Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
-
Chương 179
Yến Hà Thanh đắn đo một lúc, rút cuộc sau một tràng tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc qua đi cũng quyết định mở miệng, ai ngờ không biết từ đâu có một người chen tới, trông dáng vẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, xoa xoa hai tay hỏi Tiêu Dư An: “Công tử, ngài cảm thấy hỉ phục này đẹp à?”
Tiêu Dư An cười đáp: “Ừ, đẹp!”
Người kia dương dương đắc ý nói: “Là cửa hàng nhà ta làm đó! Không phải nói khoác với ngài đâu, tay nghề của nhà ta truyền thừa đã năm đời rồi đấy, năm đó vẫn còn tiền triều, chính là thợ may của trong cung đình, cầm bổng lộc của tú phòng trong hoàng cung đó!”
Tính của Tiêu Dư An trước tới giờ đều thích cổ vũ người khác, há miệng ra đã tán dương: “Thì ra tiểu huynh đệ lại có lai lịch như vậy? Thất kính thất kính, vậy nếu như khi thành thân có thể mặc được hỉ phục do cửa hàng nhà các ngươi làm, chẳng phải là rất mở mày mở mặt sao?”
“Hê hê, chưa cần nói đến sĩ diện, tay nghề cùng với chất liệu may của nhà chúng ta, tại cái hoàng thành này, thực sự là nếu xưng thứ hai thì không có ai dám nói mình thứ nhất.” – Người kia chống eo, được tâng bốc đến mức tinh thần sảng khoái, chỉ cảm thấy vị tiểu công tử da trắng tướng mạo đẹp đẽ này cực kỳ thuận mắt, đưa tay vỗ vỗ vai của hắn nói: “Tiểu công tử, ta thấy hai chúng ta rất có duyên, chờ đến khi ngươi thành hôn, nếu như đồng ý đến cửa hàng nhà chúng ta làm hỉ phục, ta giảm giá cho ngươi!”
Hắn vừa mới vỗ một cái, lúc cái thứ hai còn chưa rơi lên vai Tiêu Dư An đã đột nhiên bị người giữ cổ tay, ngăn lại động tác.
Người kia ngớ ra, giương mắt nhìn qua, thấy là một vị nam tử áo đen mặt như ngọc sáng, mắt như sao trời, tướng mạo phi phàm.
Yến Hà Thanh không chút biến sắc đem tay vị tiểu huynh đệ kia đẩy ra, nhàn nhạt hỏi: “Cửa hàng nhà ngươi ở chỗ nào?”
Tiểu huynh đệ đầy nhiệt tình: “Ngay tại đầu phố đông! Từ đây đi thẳng, rẽ một cái là tới!”
Yến Hà Thanh gật gật đầu, kéo Tiêu Dư An vẫn còn đứng bên cạnh xem náo nhiệt đi về phía trước.
Vẻ mặt Tiêu Dư An mờ mịt: “Yến ca, đi đâu đấy?”
Thấy Yến Hà Thanh không nói lời nào, Tiêu Dư An cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn đi theo sát hắn.
Yến Hà Thanh lôi kéo Tiêu Dư An tìm tới cửa hàng mà tiểu huynh đệ kia vừa mới nói, cửa hàng này quả thực không giống như một cửa hàng nhỏ bình thường, nhìn kỹ thì càng giống một tòa phủ đệ hơn, xưởng nhuộm, phường dệt, phường thêu đều có đủ. Có hỏa kế trông thấy hai vị công tử khí chất bất phàm đi vào, vội vàng chưng ra khuôn mặt tươi cười chạy đến nghênh tiếp: “Hai vị đến mua vải hay là đến làm y phục vậy?”
Yến Hà Thanh nói: “Làm hỉ phục.”
Trong chớp mắt Tiêu Dư An giống như bị sét đánh, ngốc lăng đứng sững tại chỗ, hai mắt trợn tròn nhìn Yến Hà Thanh.
Hỏa kế ồ lên một tiếng, nói: “Hẳn là ngài không biết, hỉ phục của chúng ta đều là do chưởng quỹ tự tay chế tác, chỉ có vương công quý tộc mới mời được chưởng quỹ của chúng ta. Ta thấy công tử khí độ bất phàm, chắc cũng không phải người bình thường, hay là thế này, hai vị vào trong ngồi đợi một lúc, ta đi hỏi chưởng quỹ của chúng ta chút xem, xem ông ấy có nguyện ý gặp công tử hay không.”
Hỏa kế lịch sự lễ phép đem Yến Hà Thanh và Tiêu Dư An mời vào trong cửa hàng, sau đó vội vàng chạy đi bẩm báo.
Lúc này Tiêu Dư An mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại: “Yến, Yến ca? Hỉ, hỉ phục?”
Yến Hà Thanh không nhanh không chậm đáp: “Vừa nãy thấy ngươi rất thích.”
Tiêu Dư An khó khăn nói: “Cho dù ta có thích, thì hỉ phục cũng không thể mặc vào ngày thường được, chẳng phải chỉ có thể…”
Thanh âm Tiêu Dư An hơi ngừng lại, dường như hắn hiểu ra gì đó, đột nhiên nhìn về phía Yến Hà Thanh, hận không thể đem hai mắt trừng đến rớt ra.
Yến Hà Thanh nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Tiêu Dư An, ta muốn cưới ngươi, ta muốn cùng ngươi bái đường thành thân, ta muốn để cho cả thiên hạ này cùng biết, Tiêu Dư An, ngươi muốn không?”
Tiêu Dư An nói: “Nhưng hiện tại Nam Yến quốc…”
“Không sao.”
“Nhưng như này hơi…”
“Không sao.”
“Bọn họ…”
“Không sao.”
Nói xong ba câu “không sao”, Yến Hà Thanh lại hỏi lại lần nữa: “Tiêu Dư An, ngươi muốn không?”
Tiêu Dư An gật gật đầu, dứt khoát trả lời: “Muốn.”
Chỉ trong chớp mắt đôi mắt Yến Hà Thanh trở nên sáng ngời, cực kỳ giống với ánh trăng sáng đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời ảm đạm.
Cứ mãi soắn suýt quá mức cực khổ, ngàn lo vạn nghĩ quá mệt mỏi, chẳng bằng dùng ba câu “không sao” đổi lấy một câu “muốn” đi.
Chợt ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một nam tử trung niên cơ bắp đi vào. Mới đầu nam tử kia còn có chút kiêu ngạo, sờ sờ ria mép vênh vênh mặt, sau khi nhìn thấy Yến Hà Thanh, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, sau đó quỳ xuống lạy: “Hoàng thượng!!!”
Yến Hà Thanh cùng Tiêu Dư An liếc nhau, Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi thế mà lại có thể nhận ra hoàng thượng?”
Chưởng quỹ run lẩy bẩy: “Hồi, hồi, hồi vị gia này, trước đó tiểu nhân từng có may mắn trông thấy chân dung của hoàng thượng, bức họa kia vẽ sinh động như thật, đem toàn bộ vẻ anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc cao lớn uy mãnh phong độ nhẹ nhàng thần minh sảng khoái* của hoàng thượng đều vẽ ra! Cho nên tiểu nhân vẫn luôn khắc sâu ấn tượng!”
Vị lão bản này, chẳng lẽ xưng hào trên giang hồ của ngươi chính là từ điển thành ngữ sao?
Tiêu Dư An đưa tay vừa kéo lão bản vừa lắc đầu nói: “Xem ra vẽ cũng không quá tốt, đều không vẽ ra được vẻ trường thân ngọc lập tuấn dật vô song siêu phàm thoát tục thanh tú soái khí ngọc thụ lâm phong* của hoàng thượng.”
(*Toàn là mấy câu thành ngữ chỉ vẻ đẹp thôi.)
Chưởng quỹ khiếp sợ, vốn cho rằng bản lĩnh nịnh hót của mình đã đến mức hoàn mỹ rồi nhưng không ngờ tới núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!
Tiêu Dư An vẫn chưa biết chân tình mà mình bộc lộ ra bị nhận định thành nịnh hót, cười hỏi: “Chưởng quỹ, hỉ phục chỗ các ngươi đại khái phải mất bao lâu mới làm xong?”
“Nửa tháng… Không! Chỉ cần có số đo, hoàng thượng cho tiểu nhân bảy ngày! Bảy ngày là tiểu nhân có thể làm xong!” – Chưởng quỹ vỗ ngực thề thốt.
“Vậy tranh thủ thời gian mà đo luôn đi.” – Tiêu Dư An giơ tay về phía trước.
Đôi mắt ti hí của chưởng quỹ trừng lớn: “Vị gia này, ngươi ngươi ngươi?”
“Đừng có ngươi nữa, hai bộ hỉ phục, ta một bộ hoàng thượng một bộ.” – Tiêu Dư An cười hì hì nói.
Chưởng quỹ vội vàng nhìn qua Yến Hà Thanh, thấy hắn gật gật đầu, lập tức ngây ra tại chỗ, phải mất trọn ba giây mới hồi phục lại tinh thần.
Chưởng quỹ kia cũng là người phi phàm, chuyện đầu tiên sau khi lấy lại phản ứng chính là cẩn thận từng li từng tí hỏi Tiêu Dư An: “Vậy, tiểu nhân cả gan hỏi một câu, hỉ phục của ngài là làm váy… hay là vẫn làm quần…”
Tiêu Dư An: “…Quần, quần đi.”
Chưởng quỹ: “Hiểu rồi!”
Chỉ chớp mắt trong đáy mắt Yến Hà Thanh thoáng hiện qua vẻ thất vọng.
Soup: Ihihi, có ai chờ đám cưới không?
Tiêu Dư An cười đáp: “Ừ, đẹp!”
Người kia dương dương đắc ý nói: “Là cửa hàng nhà ta làm đó! Không phải nói khoác với ngài đâu, tay nghề của nhà ta truyền thừa đã năm đời rồi đấy, năm đó vẫn còn tiền triều, chính là thợ may của trong cung đình, cầm bổng lộc của tú phòng trong hoàng cung đó!”
Tính của Tiêu Dư An trước tới giờ đều thích cổ vũ người khác, há miệng ra đã tán dương: “Thì ra tiểu huynh đệ lại có lai lịch như vậy? Thất kính thất kính, vậy nếu như khi thành thân có thể mặc được hỉ phục do cửa hàng nhà các ngươi làm, chẳng phải là rất mở mày mở mặt sao?”
“Hê hê, chưa cần nói đến sĩ diện, tay nghề cùng với chất liệu may của nhà chúng ta, tại cái hoàng thành này, thực sự là nếu xưng thứ hai thì không có ai dám nói mình thứ nhất.” – Người kia chống eo, được tâng bốc đến mức tinh thần sảng khoái, chỉ cảm thấy vị tiểu công tử da trắng tướng mạo đẹp đẽ này cực kỳ thuận mắt, đưa tay vỗ vỗ vai của hắn nói: “Tiểu công tử, ta thấy hai chúng ta rất có duyên, chờ đến khi ngươi thành hôn, nếu như đồng ý đến cửa hàng nhà chúng ta làm hỉ phục, ta giảm giá cho ngươi!”
Hắn vừa mới vỗ một cái, lúc cái thứ hai còn chưa rơi lên vai Tiêu Dư An đã đột nhiên bị người giữ cổ tay, ngăn lại động tác.
Người kia ngớ ra, giương mắt nhìn qua, thấy là một vị nam tử áo đen mặt như ngọc sáng, mắt như sao trời, tướng mạo phi phàm.
Yến Hà Thanh không chút biến sắc đem tay vị tiểu huynh đệ kia đẩy ra, nhàn nhạt hỏi: “Cửa hàng nhà ngươi ở chỗ nào?”
Tiểu huynh đệ đầy nhiệt tình: “Ngay tại đầu phố đông! Từ đây đi thẳng, rẽ một cái là tới!”
Yến Hà Thanh gật gật đầu, kéo Tiêu Dư An vẫn còn đứng bên cạnh xem náo nhiệt đi về phía trước.
Vẻ mặt Tiêu Dư An mờ mịt: “Yến ca, đi đâu đấy?”
Thấy Yến Hà Thanh không nói lời nào, Tiêu Dư An cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn đi theo sát hắn.
Yến Hà Thanh lôi kéo Tiêu Dư An tìm tới cửa hàng mà tiểu huynh đệ kia vừa mới nói, cửa hàng này quả thực không giống như một cửa hàng nhỏ bình thường, nhìn kỹ thì càng giống một tòa phủ đệ hơn, xưởng nhuộm, phường dệt, phường thêu đều có đủ. Có hỏa kế trông thấy hai vị công tử khí chất bất phàm đi vào, vội vàng chưng ra khuôn mặt tươi cười chạy đến nghênh tiếp: “Hai vị đến mua vải hay là đến làm y phục vậy?”
Yến Hà Thanh nói: “Làm hỉ phục.”
Trong chớp mắt Tiêu Dư An giống như bị sét đánh, ngốc lăng đứng sững tại chỗ, hai mắt trợn tròn nhìn Yến Hà Thanh.
Hỏa kế ồ lên một tiếng, nói: “Hẳn là ngài không biết, hỉ phục của chúng ta đều là do chưởng quỹ tự tay chế tác, chỉ có vương công quý tộc mới mời được chưởng quỹ của chúng ta. Ta thấy công tử khí độ bất phàm, chắc cũng không phải người bình thường, hay là thế này, hai vị vào trong ngồi đợi một lúc, ta đi hỏi chưởng quỹ của chúng ta chút xem, xem ông ấy có nguyện ý gặp công tử hay không.”
Hỏa kế lịch sự lễ phép đem Yến Hà Thanh và Tiêu Dư An mời vào trong cửa hàng, sau đó vội vàng chạy đi bẩm báo.
Lúc này Tiêu Dư An mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại: “Yến, Yến ca? Hỉ, hỉ phục?”
Yến Hà Thanh không nhanh không chậm đáp: “Vừa nãy thấy ngươi rất thích.”
Tiêu Dư An khó khăn nói: “Cho dù ta có thích, thì hỉ phục cũng không thể mặc vào ngày thường được, chẳng phải chỉ có thể…”
Thanh âm Tiêu Dư An hơi ngừng lại, dường như hắn hiểu ra gì đó, đột nhiên nhìn về phía Yến Hà Thanh, hận không thể đem hai mắt trừng đến rớt ra.
Yến Hà Thanh nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Tiêu Dư An, ta muốn cưới ngươi, ta muốn cùng ngươi bái đường thành thân, ta muốn để cho cả thiên hạ này cùng biết, Tiêu Dư An, ngươi muốn không?”
Tiêu Dư An nói: “Nhưng hiện tại Nam Yến quốc…”
“Không sao.”
“Nhưng như này hơi…”
“Không sao.”
“Bọn họ…”
“Không sao.”
Nói xong ba câu “không sao”, Yến Hà Thanh lại hỏi lại lần nữa: “Tiêu Dư An, ngươi muốn không?”
Tiêu Dư An gật gật đầu, dứt khoát trả lời: “Muốn.”
Chỉ trong chớp mắt đôi mắt Yến Hà Thanh trở nên sáng ngời, cực kỳ giống với ánh trăng sáng đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời ảm đạm.
Cứ mãi soắn suýt quá mức cực khổ, ngàn lo vạn nghĩ quá mệt mỏi, chẳng bằng dùng ba câu “không sao” đổi lấy một câu “muốn” đi.
Chợt ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một nam tử trung niên cơ bắp đi vào. Mới đầu nam tử kia còn có chút kiêu ngạo, sờ sờ ria mép vênh vênh mặt, sau khi nhìn thấy Yến Hà Thanh, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, sau đó quỳ xuống lạy: “Hoàng thượng!!!”
Yến Hà Thanh cùng Tiêu Dư An liếc nhau, Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi thế mà lại có thể nhận ra hoàng thượng?”
Chưởng quỹ run lẩy bẩy: “Hồi, hồi, hồi vị gia này, trước đó tiểu nhân từng có may mắn trông thấy chân dung của hoàng thượng, bức họa kia vẽ sinh động như thật, đem toàn bộ vẻ anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc cao lớn uy mãnh phong độ nhẹ nhàng thần minh sảng khoái* của hoàng thượng đều vẽ ra! Cho nên tiểu nhân vẫn luôn khắc sâu ấn tượng!”
Vị lão bản này, chẳng lẽ xưng hào trên giang hồ của ngươi chính là từ điển thành ngữ sao?
Tiêu Dư An đưa tay vừa kéo lão bản vừa lắc đầu nói: “Xem ra vẽ cũng không quá tốt, đều không vẽ ra được vẻ trường thân ngọc lập tuấn dật vô song siêu phàm thoát tục thanh tú soái khí ngọc thụ lâm phong* của hoàng thượng.”
(*Toàn là mấy câu thành ngữ chỉ vẻ đẹp thôi.)
Chưởng quỹ khiếp sợ, vốn cho rằng bản lĩnh nịnh hót của mình đã đến mức hoàn mỹ rồi nhưng không ngờ tới núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!
Tiêu Dư An vẫn chưa biết chân tình mà mình bộc lộ ra bị nhận định thành nịnh hót, cười hỏi: “Chưởng quỹ, hỉ phục chỗ các ngươi đại khái phải mất bao lâu mới làm xong?”
“Nửa tháng… Không! Chỉ cần có số đo, hoàng thượng cho tiểu nhân bảy ngày! Bảy ngày là tiểu nhân có thể làm xong!” – Chưởng quỹ vỗ ngực thề thốt.
“Vậy tranh thủ thời gian mà đo luôn đi.” – Tiêu Dư An giơ tay về phía trước.
Đôi mắt ti hí của chưởng quỹ trừng lớn: “Vị gia này, ngươi ngươi ngươi?”
“Đừng có ngươi nữa, hai bộ hỉ phục, ta một bộ hoàng thượng một bộ.” – Tiêu Dư An cười hì hì nói.
Chưởng quỹ vội vàng nhìn qua Yến Hà Thanh, thấy hắn gật gật đầu, lập tức ngây ra tại chỗ, phải mất trọn ba giây mới hồi phục lại tinh thần.
Chưởng quỹ kia cũng là người phi phàm, chuyện đầu tiên sau khi lấy lại phản ứng chính là cẩn thận từng li từng tí hỏi Tiêu Dư An: “Vậy, tiểu nhân cả gan hỏi một câu, hỉ phục của ngài là làm váy… hay là vẫn làm quần…”
Tiêu Dư An: “…Quần, quần đi.”
Chưởng quỹ: “Hiểu rồi!”
Chỉ chớp mắt trong đáy mắt Yến Hà Thanh thoáng hiện qua vẻ thất vọng.
Soup: Ihihi, có ai chờ đám cưới không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook