Bộ phim mới lần này của Quý Khinh Chu là một bộ phim điện ảnh, đạo diễn cũng nổi tiếng, kịch bản cũng xem như không tệ, các đoàn phim khác là xác định diễn viên trước rồi mới kéo đầu tư, nhưng đoàn phim này thì khác, họ đã kéo đầu tư từ sớm, mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn thiếu diễn viên nữa thôi, vì vậy sau khi xác định được diễn viên chính, đoàn phim lập tức khởi động máy.
Nội dung của bộ điện ảnh này nói về hai người trẻ tuổi theo đuổi ước mơ khi còn nhỏ, xem như có hai nam chính, trước đó Chu Thành Phong có hỏi thăm giúp cậu, nam chính còn lại là Lý Ngao – người được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất của Kim Quế nhưng vẫn chưa đoạt được giải, hình thức phối hợp như này rất thường thấy trong giới điện ảnh, tìm một diễn viên có độ nổi tiếng cao để oanh tạc phòng bán vé, đồng thời để cân bằng kỹ thuật diễn xuất, sẽ tìm một diễn viên khác có thực lực để làm bạn diễn.
Đối với vấn đề này, Quý Khinh Chu không hề dị nghị, dù sao thì, phần lớn các tác phẩm của cậu vẫn chưa được công chiếu, nên hiện tại cậu đành phải dựa vào độ nổi tiếng hơn là dựa vào kỹ thuật diễn xuất.

Đạo diễn xem cậu như một diễn viên lưu lượng, chuyện này cũng bình thường thôi.

Thế nhưng, điều Quý Khinh Chu kinh ngạc chính là, ngày khởi động máy, cậu không nhìn thấy Lý Ngao đâu cả, dù vậy cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chắc Lý Ngao đang có việc bận, nên sau khi giao lưu với đạo diễn xong, cậu liền thay trang phục diễn, bắt đầu cảnh quay của mình.
Quý Khinh Chu quay được hai ngày, Lý Ngao vẫn không đến, thế nhưng người đến lại là người mà Quý Khinh Chu không thể ngờ đến được – Phương Diệu Tuyên.
Cậu kinh ngạc nhìn người trước mặt, Phương Diệu Tuyên nói từng câu từng chữ một, “Ngại quá, hai ngày trước anh có hoạt động, nên vào đoàn hơi trễ, anh là bạn diễn của em, anh diễn vai Hạ Hoa.” Anh ta nói xong, thậm chí còn cười cười, nói với Quý Khinh Chu, “Hợp tác vui vẻ.”
Quý Khinh Chu vô thức nắm chặt kịch bản, hợp tác vui vẻ? Chúng ta có thể hợp tác vui vẻ được ư!
Cậu không nhiều lời với Phương Diệu Tuyên, quay đầu đi tìm đạo diễn, “Đạo diễn Ngô, không phải trước đó ngài nói Lý Ngao sẽ đóng vai Hạ Hoa sao? Sao lại đổi người thế ạ?”
Đạo diễn Ngô nghe vậy, bèn “À” một tiếng, “Đúng vậy, đổi người rồi, vốn dĩ ban đầu là Lý Ngao, nhưng nhà đầu tư đề cử Phương Diệu Tuyên, kỹ thuật diễn xuất của Diệu Tuyên không tồi, độ nổi tiếng cũng cao, nên tôi đáp ứng luôn.”
“Nhưng ngài không nói với tôi về sự thay đổi này.”
“Cũng tại mấy nay nhiều chuyện quá, tôi đang cân nhắc thời gian Diệu Tuyên vào đoàn, nên tính khi nào cậu ấy vào thì tôi sẽ báo cho cậu sau, dù sao cũng không khác nhau là mấy.


Sao vậy, cậu có ý kiến gì về chuyện này à?”
Đương nhiên là Quý Khinh Chu có ý kiến rồi, đời này người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất, một là La Dư Tân, hai là Phương Diệu Tuyên, ấy vậy mà bây giờ, Phương Diệu Tuyên lại cùng cậu diễn chung một bộ phim.

Quý Khinh Chu chợt cảm thấy quả nhiên chuyện gì tới thì nên tới, có muốn trốn cũng trốn không được, lúc quay 《Một Tấm Thơ Tình》, Phương Diệu Tuyên muốn diễn chung với cậu, sau đó bị Sở Thành ngăn cản, không ngờ bây giờ, lại có thể thỏa mãn tâm nguyện của anh ta.
Ngay khoảnh khắc đó, thứ cậu nghĩ đến đầu tiên chính là: bây giờ mà hủy hợp đồng thì sẽ bồi thường thế nào nhỉ.

Chuyện này không nằm trong điều khoản của cậu, cho nên tương đương với việc nếu bây giờ cậu hủy hợp đồng, ắt hẳn tiền vi phạm hợp đồng sẽ không thể thiếu.

Đồng thời, nếu bây giờ cậu nói cậu hủy hợp đồng là vì tư thù cá nhân, chắc chắn đạo diễn Ngô sẽ nảy sinh bất mãn với cậu, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng của cậu sẽ bị sụp đổ.

Cậu mới vừa bước chân vào giới điện ảnh này, đồng thời đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên cậu đóng vai nam chính, cậu không muốn bản thân vì Phương Diệu Tuyên mà dễ dàng từ bỏ.
Quý Khinh Chu cảm thấy trong lòng có một nỗi tức giận không nói nên lời, rõ ràng là cậu ký hợp đồng trước, rõ ràng cậu đã chuẩn bị rất tốt để diễn bộ phim này, vì cớ gì Phương Diệu Tuyên cứ một vừa hai phải chạy đến ngáng chân cậu? Trước giờ cậu vẫn luôn nhẫn nhịn tránh né Phương Diệu Tuyên, thế nhưng Phương Diệu Tuyên cứ giống như ruồi bọ, đuổi mãi cũng không đi, quanh quẩn ở trước mặt cậu.

Nếu đã vậy thì, vì sao tôi cứ phải luôn không ngừng nhường nhịn và chịu đựng anh chứ?
Nháy mắt nỗi tức giận đã nhanh chóng lấn át mọi suy nghĩ trước đó, cậu không làm gì sai, dựa vào đâu cậu phải vì Phương Diệu Tuyên mà bồi thường hợp đồng và hủy hoại thanh danh của cậu, nếu phải đi, thì người nên đi là Phương Diệu Tuyên mới đúng.
“Không có ạ,” Quý Khinh Chu bình tĩnh trả lời, “Chỉ là có chút kinh ngạc, nên mới hỏi ngài một chút.”

“Ồ, vậy là tốt rồi, hiện tại Diệu Tuyên cũng vào đoàn rồi, ngày mai sẽ bắt đầu quay cảnh của cậu và cậu ta, hai cậu tranh thủ phối hợp diễn tập lời thoại một chút, đến lúc đó chỉ cần một lần là qua là được.”
“Dạ.” Quý Khinh Chu gật đầu.
Cậu cất bước quay về khu nghỉ ngơi, Phương Diệu Tuyên vẫn còn ở đó, nhìn thấy cậu quay lại, anh ta nhẹ nhàng nhếch môi, hỏi cậu, “Nghe được kết quả em muốn không?”
Quý Khinh Chu ngồi xuống ghế, không hề phản ứng.
Phương Diệu Tuyên không hề khách khí thuận đường ngồi xuống bên cạnh cậu, “Khinh Chu, đã lâu rồi chúng ta không được gặp nhau, anh thấy em càng ngày càng đối xử lạnh nhạt với anh đấy.”
Quý Khinh Chu đứng lên kéo ghế sang chỗ khác, Phương Diệu Tuyên bám dai hệt như thuốc cao bôi da chó vậy.

Tiểu Tiền mua nước xong trở về, nhìn thấy cảnh này, cậu liền vội vàng chạy qua, lách vào giữa Phương Diệu Tuyên và Quý Khinh Chu, cậu cười nói, “Anh Phương, sao anh lại ở đây thế?”
“Tôi diễn vai Hạ Hoa.” Phương Diệu Tuyên lời ít ý nhiều.
Tiểu Tiền thầm thản thốt trong lòng, cậu nhìn Quý Khinh Chu đang ngồi bên cạnh, đang cúi đầu không nói lời nào nhìn kịch bản, trực giác nói cho cậu biết chắc chắn tâm tình của Quý Khinh Chu đang không được tốt, cậu liền nói, “Anh Quý, anh Chu có việc tìm anh, bảo anh sang đó.”
Quý Khinh Chu “Ừ” một tiếng, Tiểu Tiền nhanh chóng nói lời tạm biệt với Phương Diệu Tuyên xong, liền cùng Quý Khinh Chu rời đi.
Phương Diệu Tuyên vẫn đứng yên tại chỗ, trợ lý của anh ta khó chịu nói, “Rõ ràng là lấy cớ cho qua chuyện, nói năng không biết xấu hổ.”
“Không sao,” Phương Diệu Tuyên vô cùng bình tĩnh nói, “Người đã ở cùng một đoàn rồi, đâu thể nào mỗi ngày đều lấy cớ không gặp được.”
Phương Diệu Tuyên nhìn bóng dáng Quý Khinh Chu, chợt nghĩ đến phản ứng của Sở Thành khi Sở Thành biết được anh ta và Quý Khinh Chu ở chung một đoàn phim, thế nhưng nói đến cũng lạ, lần này công ty nhà anh ta không tham gia vào đầu tư, nhà đầu tư là công ty của chú anh ta, công ty này không có quan hệ với nhà anh ta, người đại diện Chu Thành Phong nhìn không ra chuyện này đã đành, mà chẳng lẽ Sở Thành – người đáng ra phải biết chuyện này, sao lại cho phép Quý Khinh Chu nhận diễn bộ phim này chứ? Hay là Sở Thành cảm thấy Quý Khinh Chu diễn bộ phim có nhà đầu tư liên quan đến anh ta hay không không quan trọng, chỉ cần không đóng chung với anh ta là được?
Chỉ tiếc, Phương Diệu Tuyên nở nụ cười khinh miệt, không phải cuối cùng anh ta vẫn đang quay cùng với Quý Khinh Chu đây sao? Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, thứ anh ta đã muốn, nhất định sẽ có được.
Tiểu Tiền đi theo Quý Khinh Chu lên xe bảo mẫu, cậu cau mày, sốt ruột hoảng hốt hỏi Quý Khinh Chu, “Làm sao bây giờ? Lý Ngao đổi thành Phương Diệu Tuyên rồi, làm sao bây giờ?”

“Còn làm sao nữa, tiếp tục quay thôi.” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói.
“Hai người phải ở chung với nhau ba tháng đó.” Tiểu Tiền ngẫm thôi đã thấy sợ, “Hơn nữa trong phim hai người là bạn tốt, tuy không có động tác nào quá thân mật, nhưng kề vai sát cánh vẫn phải có.”
“Không sao.” Quý Khinh Chu giương mắt nhìn Tiểu Tiền, “Tôi không sợ, cậu sợ cái gì.”
Tiểu Tiền nhìn cậu, nghiêm túc nói, “Em sợ sau khi cậu chủ Sở biết được, ngài ấy sẽ tức giận.”
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, từ lúc Phương Diệu Tuyên xuất hiện, trong lòng cậu chỉ có tức giận, cảm xúc đầu tiên nảy lên là muốn hủy hợp đồng.

Về sau, sau khi kinh ngạc và ý nghĩ muốn hủy hợp đồng đi qua, trong lòng cậu chỉ còn tức giận, thậm chí cậu còn chưa kịp nghĩ đến, nếu Sở Thành biết đến chuyện này, anh sẽ có tâm tình thế nào.
Cậu chợt nghĩ đến Sở Thành, bất tri bất giác mọi phẫn nộ trong lòng đều nhanh chóng tiêu tán, cả người bỗng dưng nhẹ nhàng đến lạ.
“Dù vậy cũng không thể vì sợ anh ấy tức giận, mà hủy không diễn bộ phim này được, đúng không?” Quý Khinh Chu khẽ nói.
“Vậy anh có muốn báo cho ngài ấy biết trước một tiếng không?”
Quý Khinh Chu thở dài, cậu lắc đầu, “Tiểu Tiền, tôi đã nói với cậu rồi, chúng tôi đã chia tay rồi, chuyện này, không cần phải nói cho anh ấy biết.

Cậu cũng vậy, cậu cũng không được nói cho anh ấy biết, bằng không tôi sẽ đổi một trợ lý khác.”
Tiểu Tiền không hiểu ân oán mối quan hệ giữa Quý Khinh Chu, Sở Thành và Phương Diệu Tuyên như thế nào, nhưng cậu vẫn luôn nhớ rõ một điều, lúc ấy vì không muốn cho Quý Khinh Chu và Phương Diệu Tuyên đóng chung một bộ phim, Sở Thành liền lập tức nhận diễn nhân vật của Phương Diệu Tuyên, có thể thấy được ngài ấy rất có mâu thuẫn về chuyện này.

Nếu nói cho Sở Thành biết, hiện tại bạn diễn của Quý Khinh Chu, từ Lý Ngao đổi thành Phương Diệu Tuyên, và Quý Khinh Chu vẫn muốn tiếp tục quay chụp, Tiểu Tiền nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
“Anh Quý, hay là anh suy nghĩ lại đi.”
“Không có gì phải suy nghĩ cả,” Quý Khinh Chu vô cùng kiên định nói, “Nếu bây giờ tôi nói không quay, thì chính là hủy hợp đồng, không những phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, mà còn hủy hoại đến thanh danh của tôi nữa, tôi không muốn.”

Tiểu Tiền hết cách, đành phải nhắn wechat báo chuyện này với Chu Thành Phong.

Chu Thành Phong vừa bàn với bên tạp chí về chuyện lên bìa của Quý Khinh Chu xong, thì chợt nhìn thấy tin nhắn wechat của Tiểu Tiền, thiếu chút nữa đã không nhịn được mắng “Mẹ” một tiếng, sao lại là Phương Diệu Tuyên? Không phải là Lý Ngao sao?
Chu Thành Phong nhanh chóng gọi điện thoại cho đạo diễn Ngô, đạo diễn Ngô thành thật nói, “Đúng là ban đầu chọn Lý Ngao, cũng đã ký hợp đồng luôn rồi, thế nhưng đột nhiên nhà đầu tư lại nói muốn đổi thành Phương Diệu Tuyên, bên sản xuất nghe vậy, xét thấy kỹ thuật diễn xuất của Phương Diệu Tuyên cũng ổn, độ nổi tiếng cũng cao, hơn nữa nhà đầu tư cứ một hai sống chết phải là Phương Diệu Tuyên, người đại diện của Phương Diệu Tuyên cũng có vài phần giao tình với bên nhà sản xuất, nên cuối cùng đổi sang cậu ta luôn.”
“Đạo diễn Ngô, chúng ta biết kỹ thuật diễn xuất của Lý Ngao thế nào, đồng thời cũng biết kỹ thuật diễn xuất của Phương Diệu Tuyên ra sao, có Lý Ngao, mọi người sẽ cảm thấy đây là cuộc đua kỹ thuật diễn xuất, cuộc đua về kịch bản chất lượng, hiện tại đổi thành Phương Diệu Tuyên, cậu ta và Khinh Chu, hai minh tinh lưu lượng, vậy thì vô tình người xem cũng sẽ biến thành fans điện ảnh, thời điểm chúng tôi muốn nhận vai này, chẳng lẽ thứ chúng tôi muốn đạt được là fans điện ảnh hay sao?”
“Nhưng lúc các cậu nói nhận vai này, cũng đâu có yêu cầu là phải diễn chung với Lý Ngao đâu, trên hợp đồng đã ký, cũng không có điều khoản nào nói không được đổi Lý Ngao.”
“Đó là vì trước đó đạo diễn Ngô luôn hợp tác với các diễn viên có kỹ thuật diễn xuất, ai mà ngờ được, hiện tại ông lại để cả hai tiểu sinh mới nổi vào một bộ điện ảnh.

Chuyện như bây giờ, thật sự đã khác xa so với mong muốn ban đầu của chúng tôi rồi.”
“Anh nói nhiều như vậy là vì muốn hủy hợp đồng đúng không?” Đạo diễn Ngô liền đi thẳng vào vấn đề.
“Có hủy hợp đồng hay không, tôi cần phải hỏi lại ý kiến của Khinh Chu một chút, thế nhưng với tình hình như bây giờ, phía chúng tôi không cảm nhận được sự tôn trọng đến từ phía đoàn phim, một chuyện lớn như đổi người trong khi đã khởi động máy này, vậy mà cũng chẳng có ai liên hệ với tôi, bộ Quý Khinh Chu nhận vai chỉ diễn một lần rồi thôi sao? Chẳng lẽ chuyện thay đổi bạn diễn lớn như vậy, cậu ấy cũng không cần được biết đến sao? Đây là đãi ngộ cho nam chính đấy ư?”
Ngô Huy bị anh hỏi dồn dập, đành bất đắc dĩ nói, “Đây là yêu cầu từ phía Phương Diệu Tuyên, cậu cũng biết, diễn viên chính của bộ phim này là Quý Khinh Chu, Phương Diệu Tuyên đến diễn, tuy nói là hai nam chính, nhưng thật ra cậu ta cũng chỉ là nam hai mà thôi, với địa vị của cậu ta, mà lại phải diễn nam hai cho Quý Khinh Chu, nên người đại diện hy vọng, muốn tận lực giảm sự tồn tại của cậu ta xuống, đừng để nhiều người chú ý.”
“Vì vậy nên chúng tôi mới không được biết?” Chu Thành Phong cảm thấy buồn cười, anh lại nói thêm vài câu với Ngô Huy, sau đó cúp điện thoại, gọi cho Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu vẫn giữ nguyên thái độ như trước, “Diễn, không phải vấn đề ở tôi, tại sao lại không diễn, tại sao tôi phải luôn nhường nhịn Phương Diệu Tuyên.”
“Cậu đừng hành động theo cảm tính, tôi biết cậu và Sở Thành chia tay, nhưng cho dù hai người có chia tay, thì ngài ấy cũng là nhị thiếu gia của Tây Ngu, hiện tại vừa mới khởi động máy chưa tuyên truyền gì, nên Sở Thành không biết.

Nhưng chờ đến lúc các cậu quay được một nửa rồi, đến lúc đó tuyên truyền, ắt hẳn Sở Thành sẽ biết, khi đó, chắc chắn ngài ấy sẽ vì chuyện này mà nổi giận với cậu.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương