Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
-
Chương 178
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Tiêu Dư An ở Tạ phủ tìm được Tạ Thuần Quy, Tạ Thuần Quy đang quỳ trên mặt đất, tay không nhổ cỏ dại, hai mắt cậu đỏ hồng, tóc tai rối bời, tay bị cỏ dại cùng mặt đất thô ráp mài đến chảy máu nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, nửa quỳ xuống bên cạnh Tạ Thuần Quy, nắm chặt lấy cổ tay cậu, ngăn lại động tác của cậu: “Thuần Quy…”
Động tác của Tạ Thuần Quy dừng lại, không lên tiếng.
Khóe mắt Tiêu Dư An có chút phiếm hồng, nói khẽ: “Thuần Quy, chúng ta trở về có được không?”
Tạ Thuần Quy hỏi: “Về đâu? Chúng ta có thể về nơi nào?”
Tiêu Dư An trả lời: “Về cung thôi.”
Tạ Thuần Quy hỏi: “Về cung? Đó là nhà sao?”
Yết hầu Tiêu Dư An phảng phất như đột nhiên bị người bóp lấy, lại không phát ra nửa điểm thanh âm.
Không phải, đó không phải là nhà của Tạ Thuần Quy, ngay đến cả Đào Nguyên thôn cũng không phải là nhà của Tạ Thuần Quy.
Bắc quốc mới là nhà của Tạ Thuần Quy, thế nhưng Bắc quốc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Tiêu Dư An không biết phải trả lời thế nào, Tạ Thuần Quy tự mình đem cây cỏ dại cuối cùng nhổ xuống, sau đó hướng về phía linh đường cung cung kính kinh dập đầu lạy ba cái, lại cúi thấp đầu khiến người ta thấy không rõ nét mặt của cậu, cậu nói với Tiêu Dư An: “Đi thôi… về… cung.”
Đem Tạ Thuần Quy đưa về tẩm điện trong cung, sau khi ra lệnh cho thị nữ phải chăm sóc để ý cậu ta xong, Tiêu Dư An đi về hướng tẩm cung của mình.
Mơ mơ hồ hồ cả một ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tiêu Dư An cho thị nữ lui ra, một thân một mình chậm rãi đi vào tẩm cung, hoàng hôn ảm đạm, cuồng phong gào thét, tuyết lớn bay tán loạn, rét lạnh thấu xương, Tiêu Dư An bước thấp bước cao mà đi, mặc cho nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút một bị đoạt đi.
Thời điểm đi đến gần tẩm cung, Tiêu Dư An đột nhiên dừng bước, nhìn thẳng về phía trước.
Ở cửa tẩm cung có một người đang đứng, người kia hẳn cũng đã đợi được một lúc, vẻ mặt có chút nôn nóng, sau khi nhìn thấy Tiêu Dư An, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ mừng rỡ, vội vàng bước tới, đưa tay phủi đi bông tuyết trên đầu, trên vai Tiêu Dư An, cởi ngoại bào xuống, cẩn thận trùm lên thân thể hắn. Ấm áp dần len lỏi vào thân thể Tiêu Dư An, trấn an tứ chi đã bị đông cứng của hắn.
Tiêu Dư An đột nhiên nghẹn ngào, hắn khẽ gọi: “Yến ca…”
“Ừm, ta ở đây.” – Yến Hà Thanh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cùng bờ môi Tiêu Dư An: “Mệt rồi sao?”
Tiêu Dư An nói: “Ngươi mau ôm ta một cái.”
Nghe vậy, Yến Hà Thanh không chút do dự đưa tay kéo hắn vào trong ngực.
Cả người Tiêu Dư An vùi vào trong ngực Yến Hà Thanh, hít sâu một hơi, nói: “Không mệt.”
Yến Hà Thanh trấn an sờ sờ tóc của hắn, đột nhiên Tiêu Dư An ngẩng đầu lên nói: “Yến ca, chúng ta xuất cung dạo chơi đi, chỉ ngươi và ta thôi.”
“Được.”
Trời vẫn còn sớm, hoàng thành vẫn phồn hoa náo nhiệt hệt như trước đây, công tử tiểu thư khoác áo lông ở trên đường thoáng gặp gỡ, đám trẻ con đuổi nhau trong hẻm nhỏ chạy qua chạy lại như con thoi khắp nơi đùa nghịch, đâu đâu cũng đều là tiếng rao hàng của các tiểu thương.
Yến Hà Thanh và Tiêu Dư An sóng vai nhau đi cùng một chỗ, Tiêu Dư An đối với những món đồ chơi nhỏ cực kỳ tò mò, thỉnh thoảng lại chỉ vào một số thứ hô lên với Yến Hà Thanh, Yến ca ngươi nhìn cái này, Yến ca ngươi nhìn cái kia.
Nhìn một chút, Tiêu Dư An lại chạy về phía trước, Yến Hà Thanh đuổi theo mấy bước, đưa tay nắm chặt lấy tay của hắn, Tiêu Dư An bị kéo cả người dừng lại, quay đầu, ánh mắt từ tay chuyển đến trên mặt Yến Hà Thanh, sau đó cong mắt tùy ý cười một tiếng, nắm lại tay Yến Hà Thanh thật chặt, cùng hắn mười ngón đan xen.
Bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng kèn ầm ĩ, tấu lên khúc nhạc mừng vui, có ông chủ sạp hàng không chịu ngồi yên nhô đầu, rướn cổ lên nhìn ra.
Hai người Yến Hà Thanh cùng Tiêu Dư An lui đến ven đường, chỉ thấy từ nơi xa có đội ngũ đón dâu đi tới, mười dặm hồng trang, tiếng trống thùng thùng, vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Dư An cười nói: “Hô, nhà giàu nha, phô trương như vậy, oa, Yến ca ngươi nhìn kìa, tân lang đang cưỡi ngựa đó, hỉ phục mặc trên người trông thật đẹp.” – Yến Hà Thanh theo ánh mắt Tiêu Dư An nhìn qua, kiệu hoa tám người khiêng khiến người cực kỳ chú ý lắc la lắc lư đi qua, phía trước kiệu hoa là tân lang đang hăm hở cưỡi trên con ngựa màu đỏ thẫm, trên đầu ngựa cột một dây lụa hoa màu đỏ, cực kỳ mừng vui. Vẻ mặt tân lang hớn hở, hướng người chúc mừng bốn phía chắp tay nói lời cảm tạ, hỉ phục trên người dùng tơ vàng mà thêu, chế tác tinh tế, quả thực tinh xảo.
Yến Hà Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn qua Tiêu Dư An, từ trong đáy lòng đột nhiên mơ hồ tuôn ra một mong muốn.
Thời điểm Tiêu Dư An ở Tạ phủ tìm được Tạ Thuần Quy, Tạ Thuần Quy đang quỳ trên mặt đất, tay không nhổ cỏ dại, hai mắt cậu đỏ hồng, tóc tai rối bời, tay bị cỏ dại cùng mặt đất thô ráp mài đến chảy máu nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, nửa quỳ xuống bên cạnh Tạ Thuần Quy, nắm chặt lấy cổ tay cậu, ngăn lại động tác của cậu: “Thuần Quy…”
Động tác của Tạ Thuần Quy dừng lại, không lên tiếng.
Khóe mắt Tiêu Dư An có chút phiếm hồng, nói khẽ: “Thuần Quy, chúng ta trở về có được không?”
Tạ Thuần Quy hỏi: “Về đâu? Chúng ta có thể về nơi nào?”
Tiêu Dư An trả lời: “Về cung thôi.”
Tạ Thuần Quy hỏi: “Về cung? Đó là nhà sao?”
Yết hầu Tiêu Dư An phảng phất như đột nhiên bị người bóp lấy, lại không phát ra nửa điểm thanh âm.
Không phải, đó không phải là nhà của Tạ Thuần Quy, ngay đến cả Đào Nguyên thôn cũng không phải là nhà của Tạ Thuần Quy.
Bắc quốc mới là nhà của Tạ Thuần Quy, thế nhưng Bắc quốc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Tiêu Dư An không biết phải trả lời thế nào, Tạ Thuần Quy tự mình đem cây cỏ dại cuối cùng nhổ xuống, sau đó hướng về phía linh đường cung cung kính kinh dập đầu lạy ba cái, lại cúi thấp đầu khiến người ta thấy không rõ nét mặt của cậu, cậu nói với Tiêu Dư An: “Đi thôi… về… cung.”
Đem Tạ Thuần Quy đưa về tẩm điện trong cung, sau khi ra lệnh cho thị nữ phải chăm sóc để ý cậu ta xong, Tiêu Dư An đi về hướng tẩm cung của mình.
Mơ mơ hồ hồ cả một ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tiêu Dư An cho thị nữ lui ra, một thân một mình chậm rãi đi vào tẩm cung, hoàng hôn ảm đạm, cuồng phong gào thét, tuyết lớn bay tán loạn, rét lạnh thấu xương, Tiêu Dư An bước thấp bước cao mà đi, mặc cho nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút một bị đoạt đi.
Thời điểm đi đến gần tẩm cung, Tiêu Dư An đột nhiên dừng bước, nhìn thẳng về phía trước.
Ở cửa tẩm cung có một người đang đứng, người kia hẳn cũng đã đợi được một lúc, vẻ mặt có chút nôn nóng, sau khi nhìn thấy Tiêu Dư An, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ mừng rỡ, vội vàng bước tới, đưa tay phủi đi bông tuyết trên đầu, trên vai Tiêu Dư An, cởi ngoại bào xuống, cẩn thận trùm lên thân thể hắn. Ấm áp dần len lỏi vào thân thể Tiêu Dư An, trấn an tứ chi đã bị đông cứng của hắn.
Tiêu Dư An đột nhiên nghẹn ngào, hắn khẽ gọi: “Yến ca…”
“Ừm, ta ở đây.” – Yến Hà Thanh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cùng bờ môi Tiêu Dư An: “Mệt rồi sao?”
Tiêu Dư An nói: “Ngươi mau ôm ta một cái.”
Nghe vậy, Yến Hà Thanh không chút do dự đưa tay kéo hắn vào trong ngực.
Cả người Tiêu Dư An vùi vào trong ngực Yến Hà Thanh, hít sâu một hơi, nói: “Không mệt.”
Yến Hà Thanh trấn an sờ sờ tóc của hắn, đột nhiên Tiêu Dư An ngẩng đầu lên nói: “Yến ca, chúng ta xuất cung dạo chơi đi, chỉ ngươi và ta thôi.”
“Được.”
Trời vẫn còn sớm, hoàng thành vẫn phồn hoa náo nhiệt hệt như trước đây, công tử tiểu thư khoác áo lông ở trên đường thoáng gặp gỡ, đám trẻ con đuổi nhau trong hẻm nhỏ chạy qua chạy lại như con thoi khắp nơi đùa nghịch, đâu đâu cũng đều là tiếng rao hàng của các tiểu thương.
Yến Hà Thanh và Tiêu Dư An sóng vai nhau đi cùng một chỗ, Tiêu Dư An đối với những món đồ chơi nhỏ cực kỳ tò mò, thỉnh thoảng lại chỉ vào một số thứ hô lên với Yến Hà Thanh, Yến ca ngươi nhìn cái này, Yến ca ngươi nhìn cái kia.
Nhìn một chút, Tiêu Dư An lại chạy về phía trước, Yến Hà Thanh đuổi theo mấy bước, đưa tay nắm chặt lấy tay của hắn, Tiêu Dư An bị kéo cả người dừng lại, quay đầu, ánh mắt từ tay chuyển đến trên mặt Yến Hà Thanh, sau đó cong mắt tùy ý cười một tiếng, nắm lại tay Yến Hà Thanh thật chặt, cùng hắn mười ngón đan xen.
Bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng kèn ầm ĩ, tấu lên khúc nhạc mừng vui, có ông chủ sạp hàng không chịu ngồi yên nhô đầu, rướn cổ lên nhìn ra.
Hai người Yến Hà Thanh cùng Tiêu Dư An lui đến ven đường, chỉ thấy từ nơi xa có đội ngũ đón dâu đi tới, mười dặm hồng trang, tiếng trống thùng thùng, vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Dư An cười nói: “Hô, nhà giàu nha, phô trương như vậy, oa, Yến ca ngươi nhìn kìa, tân lang đang cưỡi ngựa đó, hỉ phục mặc trên người trông thật đẹp.” – Yến Hà Thanh theo ánh mắt Tiêu Dư An nhìn qua, kiệu hoa tám người khiêng khiến người cực kỳ chú ý lắc la lắc lư đi qua, phía trước kiệu hoa là tân lang đang hăm hở cưỡi trên con ngựa màu đỏ thẫm, trên đầu ngựa cột một dây lụa hoa màu đỏ, cực kỳ mừng vui. Vẻ mặt tân lang hớn hở, hướng người chúc mừng bốn phía chắp tay nói lời cảm tạ, hỉ phục trên người dùng tơ vàng mà thêu, chế tác tinh tế, quả thực tinh xảo.
Yến Hà Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn qua Tiêu Dư An, từ trong đáy lòng đột nhiên mơ hồ tuôn ra một mong muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook