Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 207: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (13)

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cùng nhau nấu cơm, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên ngoan ngoãn chơi với thỏ con trong sân, đến khi một nhà bốn người cơm nước xong, mới bắt đầu chơi lò cò.

Yến Thanh Trì nói quy tắc trò chơi rõ ràng, rồi tự mình làm mẫu nhảy một lần trước, Kỳ Kỳ nhìn qua một lần đã nhanh chóng học được, Nghiên Nghiên còn nhỏ, không phải ném hòn đá ra khỏi ô vuông, thì chính là không thể nào nhảy một chân được.

Giang Mặc Thần thấy con trai nhỏ của mình luôn mắc lỗi, tức giận tới phồng má, lập tức ôm nó lên, "Tới đây, ba ba ôm con nhảy."

Yến Thanh Trì nhắc nhở hắn, "Anh cẩn thận một chút, đừng để té ngã."

"Yên tâm, không có việc gì."

Tay hắn nắm lấy tay Nghiên Nghiên, thảy hòn đá vào ô, sau đó ôm Nghiên Nghiên, nhẹ nhàng nhảy từng ô từng ô.

Nghiên Nghiên được hắn ôm, người cũng bật lên theo từng động tác của hắn, cảm thấy chơi rất vui, cười ha ha ha, tuy rằng không thể "tự chân" chơi trò chơi, nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

Trò chơi đến cuối cùng, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cố ý thua rất nhiều lần, Kỳ Kỳ nhảy xong tất cả các ô đầu tiên, tới được ô cuối cùng.

"Con thắng rồi ~" Kỳ Kỳ hưng phấn nói.

Yến Thanh Trì không chút bủn xỉn khen bé, "Kỳ Kỳ giỏi quá."

Tuy Nghiên Nghiên không rõ vì sao lại thế, nhưng cái đó cũng không thể nào gây trở ngại cho cổ động vương này vỗ tay cổ vũ, học Yến Thanh Trì nói: "Anh hai giỏi quá."2

Kỳ Kỳ hơi ngượng ngùng, cúi đầu nhẹ nhàng cười.

Giang Mặc Thần hỏi bé, "Kỳ Kỳ thắng rồi có muốn khen thưởng gì không?"

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, trả lời, "Con muốn đi vườn bách thú."

"Được, vậy chờ khi nào về nhà, tìm thời gian, bố và ba con mang con và Nghiên Nghiên đi vườn bách thú."

Kỳ Kỳ vui vẻ cười, "Cảm ơn bố."

Giang Mặc Thần ôm Nghiên Nghiên bằng một tay, một tay sờ sờ đầu bé, "Không cần khách khí."

Nghiên Nghiên cũng muốn lấy tay sờ đầu Kỳ Kỳ, kết quả bị Kỳ Kỳ bắt tay nhỏ của nó lại, Kỳ Kỳ nhéo tay nó, cảm thấy tay em mình thật mềm mại, nhéo đã quá, nhịn không được nhéo thêm hai cái.

Nghiên Nghiên thấy bé mãi vẫn không buông tay mình ra, còn tưởng Kỳ Kỳ muốn ôm nó, vì thế cũng vươn cánh tay còn lại ra, "Anh hai ôm."

Giang Mặc Thần hơi cúi người xuống, đưa Nghiên Nghiên tới lồng ngực Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ôm ôm nó, hỏi, "Có phải em nặng hơn rồi không?"

"Không nặng." Nghiên Nghiên phản bác.

"Thôi được, em không nặng." Kỳ Kỳ rất thuận theo ý nó, nói.

Lúc này Nghiên Nghiên mới vừa lòng dựa vào lòng bé.1

Yến Thanh Trì đang định nói với hai bé, buổi tối đi bờ sông trong rừng ngắm đom đóm, thì thấy nhân viên công tác tổ chương trình bước vào, đưa phong thư có thẻ nhiệm vụ cho y.

Yến Thanh Trì mở ra, trên thẻ nhiệm vụ viết trước giờ cơm tối bọn họ phải làm ra một món ăn, 7 giờ tối đến sân hồi sáng đã tập hợp cùng nhau ăn cơm tối.

Bọn họ ăn cơm trưa hơi trễ, hơn nữa vừa mới chơi một hồi, nên cũng đã sắp đến giờ cơm tối, Yến Thanh Trì đưa tấm card cho Giang Mặc Thần xem, nói: "Em đi nấu cơm, anh chơi với bọn nhỏ đi."

Giang Mặc Thần gật đầu, "Được."

Yến Thanh Trì trở vào bếp nhìn nguyên liệu còn dư lại, định làm trứng gà xào cà chua, đơn giản tiện lợi, người lớn trẻ con đều thích ăn, y vừa xắt cà chua xong, chuẩn bị mang lên xào thì nghe thấy tiếng bước chân.

Yến Thanh Trì quay đầu, là Giang Mặc Thần, hỏi, "Sao anh vào đây? Không phải kêu anh ở ngoài trông con sao?"

"Hai đứa nó đang chơi với thỏ con kìa, ngồi xổm ở ngoài ngoan như hai con chim cút nhỏ, nên anh mới vào đây với em."

Yến Thanh Trì cười khẽ, "Em đã bao lớn, còn cần anh vào với em."

"Không phải em cũng là em bé chưa hết tính trẻ con sao? Anh chơi với hai bé nhỏ xong, tất nhiên phải vào chơi với bé lớn."

"Lúc em mới vừa quen anh, chưa bao giờ nghĩ miệng anh có thể ngọt như vậy."

"Lúc anh mới vừa quen em, cũng không nghĩ tới em lại làm cho người ta thích như thế mà."

Yến Thanh Trì bị hắn đánh bại, vẫy vẫy tay với hắn, Giang Mặc Thần đi qua, "Sao vậy?"

Yến Thanh Trì cầm miếng cà chua mới vừa xắt xong nhét vào miệng hắn, "Thưởng cho anh."

"Khá ngon." Giang Mặc Thần nói.

"Vậy anh lấy hai miếng này cho Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên ăn, xem hai đứa nó thích ăn không."

"Để anh lấy trái khác rửa, mắc công em lại phải rửa rồi xắt tiếp." Giang Mặc Thần vừa nói xong, đã chuẩn bị đi lật bọc nilon.

"Hết rồi." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Em sợ nhiều người không đủ ăn, nên xắt hết, anh lấy miếng xắt xong đi đi."

Giang Mặc Thần nghe vậy, lấy đũa gắp mấy miếng bỏ vào chén, mang ra ngoài đưa cho Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đang chơi cùng thỏ con.

Đến gần 6:35, Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì mang Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên chuẩn bị ra ngoài, Nghiên Nghiên hỏi Yến Thanh Trì, "Mang thỏ con theo được không ạ?"

Kỳ Kỳ cũng muốn mang, "Con muốn mang cho Nghiên Nghiên xem, Nghiên Nghiên chưa từng nhìn thấy thỏ con đâu."

"Rồi, vậy các con mang theo đi." Yến Thanh Trì nói.

Nghiên Nghiên nâng cái thau Giang Mặc Thần vừa lấy làm ổ cho thỏ con lên, "Đi thôi nào ~"

"Đi." Giang Mặc Thần vỗ vỗ vai y.

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần coi như là đến sớm, trừ một nhà Tào Tích Triết, Trần Niệm Lôi, các gia đình khác còn chưa đến. Tào Hồng Huy nhìn thấy các bạn nhỏ khác, rất vui vẻ chạy tới trước mặt bọn họ, nhóc thấy Nghiên Nghiên ôm cái thau nhỏ, vì thế sáp lại hỏi nó, "Đây là gì vậy?" Vừa nói vừa cúi đầu nhìn, "Con thỏ!" Tào Hồng Huy kinh ngạc nói.

"Các anh lấy thỏ ở đâu vậy?" Hắn hỏi.

Trước giờ, Nghiên Nghiên rất cẩn thận đối đãi với người sống, nhìn Tào Hồng Huy nhưng cũng không nói lời nào.

Kỳ Kỳ nói thay nó, "Bọn anh nhặt được trên đường."

Tào Hồng Huy thật hâm mộ, "Em cũng muốn nhặt." Nhóc nhìn con thỏ, hỏi, "Em có thể sờ thử không?"

Kỳ Kỳ gật đầu, Tào Hồng Huy vói tay vào thau sờ sờ thỏ con, "Thật mềm."

"Rất đáng yêu." Nghiên Nghiên nói.

Từ buổi sáng, lần đầu tiên Tào Hồng Huy nhìn thấy Nghiên Nghiên, đã cảm thấy bé con đã nhỏ còn đáng yêu, trắng trắng mềm mềm như búp bê size XXXL, nên rất thích nó, muốn cùng chơi với nó, nhưng Nghiên Nghiên vẫn không để ý đến nhóc, vì thế mà nhóc còn hơi khổ sở. Lúc này thấy Nghiên Nghiên chủ động nói chuyện với mình, Tào Hồng Huy gật đầu liên tục, "Đúng vậy, đáng yêu, em cũng đáng yêu."5

Trước nay Nghiên Nghiên đều rất thích nghe người khác khen mình, nghe Tào Hồng Huy nói mình đáng yêu, lập tức nở nụ cười. Tào Hồng Huy cảm thấy bé con cười rộ lên càng giống búp bê trong tiệm đồ chơi, có hơi muốn chọc chọc mặt nó, nhưng vừa mới vươn tay, còn chưa đụng tới mặt Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên đã lui về một bước, nhíu mày nói: "Không cho chạm vào em."

Tào Hồng Huy thật ấm ức, "Anh chỉ muốn chơi với em."

"Em đừng chạm vào Nghiên Nghiên," Kỳ Kỳ thấy Nghiên Nghiên nhíu mày, chắn trước mặt Nghiên Nghiên, "Em nói chuyện bình thường với Nghiên Nghiên trước, chờ em anh thân với em rồi, Nghiên Nghiên sẽ cho em chạm vào em ấy, bây giờ còn chưa được."

Tào Hồng Huy nghe Kỳ Kỳ nói như vậy, gật gật đầu, nhóc nhìn Kỳ Kỳ, ngoan ngoãn nói, "Cảm ơn anh."

Nghiên Nghiên ở sau lưng Kỳ Kỳ lên tiếng, tức giận, "Anh của em."

Tào Hồng Huy ngốc, ngơ ngẩn nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cười cười, "Em kêu anh Kỳ Kỳ là được rồi, Nghiên Nghiên không cho các bạn nhỏ khác kêu anh là anh."6

Nghiên Nghiên nhấn mạnh, "Anh của em."

Kỳ Kỳ quay đầu nhìn bé con, "Biết rồi." Bé nhéo nhéo mặt Nghiên Nghiên, "Cũng không có ai muốn đoạt anh trai với em."

Nghiên Nghiên ngửa đầu, "Vậy cũng là anh em."

"Thì vậy, không phải anh đã kêu em ấy gọi tên anh rồi sao?"

Nghiên Nghiên gật đầu, "Không cho kêu anh."

Kỳ Kỳ chọc chọc nó, "Bé bướng bỉnh."

Nghiên Nghiên nghiêng đầu cười cười, đôi mắt cong cong, "Bé đáng yêu ~"

"Ha ha ha," Kỳ Kỳ nở nụ cười, "Em cảm thấy em là bé đáng yêu?"

Nghiên Nghiên gật đầu.

Kỳ Kỳ nâng mặt bé, xoa xoa, Nghiên Nghiên rất ngoan ngoãn để bé xoa, Kỳ Kỳ nhịn không được ôm nó, cảm thấy em trai mình vừa bướng bỉnh lại vừa đáng yêu, bé hôn hôn Nghiên Nghiên, "Em đúng là bé đáng yêu thật rồi."

Nghiên Nghiên cười tủm tỉm, "Anh hai cũng là bé đáng yêu."

"Hai chúng ta đều là bé đáng yêu."2

Yến Thanh Trì bị hai đứa nó chọc cười, cảm thấy đúng là lúc hai quỷ nhỏ này khen nhau thì không chút khiêm tốn nào, từ điểm đó xem ra, chứng nhận là con của y và Giang Mặc Thần.

Từ khi Nghiên Nghiên cơ bản đã có thể biểu đạt suy nghĩ của mình, y đã nhìn ra Nghiên Nghiên khác Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là một đứa bé hào phóng dịu dàng, cho dù là sống ở cô nhi viện, nhưng cũng vì thời gian còn ngắn, nên chưa bị nuôi thành tính cách ích kỷ và dục vọng chiếm hữu mạnh, bé tình nguyện chia sẻ đồ vật của mình cho người khác, cũng tình nguyện nhận lấy thiện ý của người khác.

Nhưng Nghiên Nghiên thì khác, Nghiên Nghiên càng có ý thức "của mình", vui giận càng thêm rõ ràng. Tuy nó còn nhỏ, nhưng đã có thể phân biệt đối xử người thân quen và xa lạ vô cùng chính xác, đối xử với người mình quen thuộc yêu thích, Nghiên Nghiên dính người lại còn làm nũng, đối xử với người xa lạ, Nghiên Nghiên cẩn thận lại đề phòng, cho dù người khác chủ động thiện ý, cũng phải trải qua thời gian dài tích lũy, mới có thể làm nó buông cảnh giác, mới nhiệt tình đáp lại người ta. Như vậy, so với Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên có ý thức chiếm hữu và cố chấp của trẻ con hơn nhiều.4

Ban đầu lúc Yến Thanh Trì phát hiện Nghiên Nghiên không cho phép các bạn nhỏ nhỏ hơn Kỳ Kỳ kêu Kỳ Kỳ là anh, y còn thực kinh ngạc, Nghiên Nghiên lại cảm thấy mình đúng lý hợp tình, không ngừng lặp lại, "Anh của tớ", Yến Thanh Trì giải thích với nó, hai từ "anh" này không giống nhau, các bạn nhỏ khác vì nhỏ hơn Kỳ Kỳ, mới kêu Kỳ Kỳ là anh, giống như nó kêu anh Bác Nghiên. Nhưng mà Nghiên Nghiên vẫn rất kiên trì, liên tiếp nhấn mạnh "của con".6

Trước đến nay, Kỳ Kỳ đều rất thương nó, Nghiên Nghiên không thích người khác kêu bé là anh, thì bé sẽ không cho các bạn nhỏ khác kêu bé như vậy, chỉ để các bé kêu tên bé. Yến Thanh Trì vì thế mà suy nghĩ nghiêm túc một thời gian, do dự có nên sửa đúng tính cách cố chấp của nó không, cuối cùng vẫn quyết định để nó trưởng thành tự nhiên.

Đây không phải khuyết điểm gì quá lớn, hơn nữa đúng là Nghiên Nghiên còn quá nhỏ, nó còn chưa thể hiểu được rất nhiều đạo lý, rất nhiều chuyện nó vẫn còn dựa theo thiên tính của mình mà làm. Tính cách của mỗi người đều không giống nhau, Yến Thanh Trì cảm thấy chỉ cần không tổn thương người khác, còn lại đều có thể chấp nhận, đến nỗi chuyện hoàn thiện, còn cần nó lớn hơn chút nữa, trong nhà và trường học dạy dỗ cùng một lúc.

Tào Hồng Huy nhìn Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên ôm ấp hôn hít, rất hâm mộ, nhóc đang muốn nói gì đó, thì đã nhìn thấy một nhà Lục Miên Miên tới. Giữa trưa lúc Tào Hồng Huy đi tìm nguyên liệu nấu ăn đã gặp Lục Miên Miên, Lục Miên Miên còn nhỏ, lại là bé gái, sức lực cũng nhỏ, nên Tào Hồng Huy giúp cô bé cầm một phần rau dưa về nhà, hai đứa bé cũng vì vậy mà quen thuộc. Lúc này nhìn thấy Lục Miên Miên, nhóc rất vui vẻ phất phất tay với Lục Miên Miên, "Miên Miên."

Lục Miên Miên nhìn thấy nhóc con, cũng rất vui vẻ, buông lỏng tay Lục Văn Cảnh chạy tới, "Anh Hồng Hồng."

Tào Hồng Huy chỉ vào Nghiên Nghiên nói, "Em trai này nhặt được một con thỏ con."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương