Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
-
Chương 208: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (14)
Lục Miên Miên nghe thấy thỏ con, cảm thấy rất mới lạ, đến gần Nghiên Nghiên, cúi đầu nhìn nhìn, "Là thỏ con thật đó."
Cô bé sờ sờ, lại nhìn Nghiên Nghiên, tuy Lục Miên Miên lớn hơn Nghiên Nghiên một tuổi, nhưng chiều cao cũng chỉ gần gần với Nghiên Nghiên, cô bé hỏi Nghiên Nghiên, "Cậu mấy tuổi rồi?"
"Hai tuổi rưỡi." Nghiên Nghiên nói.
"Ồ, chị lớn hơn em một tuổi," Lục Miên Miên thật kinh ngạc, cô bé còn tưởng rằng mình nhỏ nhất trong các bạn nhỏ ở đây, không nghĩ tới còn có bé nhỏ hơn mình, "Em phải gọi chị là chị đó."
Nghiên Nghiên nhíu mày, "Không đâu."
"Vì sao vậy?"
Nghiên Nghiên nhìn cô bé, "Tớ không quen biết cậu nha."
"Không sao hết," Lục Miên Miên cười cười, "Vậy sau này em gọi chị cũng được."
Cô bé xoay người chạy tới bên cạnh Lục Văn Cảnh, thật kinh hỉ nói, "Ba ba, con không phải em bé nhỏ nhất, em trai bên đó nhỏ hơn con một tuổi."
Lục Văn Cảnh cũng không nghĩ tới còn có bé con nhỏ hơn Lục Miên Miên, vô thức nhìn về phía Nghiên Nghiên, rồi nhìn lại Lục Miên Miên, "Vậy con phải chơi với các anh và em trai vui vẻ, không được cáu kỉnh nha."
Lục Miên Miên gật đầu, "Dạ."
Rất nhanh, Bác Nghiên và Đỗ Lị Lị cũng tới, MC thấy năm gia đình đều đã tới đủ, để bọn họ phân biệt bày đồ ăn của mình ra, sau đó bày đồ ăn mà các thôn dân làm cho bọn họ xem, các bảo bảo ríu rít nói chuyện với ba mẹ.
MC hỏi bọn nhỏ, "Các bảo bối muốn ăn cơm không?"
Các bảo bảo trăm miệng một lời, "Muốn."
"Vậy phải xem biểu hiện của ba mẹ các con nha."
MC nhìn về phía các vị phụ huynh, "Trò chơi tiếp theo gọi là hai người ba chân, chân của bảo bối và ba mẹ cột vào nhau, tiến hành thi đấu, nhóm nào về đích đầu tiên sẽ được chọn món ăn đầu tiên, nhóm cuối cùng là nhóm chọn món ăn cuối cùng."
Yến Thanh Trì nhìn thoáng qua Nghiên Nghiên, hỏi, "Nhà chúng tôi có bốn người, tham gia hết sao?"
"Đương nhiên không phải." MC nói, "Nghiên Nghiên còn quá nhỏ, lát nữa đứng kế bên xem là được, các cậu và Kỳ Kỳ tham gia."
"Được."
MC phát dây thừng cho mọi người, để năm gia đình đứng ở vạch xuất phát, "Bắt đầu."
Nghiên Nghiên đứng bên ngoài hô lớn, "Ba ba cố lên, ba ba cố lên."
Trước khi Yến Thanh Trì, Kỳ Kỳ và Giang Mặc Thần lên sân khấu đã thảo luận trước là để y đếm "một hai một", hai người bọn họ sẽ đi theo tiết tấu của y, bởi vậy ba người phối hợp cũng coi như là ăn ý, đi vô cùng ổn.
Mà ở phía sau bọn họ, bởi vì Tào Hồng Huy sốt ruột, vừa lơ đãng đã vướng lại một chút, trực tiếp té ngã mộng chạm đất, Lục Miên Miên đi ở sau nhóc, thấy vậy cười ha ha, bước chân bé lại không đuổi kịp, bị Lục Văn Cảnh và Lưu Na Na kéo lên, thiếu chút nữa cũng chụp cóc, còn may Lục Văn Cảnh phản ứng nhanh, đỡ bé lại, bởi vậy cô bé mới không bị ngã.
Lục Miên Miên hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nhỏ, "Làm con sợ muốn chết."
"Ai biểu con không chuyên tâm." Lưu Na Na gõ gõ đầu bé.
Lục Miên Miên xoa xoa đầu, tập trung đi.
Sau khi Bác Phong và Phó Mẫn Chi thua trận "tôi tả bạn đoán" mà phải ở ngôi nhà tệ, trong thời gian ngắn ngủi đã lập ra năm nguyên tắc chung sống hoà bình, hai người bọn họ đều một lòng muốn thắng nên đi rất nhanh, trực tiếp túm Bác Nghiên làm cho nhóc phải càng đi càng nhanh.
"Chậm một chút, chậm một chút." Bác Nghiên bắt lấy hai cánh tay bọn họ hô.
Phó Mẫn Chi nghe vậy, nhìn Bác Phong, "Chậm một chút, tôi làm chuẩn, anh đi theo tốc độ của tôi."
"Rồi." Bác Phong đáp.
Tốc độ lần này coi như thích hợp, Bác Nghiên đi rất ổn định, một đường đuổi theo Kỳ Kỳ.
Đỗ Lị Lị không thích mấy trò vận động này, còn một người cũng không thích vận động thế này là ba của Đỗ Lị Lị, Đỗ Hạo Bằng. Đỗ Hạo Bằng cảm thấy hoạt động này đã nhàm chán còn low, nếu không phải vì đề cao mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu công ty mình, Đỗ Hạo Bằng cảm thấy hắn sẽ không bao giờ tham gia các chương trình ngu ngốc này.2
Trong lòng hắn phiền chán, nên cũng không phối hợp bước chân của Quách Tử Anh, liên lụy đến Đỗ Lị Lị ở giữa không phải lung lay thì chính là sắp té, Đỗ Lị Lị cả giận nói, "Mẹ, mẹ có thể đi đàng hoàng được không."2
Quách Tử Anh không còn cách nào, phải nói, "Được được được."
Nhưng một lát sau, bọn họ lại không xong, Đỗ Lị Lị tức muốn hộc máu hô, "Sao lại vậy chứ."
Đỗ Hạo Bằng nhìn Quách Tử Anh, "Em xem bước chân của anh mà đi, được không vậy?"
Quách Tử Anh gật đầu, chuyên tâm nhìn hai chân hắn, cố gắng phối hợp.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần rất nhanh đã mang Kỳ Kỳ về đích, Bác Nghiên theo sát sau đó, hai tiểu đồng bọn vui vẻ ôm nhau, khen lấy khen để người kia.
Phó Mẫn Chi nhẹ nhàng thở ra, thầm nói cuối cùng cũng không phải là đội đứng cuối, Bác Phong nhìn cô lặng lẽ thả lỏng, cười nói, "Nhẹ nhàng thôi, chỉ cần hai chúng ta không nội chiến, chúng ta vẫn rất có sức cạnh tranh."
Phó Mẫn Chi theo quán tính muốn đớp lại hắn, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dáng cười sang sảng của Bác Phong, lại nghĩ tới ước định trước đó của bọn họ, lời nói đã đến miệng lại nuốt xuống, gật gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Bác Phong hiếm khi thấy cô tán đồng mình, còn sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi cười.
Nghiên Nghiên thấy bọn họ thắng, chạy tới ôm lấy Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé con, ôn nhu nói: "Bây giờ con còn quá nhỏ, không thể chơi trò này, chờ con lớn hơn chút nữa, ba ba chơi với con nha."
Nghiên Nghiên gật đầu, "Cùng nhau chơi."
"Đúng vậy, cùng nhau chơi."
Vài người khi nói chuyện công phu, mặt khác mấy nhà cũng lục tục tới rồi.
MC tuyên bố thứ tự, nhà Yến Thanh Trì Giang Mặc Thần hạng nhất, nhà Phó Mẫn Chi Bác Phong hạng hai, nhà Tào Tích Triết Trần Niệm Lôi hạng ba, nhà Lục Văn Cảnh Lưu Na Na hạng tư, nhà Đỗ Hạo Bằng Quách Tử Anh hạng năm.
Đỗ Hạo Bằng lần thứ hai nhận hạng chót, cảm thấy hơi mất mặt, trừng mắt nhìn Quách Tử Anh, bất mãn nói, "Đều là do cô quá yếu."9
Quách Tử Anh cảm thấy mình hơi ấm ức, lại không dám nói ra. Trước khi cô gả cho Đỗ Hạo Bằng, là một tiểu hoa tuyến hai, tuy rằng không có phim truyền hình và điện ảnh đại bạo, nhưng bởi vì quá đẹp nên cũng có nhân khí nhất định, sau khi cô gả cho Đỗ Hạo Bằng, chị em trong giới đều trêu chọc cô gả vào hào môn, thành phu nhân nhà giàu, nhưng chỉ có Quách Tử Anh biết, phu nhân nhà giàu nào dễ làm như vậy.
Cô gả cho Đỗ Hạo Bằng, Đỗ Hạo Bằng nói hắn không thể chấp nhận cô chàng chàng thiếp thiếp, ôm ôm ấp ấp với những người đàn ông khác ở ngoài, cho dù là đóng phim cũng vậy, nên Quách Tử Anh đã từ chối rất nhiều lời mời đóng phim, chỉ chừa mấy vai phụ không có bao nhiêu suất diễn, không có cảnh thân mật. Nhưng mà, tuy nói nhà họ Đỗ giàu có, nhưng đông con, Đỗ Hạo Bằng cũng không phải người xuất sắc nhất trong đó, kẹp ở giữa, nửa vời, nên luôn phải nhìn sắc mặt của ông cụ Đỗ mà làm việc.
Hắn bị mắng ở chỗ ông cụ Đỗ, về nhà khó tránh khỏi trút giận lên người Quách Tử Anh, hắn không đủ tôn trọng Quách Tử Anh, dẫn đến con gái bọn họ cũng không tôn trọng cô. Ban đầu Quách Tử Anh dự định thông qua chương trình này trở lại tầm mắt đại chúng một lần nữa, tăng thêm một đợt nhân khí, sau đó nói với Đỗ Hạo Bằng mình vẫn muốn đóng phim, đây là công việc của mình, nhưng giờ gặp tình huống này, cô cảm thấy chuyện tăng nhân khí bây giờ, trên cơ bản là không thể nào.
Quách Tử Anh nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, cũng không dám cãi nhau với Đỗ Hạo Bằng, chỉ an tĩnh nghe mắng.
Đỗ Lị Lị cảm thấy hai người bọn họ thật phiền, nên cô bé rời khỏi bàn ăn nhà mình, định nhìn xem đêm nay ăn món gì, sau đó bé nhìn thấy ở bàn ăn cách đó không xa, thau đựng thỏ Nghiên Nghiên đặt trên ghế.
Đỗ Lị Lị đi qua, thấy trên thau có một cái bìa cứng che lại, cô bé vạch ra, đã thấy trong thau đúng là một con thỏ con. Đỗ Lị Lị thật kinh hỉ, sờ sờ con thỏ, cảm thấy lông xù xù nho nhỏ thật đáng yêu.
Các vị phụ huynh còn đang nghe MC phổ biến phân đoạn tiếp theo, hai đứa Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên sáp vào nhau tám chuyện ngất trời, Kỳ Kỳ nhớ ra Bác Nghiên còn chưa nhìn thấy thỏ con của bé, vui vẻ nói, "Nghiên Nghiên, tớ và Nghiên Nghiên nhặt được một con thỏ con."
Nghiên Nghiên gật đầu, "Đúng vậy, thỏ con."
"Phải không? Ở nơi nào thế?"
Kỳ Kỳ nhìn về phía Nghiên Nghiên, mới nãy Nghiên Nghiên bận xem thi đấu, bởi vì phải la cố lên còn phải vỗ tay, nên đã để thau xuống, sau đó tổ Yến Thanh Trì thắng, bé con trực tiếp chạy qua, hoàn toàn quên mất chuyện mình còn một bé thỏ con. Vẫn là bây giờ Kỳ Kỳ hỏi nó, nó mới nhớ tới, "Em đi lấy."
Bé con chạy đến chỗ mình vừa đặt thau xuống, đã thấy Đỗ Lị Lị đang ôm con thỏ của mình vuốt ve.
Nghiên Nghiên thật kinh ngạc, vươn tay muốn xin lại thỏ con, "Của tớ."
Đỗ Lị Lị nhìn nó, "Cái gì của cậu?"
"Con thỏ, thỏ con của tớ." Nghiên Nghiên sốt ruột nói, "Trả tớ."
Đỗ Lị Lị không quá tình nguyện, "Rõ ràng là tớ nhặt được, lúc tớ đến đây, nơi này đã không ai, sao con thỏ này là của cậu được."6
"Là của tớ, tớ đặt ở nơi này."
Kỳ Kỳ vẫn luôn chú ý đến Nghiên Nghiên, thấy hình như bé con đang cãi cọ gì đó với Đỗ Lị Lị, vội vàng chạy qua, Bác Nghiên thấy vậy cũng chạy theo.
Nghiên Nghiên thật tức giận nhìn Đỗ Lị Lị, "Trả tớ."
"Của tớ." Đỗ Lị Lị nói.
Nghiên Nghiên vừa nghe cô bé nói như vậy, tức giận đến mức vươn tay muốn cướp về, nhưng Đỗ Lị Lị cao hơn nó, Đỗ Lị Lị giơ con thỏ lên cao, Nghiên Nghiên nhảy dựng lên cũng không với tới, Nghiên Nghiên lập tức sốt ruột, bé con đang tức giận, đã nghe tiếng Kỳ Kỳ hỏi nó, "Sao vậy em trai?"
Nghiên Nghiên vừa nhìn thấy bé, ấm ức trong lòng như đang chui ra ngoài, bé con cau mày, chỉ vào Đỗ Lị Lị cáo trạng với Kỳ Kỳ, "Cậu ấy lấy thỏ con của em, không trả em."
Kỳ Kỳ thấy bé con ấm ức tức chu miệng, ôm ôm nó, dỗ dành, "Không sao không sao, anh hai giúp em lấy về, Nghiên Nghiên đừng khổ sở."
Kỳ Kỳ nói xong, nhìn Đỗ Lị Lị, ôn hoà nói: "Đây là thỏ con tớ và em trai tớ nhặt được, cậu trả nó lại cho em tớ được chứ?"
Đỗ Lị Lị nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lớn lên rất đẹp, khác với Nghiên Nghiên bởi vì còn nhỏ nên vẫn phấn điêu ngọc trác*, tinh xảo như búp bê cỡ bự, Kỳ Kỳ đã là một bé trai đẹp trai. Hình dáng bé vô cùng đẹp, lại có một đôi mắt mèo linh động, nhìn qua cực kì rực rỡ lại sạch sẽ. Đỗ Lị Lị rất thích diện mạo của bé, bé và Bác Nghiên là hai người duy nhất Đỗ Lị Lị tình nguyện đưa mắt nhìn trong tất cả các bạn nhỏ, nên cô bé tình nguyện lùi một bước.6
*da thịt mềm mại trắng nõn
"Cho dù cậu và em cậu nhặt được con thỏ này thì sao, bây giờ tớ cũng nhặt được nó rồi đó, nên nó là của ba chúng ta, chúng ta có thể cùng nhau nuôi."
Nghiên Nghiên tức giận nhấn mạnh, "Là của tớ, không phải của cậu, con thỏ của tớ, cậu đoạt con thỏ của tớ."
Kỳ Kỳ ôm Nghiên Nghiên, có ý muốn giải thích với Đỗ Lị Lị, "Không phải chúng tớ không cần thỏ con, Nghiên Nghiên chỉ đặt tạm ở đây một lúc thôi, cậu xem, bây giờ chúng tớ đã tới tìm nó rồi."
"Tớ cũng nhặt đã được."
Bác Nghiên đã nhìn ra cô bé không có ý định trả lại, trực tiếp hỏi, "Làm sao thì cậu mới bằng lòng trả lại cho Nghiên Nghiên?"1
Đỗ Lị Lị cũng rất thích diện mạo của Bác Nghiên, nên cô bé cảm thấy mình đã nói chuyện với Bác Nghiên rất nhẹ nhàng, "Chúng ta có thể cùng nhau nuôi mà."
"Không cần." Bác Nghiên từ chối, "Cậu trả cho Nghiên Nghiên."1
"Tớ không trả."
Bác Nghiên thấy Đỗ Lị Lị như thế, cũng hơi tức giận, dù sao thì nhóc cũng là con trai Bác Phong, nổi nóng lên là nói thẳng, "Nếu cậu không trả, thì tớ đoạt vậy."2
Đỗ Lị Lị thấy nhóc cao hơn mình, lại là con trai, sợ nhóc sẽ đoạt với mình thật thì mình đoạt không lại nhóc, vì thế nói, "Tớ trả tiền, tớ cho nó tiền, con thỏ này tớ mua."
Nghiên Nghiên cả giận nói, "Không cần."
Kỳ Kỳ trả lời Đỗ Lị Lị, "Chúng tớ không cần tiền, cậu trả con thỏ lại cho chúng tớ."
Ngày thường Đỗ Lị Lị bị người hầu trong nhà và bạn học thổi phồng quen rồi, tự biết trong nhà cô bé có tiền, chỉ cần đưa tiền vậy thì người khác sẽ đồng ý với mình bất cứ chuyện gì. Nên không cho là gì cả nói, "Tớ có thể cho cậu rất nhiều tiền, đủ cho cậu mua rất nhiều con thỏ."4
Kỳ Kỳ cảm thấy Đỗ Lị Lị hơi phiền, bé nhớ tới Yến Thanh Trì từng nói không cho bé chơi cùng Đỗ Lị Lị, cho nên càng sốt ruột mang con thỏ về, không muốn nói chuyện với Đỗ Lị Lị, "Tớ không cần tiền, tớ muốn con thỏ của tớ, cậu trả lại cho tớ."
Đỗ Lị Lị còn muốn nói gì đó, nhưng Bác Nghiên thấy Kỳ Kỳ sốt ruột, trực tiếp đoạt lấy con thỏ trong lòng Đỗ Lị Lị, Đỗ Lị Lị hoảng sợ, vội vàng lui về sau vài bước, Đỗ Lị Lị thấy Bác Nghiên đã bắt được tay mình, sợ hãi hô to với Đỗ Hạo Bằng: "Ba ba!"1
Đỗ Hạo Bằng quay đầu, các vị phụ huynh khác cũng quay đầu lại, đã thấy không biết từ khi nào mà bọn họ đã tụ lại với nhau, Đỗ Lị Lị chu chu miệng, vô cùng đáng thương nhìn Đỗ Hạo Bằng, "Ba ba, bọn họ bắt nạt con."
Bác Phong nhìn con trai mình nắm lấy tay Đỗ Lị Lị, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì nhìn Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên đang đứng bên cạnh Bác Nghiên. Yến Thanh Trì nhíu mày, y đã sớm chú ý tới Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên còn có Bác Nghiên đứng cùng chỗ với Đỗ Lị Lị, nhưng từ chỗ y chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Bác Nghiên, Bác Nghiên che hết Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, y biết Kỳ Kỳ muốn cho Bác Nghiên xem con thỏ mình nhặt được, nên chỉ nghĩ bọn nhỏ chỉ đơn thuần chơi với con thỏ, bây giờ xem ra, chắc là không phải.
Yến Thanh Trì cất bước đi tới chỗ Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần và Bác Phong còn có các vị phụ huynh khác vội vàng đuổi kịp.
Yến Thanh Trì thoáng cái đã đến gần, chỉ nhìn thấy Nghiên Nghiên được Kỳ Kỳ bảo vệ ở trong lòng, đôi lông mày nho nhỏ nhăn lại, bộ dáng tức giận cực kì. Yến Thanh Trì vội vàng bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh Kỳ Kỳ, hỏi, "Sao vậy con?
Cô bé sờ sờ, lại nhìn Nghiên Nghiên, tuy Lục Miên Miên lớn hơn Nghiên Nghiên một tuổi, nhưng chiều cao cũng chỉ gần gần với Nghiên Nghiên, cô bé hỏi Nghiên Nghiên, "Cậu mấy tuổi rồi?"
"Hai tuổi rưỡi." Nghiên Nghiên nói.
"Ồ, chị lớn hơn em một tuổi," Lục Miên Miên thật kinh ngạc, cô bé còn tưởng rằng mình nhỏ nhất trong các bạn nhỏ ở đây, không nghĩ tới còn có bé nhỏ hơn mình, "Em phải gọi chị là chị đó."
Nghiên Nghiên nhíu mày, "Không đâu."
"Vì sao vậy?"
Nghiên Nghiên nhìn cô bé, "Tớ không quen biết cậu nha."
"Không sao hết," Lục Miên Miên cười cười, "Vậy sau này em gọi chị cũng được."
Cô bé xoay người chạy tới bên cạnh Lục Văn Cảnh, thật kinh hỉ nói, "Ba ba, con không phải em bé nhỏ nhất, em trai bên đó nhỏ hơn con một tuổi."
Lục Văn Cảnh cũng không nghĩ tới còn có bé con nhỏ hơn Lục Miên Miên, vô thức nhìn về phía Nghiên Nghiên, rồi nhìn lại Lục Miên Miên, "Vậy con phải chơi với các anh và em trai vui vẻ, không được cáu kỉnh nha."
Lục Miên Miên gật đầu, "Dạ."
Rất nhanh, Bác Nghiên và Đỗ Lị Lị cũng tới, MC thấy năm gia đình đều đã tới đủ, để bọn họ phân biệt bày đồ ăn của mình ra, sau đó bày đồ ăn mà các thôn dân làm cho bọn họ xem, các bảo bảo ríu rít nói chuyện với ba mẹ.
MC hỏi bọn nhỏ, "Các bảo bối muốn ăn cơm không?"
Các bảo bảo trăm miệng một lời, "Muốn."
"Vậy phải xem biểu hiện của ba mẹ các con nha."
MC nhìn về phía các vị phụ huynh, "Trò chơi tiếp theo gọi là hai người ba chân, chân của bảo bối và ba mẹ cột vào nhau, tiến hành thi đấu, nhóm nào về đích đầu tiên sẽ được chọn món ăn đầu tiên, nhóm cuối cùng là nhóm chọn món ăn cuối cùng."
Yến Thanh Trì nhìn thoáng qua Nghiên Nghiên, hỏi, "Nhà chúng tôi có bốn người, tham gia hết sao?"
"Đương nhiên không phải." MC nói, "Nghiên Nghiên còn quá nhỏ, lát nữa đứng kế bên xem là được, các cậu và Kỳ Kỳ tham gia."
"Được."
MC phát dây thừng cho mọi người, để năm gia đình đứng ở vạch xuất phát, "Bắt đầu."
Nghiên Nghiên đứng bên ngoài hô lớn, "Ba ba cố lên, ba ba cố lên."
Trước khi Yến Thanh Trì, Kỳ Kỳ và Giang Mặc Thần lên sân khấu đã thảo luận trước là để y đếm "một hai một", hai người bọn họ sẽ đi theo tiết tấu của y, bởi vậy ba người phối hợp cũng coi như là ăn ý, đi vô cùng ổn.
Mà ở phía sau bọn họ, bởi vì Tào Hồng Huy sốt ruột, vừa lơ đãng đã vướng lại một chút, trực tiếp té ngã mộng chạm đất, Lục Miên Miên đi ở sau nhóc, thấy vậy cười ha ha, bước chân bé lại không đuổi kịp, bị Lục Văn Cảnh và Lưu Na Na kéo lên, thiếu chút nữa cũng chụp cóc, còn may Lục Văn Cảnh phản ứng nhanh, đỡ bé lại, bởi vậy cô bé mới không bị ngã.
Lục Miên Miên hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nhỏ, "Làm con sợ muốn chết."
"Ai biểu con không chuyên tâm." Lưu Na Na gõ gõ đầu bé.
Lục Miên Miên xoa xoa đầu, tập trung đi.
Sau khi Bác Phong và Phó Mẫn Chi thua trận "tôi tả bạn đoán" mà phải ở ngôi nhà tệ, trong thời gian ngắn ngủi đã lập ra năm nguyên tắc chung sống hoà bình, hai người bọn họ đều một lòng muốn thắng nên đi rất nhanh, trực tiếp túm Bác Nghiên làm cho nhóc phải càng đi càng nhanh.
"Chậm một chút, chậm một chút." Bác Nghiên bắt lấy hai cánh tay bọn họ hô.
Phó Mẫn Chi nghe vậy, nhìn Bác Phong, "Chậm một chút, tôi làm chuẩn, anh đi theo tốc độ của tôi."
"Rồi." Bác Phong đáp.
Tốc độ lần này coi như thích hợp, Bác Nghiên đi rất ổn định, một đường đuổi theo Kỳ Kỳ.
Đỗ Lị Lị không thích mấy trò vận động này, còn một người cũng không thích vận động thế này là ba của Đỗ Lị Lị, Đỗ Hạo Bằng. Đỗ Hạo Bằng cảm thấy hoạt động này đã nhàm chán còn low, nếu không phải vì đề cao mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu công ty mình, Đỗ Hạo Bằng cảm thấy hắn sẽ không bao giờ tham gia các chương trình ngu ngốc này.2
Trong lòng hắn phiền chán, nên cũng không phối hợp bước chân của Quách Tử Anh, liên lụy đến Đỗ Lị Lị ở giữa không phải lung lay thì chính là sắp té, Đỗ Lị Lị cả giận nói, "Mẹ, mẹ có thể đi đàng hoàng được không."2
Quách Tử Anh không còn cách nào, phải nói, "Được được được."
Nhưng một lát sau, bọn họ lại không xong, Đỗ Lị Lị tức muốn hộc máu hô, "Sao lại vậy chứ."
Đỗ Hạo Bằng nhìn Quách Tử Anh, "Em xem bước chân của anh mà đi, được không vậy?"
Quách Tử Anh gật đầu, chuyên tâm nhìn hai chân hắn, cố gắng phối hợp.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần rất nhanh đã mang Kỳ Kỳ về đích, Bác Nghiên theo sát sau đó, hai tiểu đồng bọn vui vẻ ôm nhau, khen lấy khen để người kia.
Phó Mẫn Chi nhẹ nhàng thở ra, thầm nói cuối cùng cũng không phải là đội đứng cuối, Bác Phong nhìn cô lặng lẽ thả lỏng, cười nói, "Nhẹ nhàng thôi, chỉ cần hai chúng ta không nội chiến, chúng ta vẫn rất có sức cạnh tranh."
Phó Mẫn Chi theo quán tính muốn đớp lại hắn, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dáng cười sang sảng của Bác Phong, lại nghĩ tới ước định trước đó của bọn họ, lời nói đã đến miệng lại nuốt xuống, gật gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Bác Phong hiếm khi thấy cô tán đồng mình, còn sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi cười.
Nghiên Nghiên thấy bọn họ thắng, chạy tới ôm lấy Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé con, ôn nhu nói: "Bây giờ con còn quá nhỏ, không thể chơi trò này, chờ con lớn hơn chút nữa, ba ba chơi với con nha."
Nghiên Nghiên gật đầu, "Cùng nhau chơi."
"Đúng vậy, cùng nhau chơi."
Vài người khi nói chuyện công phu, mặt khác mấy nhà cũng lục tục tới rồi.
MC tuyên bố thứ tự, nhà Yến Thanh Trì Giang Mặc Thần hạng nhất, nhà Phó Mẫn Chi Bác Phong hạng hai, nhà Tào Tích Triết Trần Niệm Lôi hạng ba, nhà Lục Văn Cảnh Lưu Na Na hạng tư, nhà Đỗ Hạo Bằng Quách Tử Anh hạng năm.
Đỗ Hạo Bằng lần thứ hai nhận hạng chót, cảm thấy hơi mất mặt, trừng mắt nhìn Quách Tử Anh, bất mãn nói, "Đều là do cô quá yếu."9
Quách Tử Anh cảm thấy mình hơi ấm ức, lại không dám nói ra. Trước khi cô gả cho Đỗ Hạo Bằng, là một tiểu hoa tuyến hai, tuy rằng không có phim truyền hình và điện ảnh đại bạo, nhưng bởi vì quá đẹp nên cũng có nhân khí nhất định, sau khi cô gả cho Đỗ Hạo Bằng, chị em trong giới đều trêu chọc cô gả vào hào môn, thành phu nhân nhà giàu, nhưng chỉ có Quách Tử Anh biết, phu nhân nhà giàu nào dễ làm như vậy.
Cô gả cho Đỗ Hạo Bằng, Đỗ Hạo Bằng nói hắn không thể chấp nhận cô chàng chàng thiếp thiếp, ôm ôm ấp ấp với những người đàn ông khác ở ngoài, cho dù là đóng phim cũng vậy, nên Quách Tử Anh đã từ chối rất nhiều lời mời đóng phim, chỉ chừa mấy vai phụ không có bao nhiêu suất diễn, không có cảnh thân mật. Nhưng mà, tuy nói nhà họ Đỗ giàu có, nhưng đông con, Đỗ Hạo Bằng cũng không phải người xuất sắc nhất trong đó, kẹp ở giữa, nửa vời, nên luôn phải nhìn sắc mặt của ông cụ Đỗ mà làm việc.
Hắn bị mắng ở chỗ ông cụ Đỗ, về nhà khó tránh khỏi trút giận lên người Quách Tử Anh, hắn không đủ tôn trọng Quách Tử Anh, dẫn đến con gái bọn họ cũng không tôn trọng cô. Ban đầu Quách Tử Anh dự định thông qua chương trình này trở lại tầm mắt đại chúng một lần nữa, tăng thêm một đợt nhân khí, sau đó nói với Đỗ Hạo Bằng mình vẫn muốn đóng phim, đây là công việc của mình, nhưng giờ gặp tình huống này, cô cảm thấy chuyện tăng nhân khí bây giờ, trên cơ bản là không thể nào.
Quách Tử Anh nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, cũng không dám cãi nhau với Đỗ Hạo Bằng, chỉ an tĩnh nghe mắng.
Đỗ Lị Lị cảm thấy hai người bọn họ thật phiền, nên cô bé rời khỏi bàn ăn nhà mình, định nhìn xem đêm nay ăn món gì, sau đó bé nhìn thấy ở bàn ăn cách đó không xa, thau đựng thỏ Nghiên Nghiên đặt trên ghế.
Đỗ Lị Lị đi qua, thấy trên thau có một cái bìa cứng che lại, cô bé vạch ra, đã thấy trong thau đúng là một con thỏ con. Đỗ Lị Lị thật kinh hỉ, sờ sờ con thỏ, cảm thấy lông xù xù nho nhỏ thật đáng yêu.
Các vị phụ huynh còn đang nghe MC phổ biến phân đoạn tiếp theo, hai đứa Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên sáp vào nhau tám chuyện ngất trời, Kỳ Kỳ nhớ ra Bác Nghiên còn chưa nhìn thấy thỏ con của bé, vui vẻ nói, "Nghiên Nghiên, tớ và Nghiên Nghiên nhặt được một con thỏ con."
Nghiên Nghiên gật đầu, "Đúng vậy, thỏ con."
"Phải không? Ở nơi nào thế?"
Kỳ Kỳ nhìn về phía Nghiên Nghiên, mới nãy Nghiên Nghiên bận xem thi đấu, bởi vì phải la cố lên còn phải vỗ tay, nên đã để thau xuống, sau đó tổ Yến Thanh Trì thắng, bé con trực tiếp chạy qua, hoàn toàn quên mất chuyện mình còn một bé thỏ con. Vẫn là bây giờ Kỳ Kỳ hỏi nó, nó mới nhớ tới, "Em đi lấy."
Bé con chạy đến chỗ mình vừa đặt thau xuống, đã thấy Đỗ Lị Lị đang ôm con thỏ của mình vuốt ve.
Nghiên Nghiên thật kinh ngạc, vươn tay muốn xin lại thỏ con, "Của tớ."
Đỗ Lị Lị nhìn nó, "Cái gì của cậu?"
"Con thỏ, thỏ con của tớ." Nghiên Nghiên sốt ruột nói, "Trả tớ."
Đỗ Lị Lị không quá tình nguyện, "Rõ ràng là tớ nhặt được, lúc tớ đến đây, nơi này đã không ai, sao con thỏ này là của cậu được."6
"Là của tớ, tớ đặt ở nơi này."
Kỳ Kỳ vẫn luôn chú ý đến Nghiên Nghiên, thấy hình như bé con đang cãi cọ gì đó với Đỗ Lị Lị, vội vàng chạy qua, Bác Nghiên thấy vậy cũng chạy theo.
Nghiên Nghiên thật tức giận nhìn Đỗ Lị Lị, "Trả tớ."
"Của tớ." Đỗ Lị Lị nói.
Nghiên Nghiên vừa nghe cô bé nói như vậy, tức giận đến mức vươn tay muốn cướp về, nhưng Đỗ Lị Lị cao hơn nó, Đỗ Lị Lị giơ con thỏ lên cao, Nghiên Nghiên nhảy dựng lên cũng không với tới, Nghiên Nghiên lập tức sốt ruột, bé con đang tức giận, đã nghe tiếng Kỳ Kỳ hỏi nó, "Sao vậy em trai?"
Nghiên Nghiên vừa nhìn thấy bé, ấm ức trong lòng như đang chui ra ngoài, bé con cau mày, chỉ vào Đỗ Lị Lị cáo trạng với Kỳ Kỳ, "Cậu ấy lấy thỏ con của em, không trả em."
Kỳ Kỳ thấy bé con ấm ức tức chu miệng, ôm ôm nó, dỗ dành, "Không sao không sao, anh hai giúp em lấy về, Nghiên Nghiên đừng khổ sở."
Kỳ Kỳ nói xong, nhìn Đỗ Lị Lị, ôn hoà nói: "Đây là thỏ con tớ và em trai tớ nhặt được, cậu trả nó lại cho em tớ được chứ?"
Đỗ Lị Lị nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lớn lên rất đẹp, khác với Nghiên Nghiên bởi vì còn nhỏ nên vẫn phấn điêu ngọc trác*, tinh xảo như búp bê cỡ bự, Kỳ Kỳ đã là một bé trai đẹp trai. Hình dáng bé vô cùng đẹp, lại có một đôi mắt mèo linh động, nhìn qua cực kì rực rỡ lại sạch sẽ. Đỗ Lị Lị rất thích diện mạo của bé, bé và Bác Nghiên là hai người duy nhất Đỗ Lị Lị tình nguyện đưa mắt nhìn trong tất cả các bạn nhỏ, nên cô bé tình nguyện lùi một bước.6
*da thịt mềm mại trắng nõn
"Cho dù cậu và em cậu nhặt được con thỏ này thì sao, bây giờ tớ cũng nhặt được nó rồi đó, nên nó là của ba chúng ta, chúng ta có thể cùng nhau nuôi."
Nghiên Nghiên tức giận nhấn mạnh, "Là của tớ, không phải của cậu, con thỏ của tớ, cậu đoạt con thỏ của tớ."
Kỳ Kỳ ôm Nghiên Nghiên, có ý muốn giải thích với Đỗ Lị Lị, "Không phải chúng tớ không cần thỏ con, Nghiên Nghiên chỉ đặt tạm ở đây một lúc thôi, cậu xem, bây giờ chúng tớ đã tới tìm nó rồi."
"Tớ cũng nhặt đã được."
Bác Nghiên đã nhìn ra cô bé không có ý định trả lại, trực tiếp hỏi, "Làm sao thì cậu mới bằng lòng trả lại cho Nghiên Nghiên?"1
Đỗ Lị Lị cũng rất thích diện mạo của Bác Nghiên, nên cô bé cảm thấy mình đã nói chuyện với Bác Nghiên rất nhẹ nhàng, "Chúng ta có thể cùng nhau nuôi mà."
"Không cần." Bác Nghiên từ chối, "Cậu trả cho Nghiên Nghiên."1
"Tớ không trả."
Bác Nghiên thấy Đỗ Lị Lị như thế, cũng hơi tức giận, dù sao thì nhóc cũng là con trai Bác Phong, nổi nóng lên là nói thẳng, "Nếu cậu không trả, thì tớ đoạt vậy."2
Đỗ Lị Lị thấy nhóc cao hơn mình, lại là con trai, sợ nhóc sẽ đoạt với mình thật thì mình đoạt không lại nhóc, vì thế nói, "Tớ trả tiền, tớ cho nó tiền, con thỏ này tớ mua."
Nghiên Nghiên cả giận nói, "Không cần."
Kỳ Kỳ trả lời Đỗ Lị Lị, "Chúng tớ không cần tiền, cậu trả con thỏ lại cho chúng tớ."
Ngày thường Đỗ Lị Lị bị người hầu trong nhà và bạn học thổi phồng quen rồi, tự biết trong nhà cô bé có tiền, chỉ cần đưa tiền vậy thì người khác sẽ đồng ý với mình bất cứ chuyện gì. Nên không cho là gì cả nói, "Tớ có thể cho cậu rất nhiều tiền, đủ cho cậu mua rất nhiều con thỏ."4
Kỳ Kỳ cảm thấy Đỗ Lị Lị hơi phiền, bé nhớ tới Yến Thanh Trì từng nói không cho bé chơi cùng Đỗ Lị Lị, cho nên càng sốt ruột mang con thỏ về, không muốn nói chuyện với Đỗ Lị Lị, "Tớ không cần tiền, tớ muốn con thỏ của tớ, cậu trả lại cho tớ."
Đỗ Lị Lị còn muốn nói gì đó, nhưng Bác Nghiên thấy Kỳ Kỳ sốt ruột, trực tiếp đoạt lấy con thỏ trong lòng Đỗ Lị Lị, Đỗ Lị Lị hoảng sợ, vội vàng lui về sau vài bước, Đỗ Lị Lị thấy Bác Nghiên đã bắt được tay mình, sợ hãi hô to với Đỗ Hạo Bằng: "Ba ba!"1
Đỗ Hạo Bằng quay đầu, các vị phụ huynh khác cũng quay đầu lại, đã thấy không biết từ khi nào mà bọn họ đã tụ lại với nhau, Đỗ Lị Lị chu chu miệng, vô cùng đáng thương nhìn Đỗ Hạo Bằng, "Ba ba, bọn họ bắt nạt con."
Bác Phong nhìn con trai mình nắm lấy tay Đỗ Lị Lị, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì nhìn Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên đang đứng bên cạnh Bác Nghiên. Yến Thanh Trì nhíu mày, y đã sớm chú ý tới Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên còn có Bác Nghiên đứng cùng chỗ với Đỗ Lị Lị, nhưng từ chỗ y chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Bác Nghiên, Bác Nghiên che hết Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, y biết Kỳ Kỳ muốn cho Bác Nghiên xem con thỏ mình nhặt được, nên chỉ nghĩ bọn nhỏ chỉ đơn thuần chơi với con thỏ, bây giờ xem ra, chắc là không phải.
Yến Thanh Trì cất bước đi tới chỗ Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần và Bác Phong còn có các vị phụ huynh khác vội vàng đuổi kịp.
Yến Thanh Trì thoáng cái đã đến gần, chỉ nhìn thấy Nghiên Nghiên được Kỳ Kỳ bảo vệ ở trong lòng, đôi lông mày nho nhỏ nhăn lại, bộ dáng tức giận cực kì. Yến Thanh Trì vội vàng bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh Kỳ Kỳ, hỏi, "Sao vậy con?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook