải nghe Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì sến súa, cảm thấy mình không hợp với bầu không khí bây giờ lắm. Vì hắn không muốn hắn và Phó Mẫn Chi có vẻ khác biệt, nhìn qua như người qua đường đi ngang qua, nên quay đầu nhìn Phó Mẫn Chi, hỏi cô, "Cô muốn nghe tôi hát không?"
Hắn chỉ chỉ Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, "Giống như hai người bọn họ vậy."
Phó Mẫn Chi ngẩng đầu:......
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Bác Phong lời to tiếng lớn nói.
Phó Mẫn Chi nhìn hắn, không biết vì sao lại tới lần đầu tiên Bác Phong mừng sinh nhật cho mình, hắn dắt cô về nhà hắn, để cô ngồi trên ghế đá hoa viên, ôm đàn ghi-ta giữa một biển hoa, hát cho cô nghe bài 《 cô bé lọ lem 》.
Đến giờ Phó Mẫn Chi vẫn nhớ rõ bài hát kia:
Anh luôn làm tổn thương em
Anh luôn tỏ ra tàn nhẫn
Anh khiến em nghĩ rằng anh không thật lòng
Bởi vì anh vẫn không thể tin được
Em xinh đẹp như thế
Lại đáng yêu vô cùng
Ai da, cô bé lọ lem
Cô bé lọ lem của anh
Phó Mẫn Chi vô thức cúi đầu, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lúc ấy Bác Phong nói thế nào nhỉ?
Hắn nói: "Làm cô bé lọ lem của anh được không? Anh đảm bảo dù anh không phải hoàng tử, nhưng anh sẽ là kỵ sĩ bảo vệ em."
"Hát đi." Cô nhẹ giọng nói, "Nhưng mà, dù anh hát hay đến đâu thì tôi cũng không có phần thưởng đâu."
Bác Phong đã chuẩn bị tốt tinh thần cô sẽ từ chối, không nghĩ tới cô lại đồng ý, hắn hơi kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng phản ứng, thầm nói ai muốn phần thưởng gì chứ, đây là phần thưởng tốt nhất.2
Yến Thanh Trì thính tai, dù âm thanh của Bác Phong và Phó Mẫn Chi đều rất nhỏ, nhưng y vẫn nghe được câu chuyện phía sau, y đụng đụng Giang Mặc Thần, thấp giọng nói, "Anh có cảm thấy quan hệ giữa Bác tổng và Phó đạo chi gian, hình như hòa hoãn hơn không ít?"
"Bình thường." Giang Mặc Thần nhìn y, "Dù sao, yêu đương vẫn sẽ lây bệnh."
"Vậy nên, chúng ta là siêu lây nhiễm?"
"Đương nhiên." Giang Mặc Thần ôm y, "Nếu sau này, Bác Phong và Phó đạo phục hôn, anh sẽ kêu bọn họ cho chúng ta hai bao lì xì thật lớn, là cái loại lớn nhất ấy."
"Giang tiên sinh, nếu em là anh, em tuyệt đối sẽ không nghĩ chuyện sâu xa như vậy, mà là nên nhọc lòng phải chọn bài hát nào đây, dù sao, chúng ta cũng đến nơi rồi."
Giang Mặc Thần ngẩng đầu, đã thấy trước mặt đúng là một con sông không quá rộng, dưới ánh trăng phản chiếu lấp lánh.
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đứng trước sông nhìn bọn họ, hô lớn, "Ba ba, chúng ta cần đi tiếp nữa không?"
Ngôi sao trên bầu trời rất sáng, ánh trăng thật mông lung, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đứng dưới bóng đêm, trước ánh sáng mờ nhạt của dòng sông cong mắt nhìn bọn họ, khoảnh khắc kia, Yến Thanh Trì cảm thấy hai bé con phảng phất nhất hai tinh linh nhỏ đi lạc xuống trần gian.
"Sao lại đột nhiên rời khỏi? Đã xảy ra vấn đề trong quá trình quay thật đúng không?"
"Nếu là lí do cá nhân, vậy chẳng phải không nên rút lui trước khi bắt đầu quay sao? Vì sao quay hai ngày rồi bây giờ mới nói rời khỏi thế? Không phải đã xảy ra mâu thuẫn với tổ chương trình trong lúc quay chứ?"
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng cũng không liên tưởng đến Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, dù sao hình tượng trước công chúng của hai người luôn rất tốt. Tiểu Lâm phụ trách tuyên truyền vẫn canh giữ trước máy tính, dán mắt nhìn chằm chằm Weibo của Đỗ Hạo Bằng và Quách Tử Anh, lo lắng hai người nói những điều không nên nói. Nhưng thẳng đến một ngày sau, Weibo của Đỗ Hạo Bằng vẫn không có chút động tĩnh gì, Tưởng đạo cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không thiếu cảnh giác, mà vẫn để Tiểu Lâm tiếp tục nhìn chằm chằm.
Đỗ Hạo Bằng nào còn tâm tư quản thanh minh trên mạng của Tưởng đạo, bây giờ hắn đang vội vàng tổ chức ngôn ngữ, phỏng đoán rốt cuộc Giang Mặc Thần cảm thấy hắn thế nào? Chán ghét? Vô cùng chán ghét? Đặc biệt chán ghét? Hay là chán ghét vẫn có thể tha thứ được? Phải cân nhắc xem Giang Mặc Thần có động tác gì tiếp theo không, mình phải nói chuyện thế nào mới có thể làm Giang Mặc Thần xóa bỏ toàn bộ hắn ân oán trước đó với mình. Đỗ Hạo Bằng sầu thúi ruột, một câu mà phải đánh tới đánh lui nhiều lần, cuối cùng đơn giản vứt điện thoại qua một bên, nhức đầu chống mặt.
Đỗ Mông chưa từng nghe qua tên của Giang Mặc Thần, nhưng hắn từng nghe tên của Giang Tinh Thần, tuy người ngoài đều cho rằng cho tới bây giờ vẫn là ba Giang đang cầm quyền nhà họ Giang, nhưng người trong giới ít nhiều điều biết nhà họ Giang sớm đã uỷ quyền cho đời sau. Đỗ Mông không biết vì sao đột nhiên Đỗ Hạo Bằng lại hỏi ông chuyện của Bác Phong và Giang Mặc Thần, nhưng ông đoán chắc là con trai mình đã gặp hai người kia, nên ông mạnh dạn đánh bừa nói phỏng đoán của mình cho Đỗ Hạo Bằng nghe, "Ba chữ Giang Mặc Thần đã có hai chữ trùng với Giang Tinh Thần, nếu con nói Giang Mặc Thần này quen biết với Bác Phong, vậy chắc đó là người nhà họ Giang. Vận may của con khá tốt, có thể một lần gặp được hai người kia, giao tiếp thật tốt với hai người họ đi, sau này sẽ có lợi với con và nhà chúng ta."
Đỗ Hạo Bằng muốn hỏi vậy nếu con đắc tội bọn họ thì sao? Nhưng hắn không dám nói ra khỏi miệng, vì ba hắn đã bắt đầu hứa hẹn cho hắn một tấm vé máy bay hữu danh vô thực. Con cái nhà họ Đỗ nhiều, mỗi người đều nhìn chằm chằm vị trí của Đỗ Mông, Đỗ Mông phân cho mỗi người một chút quyền lực, để bọn họ kìm chế lẫn nhau, ước thúc lẫn nhau, nhà này chỉ có cậu cả và cậu tư, một người làm việc khéo đưa đẩy, một người làm việc lớn gan, nên được Đỗ Mông coi trọng, bọn họ nhiều cơ hội hơn. Đỗ Hạo Bằng cậu ba không có gì đặc sắc, bị kẹp ở giữa, nửa vời, có hơi xấu hổ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe cha hắn ký thác kỳ vọng vào mình, nhìn thấy ông đang quy hoạch tiền đồ tốt đẹp cho mình, nên hắn nói không nên lời, cũng không dám nói ra. Sau khi cúp máy chỉ có thể cầm di động, cân nhắc làm sao thì Giang Mặc Thần mới thay đổi ấn tượng với mình, nếu có thể, tốt nhất là hai người có thể hóa thù thành bạn.1
Trong lòng Đỗ Hạo Bằng nhịn không được trách cứ ba hắn, vì sao không nói với hắn mấy điều đó sớm hơn, vậy thì từ ban đầu hắn đã có thể chung sống thật tốt đẹp với nhóm người Giang Mặc Thần, không chừng quay xong chương trình này thì bọn họ đã trở thành bạn bè. Cứ như vậy, hắn có thể mượn thế lực của hai nhà Giang, Bác dùng, chỉnh sửa địa vị ở nhà của mình, trở thành người điều hành đời tiếp theo của nhà họ Đỗ.16
Lúc này, hắn đã hoàn toàn quên mất, từ lúc bắt đầu, hắn đã không đặt chương trình này vào mắt, chỉ là sau khi nghe Tưởng đạo nói chương trình này có thể hoả bạo xong, Quách Tử Anh cũng nói như vậy, nên hắn mới cảm thấy có thể mượn cơ hội này tuyên truyền nhãn hiệu công ty mình một tay sáng lập mới cho ra mắt, nên mới cố mà làm, tham gia chương trình này.
Hắn cảm thấy mình là đang hạ thấp thân phận lên chương trình này, nên cũng không có nói với người trong nhà, thậm chí còn chưa nhìn kỹ khách quý cùng quay, chưa chuẩn bị bất kì thứ gì, chỉ mang theo ngạo mạn và khinh thường của mình khoan thai mà đến, nhưng nào biết tuy rằng《The family》là miếu nhỏ, nhưng lại chứa tận hai tôn đại Phật, mà vị nào hắn cũng không đắc tội nổi.
Cuối cùng Đỗ Hạo Bằng vẫn lựa chọn Tưởng đạo làm điểm móc nối, hắn gọi điện cho Tưởng đạo, hiếm khi hạ mình, tỏ vẻ trước đó là mình không đúng, hắn đã biết sai, hy vọng có thể về tổ quay tiếp, cũng hy vọng Tưởng đạo có thể giúp hắn điều hoà không khí, hắn nhất định sẽ quản giáo con gái thật tốt, bảo đảm sẽ không để con gái mình đi trêu chọc hai đứa nhỏ nhà họ Giang.
Tưởng đạo bị thái độ thay đổi đột ngột của hắn làm hoảng sợ, thậm chí nhìn lại tên người gọi đến, xác định đúng là Đỗ Hạo Bằng thật, chứ không phải lừa đảo.
Cô không rõ vì sao lúc đi Đỗ Hạo Bằng còn bộ dáng "Các người chờ đó cho tôi", sao bây giờ lại biến thành "Sao cũng được, chỉ cần chị cho tôi về là được", chuyển biến này không khỏi quá nhanh rồi, Tưởng đạo nhịn không được phải phun tào, vừa mới đi thôi mà đã chạy tới Tứ Xuyên học biến sắc mặt sao? Vậy việc học của hắn đã có thành tựu rồi.
Đương nhiên là Tưởng đạo không đồng ý rồi, quyền quyết định của chuyện này không nằm ở chỗ cô, từ lúc bắt đầu người chủ trương để Đỗ Hạo Bằng rời khỏi đã không phải cô, cô chỉ là sau khi nghe thấy lời nói đầy ác ý của Đỗ Hạo Bằng, mới cảm thấy đúng là hắn nên đi, vậy nên, chắc chắn cô sẽ không cho Đỗ Hạo Bằng về lại.
Đỗ Hạo Bằng bị cô từ chối, đành phải căng da đầu, tiếp tục soạn chữ. Hắn không có số điện thoại và WeChat của Giang Mặc Thần, nhưng bởi vì mọi người đều ở chung nhóm chat 《the family》, nên Đỗ Hạo Bằng có thể gửi lời mời bạn tốt với Giang Mặc Thần, lúc gửi lời nhắn xin bạn tốt cũng viết rõ ràng suy nghĩ của mình, biểu đạt lời xin lỗi của mình, hơn nữa cũng biểu đạt trái tim muốn tiếp tục ghi hình của mình với Giang Mặc Thần.
Đỗ Hạo Bằng gõ gõ đánh đánh, lại cảm thấy nói thế nào cũng không đúng, hắn vừa không muốn biểu hiện của mình quá thật mất mặt, lại lo lắng nếu mình không cúi đầu, thì không thể làm Giang Mặc Thần vừa lòng, Giang Mặc Thần sẽ không tha thứ cho hắn. Hắn bất đắc dĩ lại ném điện thoại qua một bên, nhưng chẳng được bao lâu lại cầm lên, hắn click mở nhóm chat WeChat, chỉ thấy dưới cùng cuộc trò chuyện, có tám chữ màu đen rõ ràng, kích cỡ chữ không lớn không nhỏ, đoan chính viết: Bạn bị "Tưởng đạo" xoá khỏi nhóm chat.7
Đỗ Hạo Bằng:......
Cuối cùng Đỗ Hạo Bằng vẫn phải căng da đầu gửi lời mời kết bạn cho Giang Mặc Thần, hắn thấp thỏm chờ trả lời, nhưng lại không chờ được kết quả gì, lời mời này giống như đá chìm xuống biển, không tiếng vọng lại, dù trái tim Đỗ Hạo Bằng bị dằn xé thế nào cũng không được chấp nhận.
Giang Mặc Thần không phí bao nhiêu thời gian trên người Đỗ Hạo Bằng nữa, đối với hắn mà nói, nhìn thấy lời mời kết bạn và lời xin lỗi yếu thế của Đỗ Hạo Bằng, thì tất cả cũng đã kết thúc. Đỗ Hạo Bằng sẽ biết rõ còn cố tình đến trêu chọc hắn tiếp, hắn không cần lãng phí thời gian trên người người này nữa. Nên Giang Mặc Thần từ chối lời mời của hắn, cất di động, chuẩn bị đi ngắm đom đóm ở bờ sông trong rừng cùng Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên.
Cùng đi xem còn có Bác Nghiên, Bác Phong và Phó Mẫn Chi. Lúc Bác Nghiên nghe Kỳ Kỳ nói tối nay nhà bọn họ sẽ đi ngắm đom đóm, thì tỏ vẻ mình cũng muốn đi, Kỳ Kỳ rất vui vẻ hẹn nhóc, "Vậy tối tớ đi tìm cậu."
Đương nhiên Yến Thanh Trì không thể nào để bé ra ngoài một mình vào buổi tối, nên bọn họ cùng đi tìm Bác Nghiên. Bác Nghiên lôi thêm Bác Phong và Phó Mẫn Chi, nói "cùng đi nha", gần đây Phó Mẫn Chi và Bác Phong đang ở thời kỳ cân bằng vi diệu, hai người liếc nhau một cái, không từ chối, coi như là đồng ý rồi.
Hai nhà cùng ra ngoài chơi, ba cục cưng đi tuốt đằng trước, Kỳ Kỳ và Bác Nghiên còn chơi đùa với nhau, hai bé chạy cách nhau rất gần, cậu đuổi theo tớ, tớ đuổi theo cậu, chân ngắn của Nghiên Nghiên đuổi theo bọn họ. Bước chân bé ngắn, lúc đuổi không kịp lập tức hô to: "Anh hai, anh đi chậm thôi, chờ em với."
Kỳ Kỳ và Bác Nghiên sẽ lộn về tìm bé con, kéo tay nó, cả ba đứa cùng chạy về trước. Nghiên Nghiên đi ở giữa, vui vẻ nắm tay lắc qua lắc lại, cười hắc hắc, Kỳ Kỳ chọc nó, "Nghiên Nghiên hát một bài đi?"
Nghiên Nghiên hỏi bé, "Hát bài nào nha?"
"Hát bài con lừa con."
Nghiên Nghiên không chút xấu hổ, há mồm lập tức hát, "Tớ có một con con lừa con, trước nay tớ chưa từng cưỡi ~"
Kỳ Kỳ cùng hát với bé con, "Có một ngày tớ tâm huyết dâng trào cưỡi nó đi họp chợ ~"
Đến cuối cùng, Bác Nghiên cũng gia nhập hàng ngũ ca hát của hai bé, ba cục cưng cùng hát, hát xong lại tự vui vẻ không chịu được, cười ha ha ha.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhìn ba đứa nhỏ tay cầm tay cười ha ha trước mặt, trong mắt mang theo ý cười, Giang Mặc Thần nhìn y, "Chúng ta cũng cần hát sao?"
"Anh nói cái gì?" Yến Thanh Trì không dám tin tưởng nhìn hắn, "Là em vừa nghe nhầm sao Giang tiên sinh, anh nói chúng ta cần làm gì?"
"Không hát sao? Em xem mấy đứa Kỳ Kỳ vui vẻ bao nhiêu."
Yến Thanh Trì nghe mấy bé hát xong bài này lại đổi qua bài khác, âm thanh ngây ngô của Nghiên Nghiên lẫn trong giọng nói của Kỳ Kỳ và Bác Nghiên có vẻ phá lệ non nớt đáng yêu, y nghe Nghiên Nghiên hát, cảm khái tự đáy lòng nói, "May quá Nghiên Nghiên không bị di truyền khuyết tật giọng hát của em, đúng là đáng mừng."1
"Sao em lại nói sang chuyện khác chứ." Giang Mặc Thần nhìn y, cười nói.
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Bởi vì em không muốn hát, nếu anh muốn hát, thì anh hát một bài cho em nghe đi."
"Vậy rất không thú vị."
"Sao lại không thú vị? Rõ ràng rất thú vị. Hát đi, không phải vừa rồi anh rất tích cực sao? Vậy nên cho em cơ hội khoe khoang đó."
Giang Mặc Thần nhìn y, "Em muốn nghe thật sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu.
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Vậy chờ lát nữa thấy được đom đóm rồi anh hát cho em nghe."
"Làm gì, anh còn cần ấp ủ hả?" Yến Thanh Trì cười nói.
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ thở dài, "Anh đang phải sửa sang lại kho bài hát của anh, để xem hát bài nào thì thích hợp."
Vốn Yến Thanh Trì còn nghĩ Giang Mặc Thần đang chọc y, không nghĩ tới hắn lại chuẩn bị hát cho mình nghe thật, lập tức hứng thú, vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ, "Hát cho hay đó, hát hay có khen thưởng."
"Khen thưởng gì?"
"Vậy phải xem em hài lòng với bài hát của anh bao nhiêu."
Giang Mặc Thần lập tức áp lực như núi, yên lặng xem lại kho bài hát của mình.
Bác Phong đi ở sau lưng bọn họ, một lỗ tai mắc nghe tiếng hát của con mình phía trước, một lỗ tai phải nghe Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì sến súa, cảm thấy mình không hợp với bầu không khí bây giờ lắm. Vì hắn không muốn hắn và Phó Mẫn Chi có vẻ khác biệt, nhìn qua như người qua đường đi ngang qua, nên quay đầu nhìn Phó Mẫn Chi, hỏi cô, "Cô muốn nghe tôi hát không?"
Hắn chỉ chỉ Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, "Giống như hai người bọn họ vậy."
Phó Mẫn Chi ngẩng đầu:......
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Bác Phong lời to tiếng lớn nói.
Phó Mẫn Chi nhìn hắn, không biết vì sao lại tới lần đầu tiên Bác Phong mừng sinh nhật cho mình, hắn dắt cô về nhà hắn, để cô ngồi trên ghế đá hoa viên, ôm đàn ghi-ta giữa một biển hoa, hát cho cô nghe bài 《 cô bé lọ lem 》.
Đến giờ Phó Mẫn Chi vẫn nhớ rõ bài hát kia:
Anh luôn làm tổn thương em
Anh luôn tỏ ra tàn nhẫn
Anh khiến em nghĩ rằng anh không thật lòng
Bởi vì anh vẫn không thể tin được
Em xinh đẹp như thế
Lại đáng yêu vô cùng
Ai da, cô bé lọ lem
Cô bé lọ lem của anh
Phó Mẫn Chi vô thức cúi đầu, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lúc ấy Bác Phong nói thế nào nhỉ?
Hắn nói: "Làm cô bé lọ lem của anh được không? Anh đảm bảo dù anh không phải hoàng tử, nhưng anh sẽ là kỵ sĩ bảo vệ em."
"Hát đi." Cô nhẹ giọng nói, "Nhưng mà, dù anh hát hay đến đâu thì tôi cũng không có phần thưởng đâu."
Bác Phong đã chuẩn bị tốt tinh thần cô sẽ từ chối, không nghĩ tới cô lại đồng ý, hắn hơi kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng phản ứng, thầm nói ai muốn phần thưởng gì chứ, đây là phần thưởng tốt nhất.2
Yến Thanh Trì thính tai, dù âm thanh của Bác Phong và Phó Mẫn Chi đều rất nhỏ, nhưng y vẫn nghe được câu chuyện phía sau, y đụng đụng Giang Mặc Thần, thấp giọng nói, "Anh có cảm thấy quan hệ giữa Bác tổng và Phó đạo chi gian, hình như hòa hoãn hơn không ít?"
"Bình thường." Giang Mặc Thần nhìn y, "Dù sao, yêu đương vẫn sẽ lây bệnh."
"Vậy nên, chúng ta là siêu lây nhiễm?"
"Đương nhiên." Giang Mặc Thần ôm y, "Nếu sau này, Bác Phong và Phó đạo phục hôn, anh sẽ kêu bọn họ cho chúng ta hai bao lì xì thật lớn, là cái loại lớn nhất ấy."
"Giang tiên sinh, nếu em là anh, em tuyệt đối sẽ không nghĩ chuyện sâu xa như vậy, mà là nên nhọc lòng phải chọn bài hát nào đây, dù sao, chúng ta cũng đến nơi rồi."
Giang Mặc Thần ngẩng đầu, đã thấy trước mặt đúng là một con sông không quá rộng, dưới ánh trăng phản chiếu lấp lánh.
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đứng trước sông nhìn bọn họ, hô lớn, "Ba ba, chúng ta cần đi tiếp nữa không?"
Ngôi sao trên bầu trời rất sáng, ánh trăng thật mông lung, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đứng dưới bóng đêm, trước ánh sáng mờ nhạt của dòng sông cong mắt nhìn bọn họ, khoảnh khắc kia, Yến Thanh Trì cảm thấy hai bé con phảng phất nhất hai tinh linh nhỏ đi lạc xuống trần gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook