Dư Tương đẩy cánh gà đến nhưng Ninh Miễn vẫn không nhúc nhích, Dư Tương mặc kệ anh, cũng không cảm thấy xấu hổ, tự mình lấy một cái gặm thật tùy tiện, mà những người đang trò chuyện khác được chia cho cánh gà đều là cầm đũa ăn.

Dư Lộ nhìn sang bên này, khẽ nhíu mày: "Chị?"

Dư Tương phân tâm ngẩng đầu: "Hửm?"

Cô ta dừng một chút, dường như là muốn nói cái khác, nhưng nửa đường lại sửa miệng: "Chị… cánh gà có ngon không?"

"Ngon chứ!"

Dư Tương nói xong, ngón trỏ ngón cái cầm cánh gà tiếp tục gặm, khuỷu tay chọc chọc vào Bùi Thừa Quang: "Anh, anh mở cho em chai nước ngọt đi, trên tay em dính dầu."

Bùi Thừa Quang đương nhiên không dị nghị, mở một chai soda cam đưa tới trước mặt cô.

Dư Tương uống một ngụm nước ngọt, vừa thỏa mãn lại tò mò hỏi: "Em có thể uống một chút bia không? Uống ngon không?"

Bùi Thừa Quang còn chưa kịp trả lời, một nam thanh niên ngồi đối diện đã cười trêu cô: "Cô có thể thử xem."

"Anh sẽ không lừa tôi chứ?"



"Một chút thôi thì sẽ không say đâu."

Nam thanh niên cầm cái ly sạch rót cho cô nửa ly, cũng đưa đến trước mặt cô, Dư Tương nhấp một ngụm bia lại vội vàng ăn một miếng cánh gà, nhíu mày nói: "Đắng quá, uống không ngon."

Nam thanh niên cười to, cầm lấy cái ly của chính mình cụng ly với cô, uống một hơi cạn sạch, còn đưa lại cho cô xem đáy ly cạn sạch.

Dư Tương bĩu môi, đem trang đẩy cái ly bia ra xa một chút: "Tôi vẫn nên uống nước ngọt và nước ô mai thì tốt hơn."

Cử chỉ và cách nói chuyện của cô đều là ngây thơ đáng yêu, tự nhiên phóng khoáng.

Mười người đang ngồi ở đây đa số đều lớn hơn so với Dư Tương, đều cảm thấy bộ dạng này của cô đáng yêu lại không ra vẻ, khi nói chuyện phiếm cũng tự nhiên mà nói đến cô, Dư Tương rất nhanh quen biết sơ sơ năm người xa lạ trong buổi tụ họp.

Dư Lộ nhíu mày thật sâu.

Dư Tương liếc thấy vẻ mặt của cô ta, trong lòng khinh thường, từ khi nguyên thân ở nông thôn trở lại Yến Thành, không quen nơi chốn, rõ ràng cũng sinh sống ở Yến Thành mười lăm năm, nhưng bởi vì tự ti, ăn cơm uống nước đều phải thật cẩn thận, sợ người ta chê cười, sợ người ta xem cô như người nhà quê thô tục, tự mình xem thường chính mình.

Mới vừa rồi, Dư Lộ mở miệng là muốn nhắc nhở cô đừng dùng tay cầm cánh gà ăn, nếu thật sự là nguyên thân tự ti, thì sợ là sẽ vì ám chỉ như có như không kia mà đỏ mặt bất an, sợ hãi rụt rè ngược lại còn khiến người ta chú ý.

Huống hồ bữa tiệc nướng này lại không phải dịp gì quan trọng, ăn uống chính là tùy ý tùy tâm trạng để được thoải mái, bản thân thản nhiên tự tin, thì ai lại để ý bạn ăn như thế nào, lại thấy mọi người đang dần dần thả lỏng, nhiều người còn trực tiếp lấy thức ăn không tiện ăn bằng đũa.

Dư Tương ăn vui vẻ rồi cười tủm tỉm mở miệng: "Lộ Lộ, cánh gà hết rồi, còn có cái nào nướng xong rồi không?"



Dư Lộ nắm chặt cây quạt hương bồ trong tay, dịu dàng nói: "... Vẫn còn chưa chín."

"Được rồi, Lộ Lộ thật lợi hại, nướng cánh gà rất ngon! những món này dạy cho em nướng cực kỳ tốt đó! Ấy, anh Ninh Miễn, tại sao anh vẫn còn chưa đụng vào cánh gà? Không thích sao?"

Vấn đề này, Khương Duệ Quân làm cu li xong đến đây thuận miệng giải thích: "Ồ, tôi nhớ hình như anh Miễn không ăn cay."

Ninh Miễn cũng không tham gia vào cuộc đối thoại vừa rồi, bóc một chút đậu nành rang muối và đậu phộng, tán gẫu với một anh bộ đội đang nghỉ phép bên cạnh anh.

Dư Tương nhìn chằm chằm cánh gà của Ninh Miễn nóng lòng muốn thử, chờ mong hỏi: "Anh Ninh Miễn, nếu như anh không thích ăn, thì em giúp anh giải quyết nhé."

Ninh Miễn liếc mắt nhìn cô một cái, trong mặt lộ ra chút kinh ngạc, rất nhanh liền gật đầu: "Em ăn đi."

"Cảm ơn anh Ninh Miễn, Lộ Lộ, em nướng thêm một chút không có ớt cay nhé, chờ lát nữa trả lại cho anh ấy."

Dư Lộ âm thầm cắn răng: "... Dạ."

Dư Tương gặm hết hai cái cánh gà, không tiếp tục cọ lại nói chuyện với Ninh Miễn, hệ thống Trường Phong trong mặt dây chuyền yên yên ổn ổn, cô vui mừng tự tại, ăn chút rau trộn, mới đứng dậy đi đến bên vỉ nướng hỗ trợ.

Mọi người đều là bạn cùng lứa, không có ai chỉ ngồi bất động để chờ đồ ăn, nhưng người vẫn luôn đứng ở bên vỉ nướng cũng chỉ có một mình Dư Lộ, Dư Tương nhìn đồ ăn được chiêu đãi, phát hiện có hai con cá liền tìm được mục tiêu, nhờ phúc của Trường Phong, kỹ thuật nướng cá của cô rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương