Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
-
Chương 34:
"Phương pháp ăn này thật thú vị! Hơn nữa còn không hề béo một chút nào, tôi là người không thích ăn thịt dê còn cảm thấy ngon đó!"
"Chỗ mà đội của Tương Tương công tác tương đối thú vị, không giống tôi ở Đại Tây Bắc, cô xem trên mặt tôi bị thổi nè, nếu không phải trở về sớm, thì có lẽ tôi đã sớm già đi rồi!"
Dư Tương không hề suy nghĩ kết luận: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy tôi rất may mắn, người gặp được ở đội công tác đều là người tốt, còn học được rất nhiều thứ cùng đồng hương, không xem như là sống uổng thời gian rồi."
Thanh niên trí thức về nông thôn hối hận nhất là đào đất cứng lãng phí thanh xuân, Dư Tương nói như vậy, cũng là quy kết sự thay đổi của bản thân đến từ khoảng thời gian về nông thôn.
Lời này là nói cho người có lòng nghe.
Ninh Miễn nghe xong nhìn về phía Dư Tương, ánh mắt có chút dò xét chưa tiêu tán.
Dư Lộ mím môi, đáy mắt che giấu sự khinh thường: "Chị sống ở nông thôn vui vẻ thì tốt rồi, chờ chị đến đơn vị báo danh, đi làm rồi, thì mọi thứ đều đi vào quỹ đạo."
Bùi Thừa Quang không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, từ từ đều sẽ khôi phục lại bình thường."
Bùi Thừa Hãn cũng vừa lòng cười, trước khi em họ cả trở về, bọn họ còn lo lắng cô trở về sẽ làm ầm ĩ, nhưng bây giờ xem ra cho dù Dư Tương nói như vậy là vì hòa hợp với tập thể, thì vẫn là thiệt tình thật lòng nghĩ như vậy, chỉ cần cô có giác ngộ tương tự, thì tương lai đều sẽ tốt.
Dư Tương không tiếp nói về công việc, bây giờ cô không thể nói chuyện thi đậu đại học, giả vờ phụ họa công việc chính là nói dối, cho nên rất nhanh đã nói sang chuyện khác hỏi bây giờ Yến Thành có nơi nào thú vị.
Trong mắt Dư Lộ hiện lên vẻ hiểu rõ. Khi kết thúc buổi tụ họp tiệc nướng thì sắc trời đã tối, ánh trăng lên cao, mọi người chia ba chia hai thành nhóm đi về nhà, đều ở cùng một đại viện, ai cũng không lo lắng người nào sẽ đi lạc.
Khi Ninh Miễn về đến nhà bà cụ Ninh vẫn còn chưa ngủ, ngồi ở phòng sách chơi đánh cờ với ông cụ, khứu giác của bà rất nhạy, cười hỏi: "Hôm nay chơi có vui không? Vẫn là đứa nhỏ Duệ Quân này hoạt bát, nghĩ ra được toàn là ý kiến hay, bình thường có ai ăn nhậu chơi bời mà có thể kêu con đi ra ngoài lâu như vậy?"
Ninh Miễn sờ sờ cái mũi: "Bà nội, có phải mùi trên người con nồng làm bà khó chịu không? Con đi tắm rửa."
"Đi đi."
Ông cụ Ninh phá đám: "Con thích sạch sẽ như vậy mà cũng có thể chịu được đến bây giờ?"
Ninh Miễn cười cười, đi vào phòng vệ sinh, trên quần áo đúng thật đều là mùi thịt nướng, bình thường anh luôn thích sạch sẽ, không thích nhất chính là trên quần áo dính đầy mùi vị.
Nước lạnh chảy dọc xuống, Ninh Miễn nhắm mắt lại, mày kiếm bị nước thấm ướt, khuôn mặt dính nước mang theo vẻ đẹp cấm dục.
Dư Tương này không giống trong giấc mộng, cũng có lẽ là giấc mộng sai rồi?
Có điều, mặc kệ là đúng hay sai cũng không liên quan đến anh.
…
Dư Tương gõ mặt dây.
"Nơi có Ninh Miễn cậu đều không hé răng, làm sao cậu phán định được nhiệm vụ của tôi có hoàn thành hay không?"
Hệ thống Trường Phong: "... Cô cảm thấy thế nào?"
Dư Tương suy nghĩ, rồi phân tích: "Không phải tôi đã nói Ninh Miễn có ấn tượng rất xấu với tôi à, tôi cảm thấy tôi phải bảo trì cá tính, không thể luôn bám lấy anh ta, như vậy anh ta sẽ càng chán ghét tôi, để trong ấn tượng của anh ta tôi là cô gái ngoan thì tốt rồi."
Nguyên thân là nguyên thân, cô là cô, nhất định phải để Ninh Miễn phân biệt rõ sự khác nhau giữa các cô, để anh cho rằng không cần phải đổ nhưng sai lầm ở kiếp trước lên người cô, chỉ cần không tiếp tục chán ghét, thì đã là tiến thêm một bước rồi.
Hiện tại, cô cần phải tạm thời khiến Dư Lộ cho rằng cô vẫn là nguyên thân, nhưng không thể để Ninh Miễn cho rằng như thế, mặc dù áo choàng của mọi người đều rớt, thì cô cũng không thể rớt.
Hệ thống Trường Phong nghe xong kiên định nói: "Cô nói đúng, đúng là anh ta không thích con gái bám lấy anh ta."
"Ồ, cậu hiểu anh ta à? Tại sao không nói nhiều hơn với tôi?"
Giữa bọn họ vẫn còn một lớp áo choàng nhỏ đó.
Hệ thống Trường Phong: "Kiểm tra cô, nhiệm vụ lần này xem như cô hoàn thành, gần đây tôi tiến hành thăng cấp hệ thống, cô có thể lựa chọn phần thưởng nhiệm vụ, cô chọn –"
"Có vàng không?"
"Không phải là cô không cần vàng à?"
Dư Tương nhún nhún vai: "Nhưng bây giờ tôi cần tiền mà."
"Chỗ mà đội của Tương Tương công tác tương đối thú vị, không giống tôi ở Đại Tây Bắc, cô xem trên mặt tôi bị thổi nè, nếu không phải trở về sớm, thì có lẽ tôi đã sớm già đi rồi!"
Dư Tương không hề suy nghĩ kết luận: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy tôi rất may mắn, người gặp được ở đội công tác đều là người tốt, còn học được rất nhiều thứ cùng đồng hương, không xem như là sống uổng thời gian rồi."
Thanh niên trí thức về nông thôn hối hận nhất là đào đất cứng lãng phí thanh xuân, Dư Tương nói như vậy, cũng là quy kết sự thay đổi của bản thân đến từ khoảng thời gian về nông thôn.
Lời này là nói cho người có lòng nghe.
Ninh Miễn nghe xong nhìn về phía Dư Tương, ánh mắt có chút dò xét chưa tiêu tán.
Dư Lộ mím môi, đáy mắt che giấu sự khinh thường: "Chị sống ở nông thôn vui vẻ thì tốt rồi, chờ chị đến đơn vị báo danh, đi làm rồi, thì mọi thứ đều đi vào quỹ đạo."
Bùi Thừa Quang không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, từ từ đều sẽ khôi phục lại bình thường."
Bùi Thừa Hãn cũng vừa lòng cười, trước khi em họ cả trở về, bọn họ còn lo lắng cô trở về sẽ làm ầm ĩ, nhưng bây giờ xem ra cho dù Dư Tương nói như vậy là vì hòa hợp với tập thể, thì vẫn là thiệt tình thật lòng nghĩ như vậy, chỉ cần cô có giác ngộ tương tự, thì tương lai đều sẽ tốt.
Dư Tương không tiếp nói về công việc, bây giờ cô không thể nói chuyện thi đậu đại học, giả vờ phụ họa công việc chính là nói dối, cho nên rất nhanh đã nói sang chuyện khác hỏi bây giờ Yến Thành có nơi nào thú vị.
Trong mắt Dư Lộ hiện lên vẻ hiểu rõ. Khi kết thúc buổi tụ họp tiệc nướng thì sắc trời đã tối, ánh trăng lên cao, mọi người chia ba chia hai thành nhóm đi về nhà, đều ở cùng một đại viện, ai cũng không lo lắng người nào sẽ đi lạc.
Khi Ninh Miễn về đến nhà bà cụ Ninh vẫn còn chưa ngủ, ngồi ở phòng sách chơi đánh cờ với ông cụ, khứu giác của bà rất nhạy, cười hỏi: "Hôm nay chơi có vui không? Vẫn là đứa nhỏ Duệ Quân này hoạt bát, nghĩ ra được toàn là ý kiến hay, bình thường có ai ăn nhậu chơi bời mà có thể kêu con đi ra ngoài lâu như vậy?"
Ninh Miễn sờ sờ cái mũi: "Bà nội, có phải mùi trên người con nồng làm bà khó chịu không? Con đi tắm rửa."
"Đi đi."
Ông cụ Ninh phá đám: "Con thích sạch sẽ như vậy mà cũng có thể chịu được đến bây giờ?"
Ninh Miễn cười cười, đi vào phòng vệ sinh, trên quần áo đúng thật đều là mùi thịt nướng, bình thường anh luôn thích sạch sẽ, không thích nhất chính là trên quần áo dính đầy mùi vị.
Nước lạnh chảy dọc xuống, Ninh Miễn nhắm mắt lại, mày kiếm bị nước thấm ướt, khuôn mặt dính nước mang theo vẻ đẹp cấm dục.
Dư Tương này không giống trong giấc mộng, cũng có lẽ là giấc mộng sai rồi?
Có điều, mặc kệ là đúng hay sai cũng không liên quan đến anh.
…
Dư Tương gõ mặt dây.
"Nơi có Ninh Miễn cậu đều không hé răng, làm sao cậu phán định được nhiệm vụ của tôi có hoàn thành hay không?"
Hệ thống Trường Phong: "... Cô cảm thấy thế nào?"
Dư Tương suy nghĩ, rồi phân tích: "Không phải tôi đã nói Ninh Miễn có ấn tượng rất xấu với tôi à, tôi cảm thấy tôi phải bảo trì cá tính, không thể luôn bám lấy anh ta, như vậy anh ta sẽ càng chán ghét tôi, để trong ấn tượng của anh ta tôi là cô gái ngoan thì tốt rồi."
Nguyên thân là nguyên thân, cô là cô, nhất định phải để Ninh Miễn phân biệt rõ sự khác nhau giữa các cô, để anh cho rằng không cần phải đổ nhưng sai lầm ở kiếp trước lên người cô, chỉ cần không tiếp tục chán ghét, thì đã là tiến thêm một bước rồi.
Hiện tại, cô cần phải tạm thời khiến Dư Lộ cho rằng cô vẫn là nguyên thân, nhưng không thể để Ninh Miễn cho rằng như thế, mặc dù áo choàng của mọi người đều rớt, thì cô cũng không thể rớt.
Hệ thống Trường Phong nghe xong kiên định nói: "Cô nói đúng, đúng là anh ta không thích con gái bám lấy anh ta."
"Ồ, cậu hiểu anh ta à? Tại sao không nói nhiều hơn với tôi?"
Giữa bọn họ vẫn còn một lớp áo choàng nhỏ đó.
Hệ thống Trường Phong: "Kiểm tra cô, nhiệm vụ lần này xem như cô hoàn thành, gần đây tôi tiến hành thăng cấp hệ thống, cô có thể lựa chọn phần thưởng nhiệm vụ, cô chọn –"
"Có vàng không?"
"Không phải là cô không cần vàng à?"
Dư Tương nhún nhún vai: "Nhưng bây giờ tôi cần tiền mà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook